ĐỀ CỦA VIỆN HỌC SĨ
Có người viết trên bức tường của
viện học sĩ như sau:
-
“Lý Bá Dương lấy Lý
Mộc làm họ, sinh nhi trí chi”..
Di Đại Niên nhìn thấy liền viết
thêm vào bên cạnh:
-
“Mã Văn Uyên lấy da
ngựa bọc thây, tử nhi hậu dĩ”.
(Thuẩn Trai Nhàn Hiền)
Suy tư:
Người thời xưa thường hay thử
tài nhau bằng cách ra những câu đối lắc léo, làm cho các tử sĩ hay các văn nhân
nhức đầu, như thế cũng đủ biết, trong thời đại nào, người ta cũng đều coi trọng
người có học thức.
Học không phải một sáng một
chiều mà thàng đạt, nhưng học cả đời, học ở nhà trường và học ở ngoài xã hội, học
nơi người khác và học nơi học trò của mình, bởi vì nhân vô thập toàn.
Có nhiều người, sau khi cố
công đạt cho được mục tiêu của mình rồi, thì không thèm học nữa, họ tự thoả mãn
với những gì đã đạt được mà không cần nghiên cứu sau khi tốt nghiệp.
Có nhiều linh mục trẻ không
thích nói đến computer hoặc điện thư (email), vì không biết cách sử dụng nó; có
nhiều linh mục không bao giờ cầm đến một tờ báo để đọc, vì cho là phí thời gian
(!) nhưng lại đánh cờ tướng, đánh cờ domino sa đà đến nỗi quên cả giờ dâng lễ.
Người thời nay không thử tài
nhau bằng câu đối như người ngày xưa, nhưng người ta chỉ coi cung cách sống của
anh là người ta cũng đủ biết anh là người như thế nào; cũng vậy, giáo dân ngày
nay không như giáo dân ngày xưa chỉ thấy “chúa” nơi các linh mục, các ngài
“phán” điều gì thì nghe điều ấy, giáo dân ngày nay cũng rất kính trọng các linh
mục của mình, nhưng không phải vì thế mà họ không dám đối thoại với các linh mục,
bởi vì họ có một bức xúc rất chính đáng: họ muốn các mục tử của họ cần phải trở
nên gương mẫu hơn trong con đường trọn lành mà các ngài đã chọn.
Có một nan đề cho các linh mục
của Giáo Hội Công Giáo qua mọi thời đại, đó là: làm thế nào để trở nên một Đức
Ki-tô thứ hai (Alter Christus) ?
Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.
dịch và viết suy tư