Thứ Bảy, 3 tháng 9, 2022

Chúa nhật 23 thường niên

 


CHÚA NHẬT  23 THƯỜNG NIÊN

 

Tin mừng : Lc 14, 25-33.

“Ai không từ bỏ hết những gì mình có, thì không thể làm môn đệ tôi được.”

 

Anh chị em thân mến,

Muốn làm môn đệ của Đức Chúa Giê-su thì phải từ bỏ mọi sự, đó là một lựa chọn dứt khoát mà Đức Chúa Giê-su đã không ngần ngại tuyên bố với những người muốn theo Ngài. “Từ bỏ những gì mình có” –theo quan niệm của giáo dân- thì chỉ có những người dâng mình làm tôi tớ Thiên Chúa mới từ bỏ mà thôi, còn giáo dân thì từ bỏ cũng tốt mà không từ bỏ thì cũng chẳng sao, phải vậy không ?

Người phải từ bỏ những gì mình có trước hết chính là những môn đệ của Đức Chúa Giê-su, tức là những người đã lãnh nhận bí tích Rửa Tội, không phân biệt ai là người đi tu hoặc không đi tu, bởi vì Đức Chúa Giê-su đã nói câu này trong bối cảnh rất đông người cùng đi đường với Ngài[1] (Lc 14, 25) và “trong anh em bất luận là ai không từ bỏ hết những gì mình có…”[2](Lc 14, 33) chắc chắn trong số những người này vừa có các tông đồ vừa có những người hâm mộ lời của Ngài giảng dạy, cho nên không thể tách biệt người phải từ bỏ và người không từ bỏ ra hai bên.

1.      Từ bỏ mọi sự những gì mình có.

Giáo dân hay linh mục, tu sĩ nam nữ đều có bổn phận từ bỏ mọi sự để vác thập giá đi theo Đức Chúa Giê-su, đó không còn là lời khuyên nữa nhưng là mệnh lệnh.

Từ bỏ và vác thập giá phải đi đôi với nhau, bởi vì khi từ bỏ là bạn và tôi phải hy sinh: từ bỏ ăn sung mặc sướng tức là hy sinh không hưởng thụ; từ bỏ của cải thế gian tức là hy sinh không bon chen kiếm tiền kiểu đầu tắt mặt tối, mà quên mất nghĩa vụ và bổn phận của người Ki-tô hữu; từ bỏ thú vui do danh vọng đưa đến, tức là hy sinh sống như không có quyền lực danh vọng.

2.      Tử bỏ là vác thập giá ?

Có một vài linh mục địa phận (triều) nghĩ rằng: mình chỉ hứa vâng lời giám mục của mình mà thôi, còn sống khó nghèo là của các cha dòng (tu sĩ), do đó tuy không giàu có như những đại gia, nhưng các linh mục đa phần là có tiền bạc, rất ít các linh mục địa phận nghèo khó và sống nghèo, cho nên cái mà linh mục phải từ bỏ trước tiên chính là tiền bạc, để các ngài được thong dong rao giảng sự nghèo khó mà không bị chống đối, dĩ nhiên đó là cách giảng Lời Chúa hay nhất cho giáo dân trong thời đại ngày nay.

Cái mà các tu sĩ nam nữ phải từ bỏ chính là cái tôi kiêu ngạo của mình, bởi vì có một số các tu sĩ nam nữ -đôi lúc- coi giáo dân như là “công dân hạng thứ trong trong Giáo Hội”, nên có những thái độ và lời nói không mấy khiêm tốn với họ, và như thế việc truyền giáo sẽ không được thuận buồm xuôi gió…

Từ bỏ tức là vác thập giá, nếu các mục tử của Chúa biết vui với người vui và khóc với người khóc, thì đích thị mỗi vị mục tử là mỗi chứng nhân sáng chói nhất của Tin Mừng.

Còn chúng ta là những giáo dân thì từ bỏ những gì ? Bởi vì giáo dân cũng là môn đệ của Đức Chúa Giê-su cho nên chúng ta cũng phải từ bỏ những gì mà Ngài muốn chúng ta từ bỏ .

Từ bỏ cái tôi kiêu ngạo để khiêm tốn chấp nhận thói quen xấc láo của anh em, thì cũng là vác thập giá mình; từ bỏ thói quen phê bình người khác để nói lời thông cảm, là hy sinh để được người anh em; từ bỏ thói quen giận dữ với người khác, để hiền lành vác thập giá theo Đức Chúa Giê-su…

Anh chị em thân mến,

Đem cái áo mới mua, đem một số tiền bạc cho người khác thì dễ, nhưng đem cái mình quý nhất cho người khác thì rất khó, cái mình quý nhất là mạng sống, là cái tôi muốn hưởng thụ trong một xã hội dư thừa vật chất…

Từ bỏ mình cũng là đồng thời vác thập giá mình mà theo Đức Chúa Giê-su, nếu từ bỏ mà không muốn vác thập giá thì chưa trọn vẹn trở nên môn đệ của Ngài, cũng như chưa thật sự là anh em bạn hữu của mọi người…

Xin Thiên Chúa chúc lành cho chúng ta.


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 



[1] Lc 14, 25.

[2] Lc 14, 33.

Thứ Sáu, 2 tháng 9, 2022

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


8. LANG BĂM ỨNG ĐỐI

Có một tên lang băm chữa bệnh làm chết người, bị trói đem tới quan phủ. Lang băm chối cãi, tự nhận mình là thư sinh nho giáo.

Quan huyện nói:

-      “Nếu là nho sinh, xin mời làm hai câu đối.”

Tên lang băm thật bất đắc dĩ nên luôn miệng nói:

-      “Được, được.”

Quan huyện ra vế đối:

-      “Đỉnh bạc ba gánh thẳng tắp.”

Đối:

-      “Tơ vàng vạn ứng cao.”

Tên quản gia đã nghe ra được manh mối liền tiếp lời:

-      Mận ngàn gốc, đào vạn gốc, gặp cảnh mà nở ra.”

Tên lang băm suy nghĩ rất lâu, cuối cùng đáp:

-         “Gừng hai miếng, táo ba trượng, thêm nước ấm mà uống”.

Quan huyện liền biết rõ nghề nghiệp của người này, nên khoái trá cười to lên, lớn tiếng nói:

-      “Nói bậy, nói bậy.”

        Tên lang băm khẩn trương đập đầu xuống đất nói một mạch:

-         “Chỉ vì cho thuốc quá liều nên bệnh nóng mà nói ngông cuồng”.

                                                                (Giải Uẩn thiên)

 

Suy tư 8:

        Thời xưa cũng như thời nay đều có những tên lăng băm, những thầy thuốc bất đắc dĩ nầy thường chợt đến rồi chợt đi vì sợ cảnh sát bắt và sợ bệnh nhân đòi lại...tiền.

        Ma quỷ là tên lang băm xảo quyệt, không những nó làm cho chúng ta mất tiền (ân sủng của Chúa) mà còn làm cho bệnh (tội lỗi) của chúng ta càng ngày càng nặng, nó là tên lang băm mà ai cũng biết nhưng rất ít người đề cao cảnh giác với nó, bởi vì thuốc nó cho thì rất ngọt ngào với môi miệng, rất bắt mắt và rất dễ uống, nhưng khi uống rồi thì mới thấy là độc hại, và trên thế gian thì có rất nhiều người thích uống thuốc độc của ma quỷ.

        Ma quỷ có bảy viên thuốc rất độc hại cho linh hồn chúng ta, đó chính là bảy mối tội đầu.

        Đức Chúa Giê-su là vị lương y tài giỏi của nhân loại, không những Ngài chữa trị các bệnh phần hồn mà còn chữa lành các bệnh phần xác nữa, Ngài không lừa dối và bịp bợm ai, nhưng Ngài luôn thương yêu và mời gọi chúng ta hãy dùng những phương thuốc Ngài ban cho để chữa bệnh hồn xác, phương thuốc ấy chính là bí tích Giải Tội và bí tích Thánh Thể.

        Đã là người Ki-tô hữu thì ai cũng biết đến phương thuốc nhiệm mầu ấy, nhưng trong cuộc sống chúng ta đã dùng nó như thế nào: là khí cụ vừa chữa lành vừa đề phòng và vừa để chiến đấu với ma quỷ và những cám dỗ của nó không ?

Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

Thứ Năm, 1 tháng 9, 2022

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


7. THẦY THUỐC VÀ TÊN NÔ BỘC

Có một tên lang băm đã nhiều lần làm hại bệnh nhân, tên nô bộc của hắn ta bắt đầu từ lúc đó đã chán ghét mỗi khi chủ nhân đến, thế là nó chỉ muốn chơi đùa chứ không thèm nghe mệnh lệnh của tên lang băm.

Tên thầy thuốc chưởi mắng:

-      “Ta bảo mày chết ! Ta bảo mày chết !”

Tên nô bộc khoan thai cười nói:

-         “Không uống thuốc của ông thì sao lại có thể tuỳ tiện mà chết chứ ?”

                                                                (Giải Uẩn thiên)

 

Suy tư 7:

        Khi một người đã mất uy tín thì lời nói của họ không còn “nặng ký” nữa, nếu là người có chức quyền thì lời nói của họ chỉ được nghe một cách miễn cưỡng mà thôi.

        Không có gì có thể làm cho một linh mục mất uy tín, bởi vì ngài không tham danh, không tham tiền và không tham sắc, bởi vì ngài đã học được nơi Thánh Thể sự từ bỏ chính mình để trở nên tấm bánh thơm ngon cho mọi người ăn.

        Nhưng một linh mục có thể làm mất uy tín của mình khi ngài bon chen tìm lại cho mình những cái mà mình đã từ bỏ, bởi vì khi chưa từ bỏ chính mình thì dần dần sẽ tìm lại những gì mình đã từ bỏ trước đó.


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

Thứ Tư, 31 tháng 8, 2022

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện





 6. THANG THUỐC TƯƠNG KIẾN 

Có tên lang băm nọ trị bệnh làm chết bệnh nhân, chủ nhà đem hắn ta đè dưới hành lang mà đánh, và chuẩn bị trói lại đem đi cáo quan. Đứa em của người chết rất là đau khổ, khóc lóc nói:

- “Anh ơi là anh ơi, làm sao có thể gặp lại anh được hè.”

Tên lang băm ứng tiếng nói:

- “Nếu muốn gặp anh ta thì rất là dễ dàng.”

Hỏi làm sao để gặp, lang băm nói:

- “Thang thuốc mà anh của ngươi uống đó, coi còn cặn bã không ? Nếu còn thì ngươi cứ cầm lấy mà uống, uống xong thì lập tức có thể tương kiến cùng anh của ngươi tại âm phủ liền !!”

(Giải Uẩn thiên)


Suy tư 6:

Chết và sống là hai con đường song song vô tận, cho nên không thể cùng nhau tương kiến, chỉ có cùng chết hoặc cùng sống mới có thể gặp nhau.

Hoả ngục và thiên đàng là hai nơi xa tít mù vô tận, xa vô tận là vì những người ở hai nơi ấy không thể và không bao giờ gặp nhau.

Nhưng những người Ki-tô hữu thì biết rất rõ ràng là hoả ngục và thiên đàng cũng rất gần với chúng ta, chúng ta có thể một bước nhảy lên thiên đàng và một bước có thể nhảy xuống hoả ngục; rất gần vì nó ở ngay trong chúng ta, vì nó tuỳ thuộc vào cách sống thánh thiện hay gian ác của chúng ta ngày hôm nay mà thôi.

Niềm ao ước của chúng ta sống ở đời này là hy vọng được tương kiến với Thiên Chúa trên thiên đàng mai sau, mà tương kiến thế nào được khi hằng ngày chúng ta thích “tương kiến” với ma quỷ, hành động theo bản năng xác thịt của mình như tham lam, trộm cắp, phê bình nói xấu người khác, tham ô ghen ghét, lười biếng.v.v...hơn là làm theo lời của Chúa dạy !?

Cứ gâp gỡ Chúa trong công việc hằng ngày của mình, có nghĩa là hãy nhìn thấy Chúa hiện diện ngay trong tất cả công việc của mình, và những biến cố xảy ra trong cuộc sống hằng ngày của anh chị em cũng như của mọi người, thì việc tương kiến vĩ đại ngày sau trên thiên đàng chắc chắn sẽ hiện thực, bởi vì Thiên Chúa không hề hứa lèo bao giờ.

Lm. Giuse Maria Nhân Tài. csjb.  
(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 
-------
http://www.vietcatholicnews.net 
https://www.facebook.com/jmtaiby 
http://nhantai.info 

Thứ Hai, 29 tháng 8, 2022

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


4. QUAN THAM PHÁT THỆ

        Có một tên quan sứ vì tham ô nên bị ngồi tù, sau đó gặp dịp đại xá mới được phóng thích, thế là hắn ta phát thệ:

-        ”Từ nay về sau nếu vẫn tiếp tục nhận tiền hối lộ của người ta, thì hãy gọi ta là mụn nhọt sống trên tay.”

        Không lâu sau, có một người đến kiện cáo và đem tiền đút lót cho hắn ta với hy vọng thắng kiện. Tên quan tham ô bèn nghĩ đến lời phát thệ, nên không dám đưa tay nhận tiền. Nghĩ ngợi một lúc sau, bèn nói:

-        “Ông đã nhiệt tình như thế, thì tạm thời đem tiền bỏ vào trong chiếc ủng của ta đây vậy !”

                                                                (Giải Uẩn thiên)

 

Suy tư 4:

        Có người vì thấy mình cứ phạm lỗi hoài nên bực mình mà hứa, nhưng sau đó thì không giữ được lời hứa vì hết bực nhọc; có người vì một chớp loé hối hận trong tâm hồn nên động lòng mà hứa, nhưng rồi sau đó thì quên mất lời mình đã hứa vì chớp loé hối hận ấy đã tắt ngũm; lại có người vì sợ bị bỏ tù, bị sợ roi vọt nên đã hứa, nhưng sau đó thì chối bai bãi vì đã được thăng quan tiến chức...

        Tất cả những lời hứa trên đều là hứa cuội.

        Chỉ có những ai sống đơn sơ, thật thà, có nói có, không nói không, thì mới thật sự là con cái của ánh sáng, mà ánh sáng thì ai cũng thấy, cần gì phải hứa với không hứa chứ, chỉ sợ ánh sáng khi bị gian dối lừa bịp che mất nên mới phải hứa cuội hứa suông mà thôi, mà hứa cuội hứa suông thì không phải là do ma quỷ mà ra hay sao ?

Đức Chúa Giê-su dạy chúng ta có thì nói có, không thì nói không, thêm điều đặt chuyện là do ma quỷ mà ra.

Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư)