Thứ Bảy, 3 tháng 8, 2013

Chúa nhật 18 thường niên

CHÚA NHẬT 18 THƯỜNG NIÊN
 
 

Tin mừng : Lc 12, 13-21

“Những gì ngươi sắm đó sẽ về tay ai ?”

Bạn thân mến,
Cuộc sống của con người thật đẹp nhưng cũng thật là phù vân, phù vân là gió thổi mây bay tan trong vũ trụ bao la, phù vân là tụ lại rồi tan nhanh khi có cơn gió thổi tới. Đời sống là phù vân, tiền tài danh vọng địa vị là phù vân, tất cả đều là phù vân, và mạng sống của con người ở trần gian này cũng chỉ là phù vân, phù vân như hoa cỏ sớm nở chiều tàn và trở về với nơi đã làm nên nó: bụi đất.

Tiền bạc là phù vân

Giàu có lắm thì cũng như phú ông tronng bài Tin Mừng là cùng: tiền bạc của cải không có nơi để cất giữ nên phải làm thêm kho lẫm để tích trử, nhưng ông ta không hề tích lủy những việc lành phúc đức để khỏi phải hối hận trước toà phán xét của Thiên Chúa, thất khốn nạn khi đang hưởng thụ của cải tiền bạc thì Thiên Chúa đến đòi lại linh hồn, trở tay có kịp không ?!

Tình cảm cũng chỉ là phù vân

Con người ta sống cần phải có tình cảm: tình yêu vợ chồng, tình bạn, tình thầy trò.v.v…. tất cả tình cảm ấy đều là nhu cầu thiết thực của con người, để con người vươn lên sống với chức phận làm con người của mình. Nhưng những tình cảm thân thiết này cũng chỉ làm bạn với chúng ta cho đến khi quan tài của mình nằm trong mộ, thì cha mẹ, vợ chồng con cái, bạn bè thân thiết, bạn sơ giao, cũng tiếc nuối đưa tiễn chúng ta đến phần mộ rồi họ trở về, chứ họ không cùng đi với chúng ta qua thế giới bên kia, và rồi một vài tháng sau thì họ cũng sẽ quên mất người thân vừa qua đời của mình.

Việc làm tốt

Chỉ có một người bạn thân sẽ đi với chúng ta khi chúng ta từ giã cõi đời này, đó chính là những việc lành phúc đức mà chúng ta đã làm khi còn sống. Tiền tài danh vọng sẽ qua tay người khác khi chúng ta nhắm mắt, cha mẹ, con cái bạn bè và những người thân yêu, dù yêu thương chúng ta đến đâu chăng nữa, thì cũng chỉ đưa chúng ta ra đến phần mộ rồi họ trở về, nhưng những việc làm tốt đẹp có ích cho mọi người mà bạn và tôi  đã làm khi còn sống, cũng sẽ có ích cho chúng ta khi chúng ta đến trước tòa Thiên Chúa để chịu phán xét…

Bạn  thân mến,
Hôm qua và hôm kia tôi đã đi dâng thánh lễ ở hai viện dưỡng lão khác nhau trong khu vực tôi chịu trách nhiệm truyền giáo, tôi đã giúp cho những cụ già nhìn lại cuộc sống của mình: Lúc còn trẻ họ (các cụ già) thì bôn ba thức khuya dậy sớm để kiếm tiền và tích lũy bạc tiền cho mình và cho con cái, bây giờ tuổi đã cao, không được ở nơi nhà cao cửa rộng mà mình đã đổ mồ hôi để gầy dựng, con cái một hai tháng mới đến thăm một lần, nói qua loa vài chuyện rồi trở về với gia đình riêng của nó, tuổi già lụm khụm lui tới trong viện dưỡng lão cô đơn, mới thấy cuộc đời tiến tài danh vọng là phù vân và phù vân, do đó chúng ta chỉ còn có một công việc cần phải làm mà khi còn trẻ chúng ta không làm hay chưa làm tốt, đó chính là chuẩn bị thời giờ còn lại chăm sóc cho linh hồn mình bằng lời cầu nguyện và những việc làm tốt, có ích lợi cho linh hồn mình cũng như cho linh hồn người khác.

Chỉ có Thiên Chúa là Đấng hằng yêu thương và hằng ở cùng bạn và tôi trong mọi hoàn cảnh, chỉ có Thiên Chúa là Đấng làm cho cái phù vân trở thành lời ca chúc tụng Ngài trong cuộc sống của chúng ta, và chỉ có Thiên Chúa mới làm cho chúng ta không trở nên phù vân nhờ cái chết và sống lại của Chúa Giê-su.

Tiền tài, danh vọng và ngay cả mạng sống của con người cũng đều là phù vân nay còn mai mất, bon chen vất vả khổ cực cả đời rồi cũng tay trắng ra đi về với cát bụi…

Cái duy nhất còn lại và trung tín với chúng ta đó chính là những việc lành phúc đức mà chúng ta đã làm vì tha nhân mà thôi…

Xin Thiên Chúa chúc lành cho chúng ta.
 
Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.

Thứ Sáu, 2 tháng 8, 2013

Trí tuệ cứu được vú em

TRÍ TUỆ CỨU ĐƯỢC VÚ EM
 
 

Trong nhà Hán Võ Đế có một bà bảo mẫu đã một lần phạm tội, viên quan chủ quản trình với Hán Võ Đế đem nhà của bà bảo mẫu dời ra biên cương, Hán Võ Đế buộc lòng phải phê chuẩn.

Bà bảo mẫu sẽ phải vào triều chào từ biệt Hán Võ Đế, nhưng trước đó thì đi thăm người diễn viên cung đình mà Hán Võ Đế rất cưng chiều là Quách Xả Nhân và khóc với ông ta.

Quách Xả Nhân nói:

-“Bà vào triều yết kiến hoàng thượng, và lập tức từ biệt ngay, đi cho thật nhanh, và khi đi thì nhiều lần quay mặt lại nhìn hoàng thượng”.

Bà bảo mẫu làm theo lời của Quách Xả Nhân chỉ bảo, từ biệt Võ Đế, và rất nhanh rời khỏi đó, khi đi thì nhiều lần quay đầu lại nhìn, Quách Xả Nhân lớn tiếng chửi bà vú em:

-”Ái dà ! Bà già này, tại sao không đi nhanh nhanh một chút ! Bệ hạ đã lớn rồi, lẽ nào còn uống sữa của bà để sống hay sao ! Tại sao còn không đi mà còn quay đầu lại nhìn hữ !”

Thế là Hán Võ Đế thương hại bà, lòng cảm thấy rất bi thương, bèn hạ lệnh không được di chuyển nhà của bà bảo mẫu nữa.
(Sử ký)

Suy tư:

     Khi cử hành thánh lễ Mi-sa là linh mục diễn lại hy tế thập giá của Đức Chúa Giê-su, nghĩa là linh mục đóng vai trò của Đức Chúa Giê-su để chủ tế thánh lễ, chứ không phải linh mục đóng vai trò của quân lính Rô-ma hét la, chửi mắng giáo dân trên bàn thờ và trên bục giảng...

     Tôi đã thấy có linh mục dâng thánh lễ chỉ có…mười lăm phút đồng hồ, và sau đó thì tất tật chạy đi đánh cờ đô-mi-nô với bạn bè; tôi cũng đã thấy nhiều linh mục chửi giáo dân trên tòa giảng và hét la ca đoàn trên bàn thờ sau khi đọc lời truyền phép; và tôi cũng nghiệm thấy rằng, nếu giáo dân thờ ơ với thánh lễ, không sốt sắng tham dự thánh lễ là vì linh mục không thật sự diễn lại hy tế của Đức Chúa Giê-su trên bàn thờ, các ngài dâng lễ nhưng lòng trí thì để nơi bữa tiệc sắp tới, để nơi cuộc hội hè với bè bạn, hoặc là dâng lễ chạy sô...

     Đức Chúa Giê-su trong bữa ăn cuối cùng (tiệc ly) với các môn đệ, Ngài bày tỏ hết lòng yêu thương các ông, Ngài dạy bảo các môn đệ hãy yêu thương nhau và khiêm tốn phục vụ nhau, như Ngài đã yêu thương và phục vụ các ông.

     Linh mục cử hành thánh lễ là Đức Chúa Ki-tô cử hành, thánh lễ là bữa tiệc Nước Trời, giáo hữu là các môn đệ. Vậy thì linh mục hãy diễn tả hết tâm tình yêu thương của Đức Chúa Giê-su cho các môn đệ là giáo hữu của mình, để họ cùng yêu thương và phục vụ lẫn nhau trong cuộc sống hằng ngày.

     Như thế thì ai còn chê trách được linh mục của Chúa chứ, bởi vì các ngài thông minh và khôn ngoan hơn các diễn viên trên sân khấu, và quan trọng hơn cả là vì các ngài không phải là những diễn viên mà là những Alter Christus -Đức Chúa Ki-tô thứ hai.

Quách Xả Nhân là diễn viên cung đình nhờ trí tuệ của mình mà cứu được bà bão mẫu. Linh mục sẽ cứu được nhiều linh hồn khi sốt sắng cử hành mầu nhiệm hy tế: thánh lễ Mi-sa.
 
Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.
dịch và viết suy tư

Thứ Ba, 30 tháng 7, 2013

Khi bà sơ có quyền

KHI BÀ SƠ CÓ QUYỀN
 
 

      Anh đem những bài hát rất thịnh hành trong lễ hôn phối mà anh rất tâm đắc cho bà sơ phụ trách ca đoàn bên nhà thờ (gp. Phan Thiết) của nhà gái (vợ anh), để xin hát trong thánh lễ hôn phối của mình.

     Bà sơ coi xong thì phán một câu:

-“Bài hát ở Sài gòn khác, bài hát ở đây khác, không được”.

Đúng là khi bà sơ có quyền thì mất đi tấm lòng bác ái, mất đi sự khiêm tốn, mất đi sự hòa nhã của người nữ tỳ Thiên Chúa.
 
Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.

Chủ Nhật, 28 tháng 7, 2013

Sơn tường thành

SƠN TƯỜNG THÀNH
 
 
 

Sau khi Tần Thủy Hoàng chết, con là Hồ Hợi lấy hiệu là Tần Nhị Thế.

Vì để cho kinh thành Hàm Dương có mỹ quan, ông ta bèn hạ lệnh sơn lại bức tường thành.

Ưu Chiên vỗ tay ngâm nga hát:

-“Tường thành sơn trét sáng sáng,

kẻ địch đến chẳng dám (trèo) lên;

Tường thành sơn dầu loang loáng,

địch nhân trèo (lên) dính cả trên !”

Nhưng lại cố ý làm bộ điệu khó khăn, nói:

“Chỉ là sơn quét quá nhiều,

cho nên không thể đẹp được,

cần phải để khô,

sơn mới không bị tróc.

Bệ hạ nên làm trước một cái nhà thật lớn để che toàn bộ bức tường rồi mới có thể sơn tiếp được”.

Tần Nhị Thế chỉ vẫy vẫy tay nói:

-“Thôi, thôi”.
(Sử ký)

 
Suy tư:

     Làm một cái nhà lớn rồi đem toàn bộ bức tường dài hàng trăm mét bỏ vào trong để bảo quản, thì ai mà làm được, trong lúc bức tường thì dài, lại chôn chặt dưới đất ?

     Cũng giống như chúng ta đi xưng tội mà giấu đi không xưng các tội trọng với linh mục, giấu trong lòng thì không ai biết cả, nhưng lương tâm áy náy và Thiên Chúa thì biết tỏng teo ta giấu tội, mà đã sợ tội rồi giấu đi thì đừng phạm tội có hay hơn không ? Bởi vì xưng tội mà giấu tội thì tội nặng lên gấp đôi.

     Ai có mắt thì xem và đọc, đọc thì hiểu, mà đã hiểu thì khi đi xưng tội không thèm giấu tội làm chi cho tội thêm nặng…
 
Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.
dịch và viết suy tư