Thứ Bảy, 5 tháng 9, 2015

Chúa nhật 23 thường niên



CHÚA NHẬT 23 THƯỜNG NIÊN

Tin mừng : Mc 7, 31-37.
“Đức Chúa Giê-su làm cho kẻ điếc nghe được, và kẻ câm nói được”.

Anh chị em thân mến,
Đức Chúa Giê-su đến trần gian, mục đích của Ngài là cứu nhân loại khỏi ách thống trị của ma quỷ và được ơn cứu độ, nhưng không phải vì thế mà Ngài bỏ qua không đoái hoài đến những đau khổ nơi thân xác của con người, hay nói cách khác, Ngài không những cứu linh hồn con người mà còn cứu cả thân xác của họ. Tin Mừng hôm nay đã cho chúng ta thấy điều ấy khi Ngài làm cho người câm nói được và người điếc nghe được.

Đức Chúa Giê-su đã làm hai công việc trên một con người tức là Ngài chữa lành bệnh trong tâm hồn và nơi thân xác của người bệnh. Ngài đến không phải chỉ để rao giảng, để mời gọi mọi người thống hối và tin vào Ngài, nhưng Ngài còn làm nhiều việc khác để bảo đảm với những người đi theo Ngài rằng: cứ tin thì cơn bệnh nơi thân xác cũng sẽ được lành.

Câm và điếc thường đi đôi với nhau, ai đã bị câm thì cũng sẽ điếc vì đó là bẩm sinh, nhưng có những người sau một tai nạn thì bị câm nhưng không điếc, hoặc là nghe được nhưng nói không được, những người này thường đau khổ hơn những người bị câm điếc bẩm sinh vì họ nghe được người ta nói gì, nhưng không thể nói lại cho người ta nghe về cảm nghĩ của mình, quả là đau khổ thật.

Có những lúc chúng ta sáng mắt mà cũng như mù, bởi vì chúng ta nhìn mà không thấy những đau khổ của người anh em bất hạnh; có những lúc chúng ta lớn tiếng phê bình anh em chị em vì họ thất hứa, nhưng chúng ta không nhìn thấy họ đang băn khoăn trong lòng vì sự thất hứa của họ...

Có những lúc chúng ta bị câm mà chúng ta vẫn cứ tưởng mình nói được, đó là lúc chúng ta thấy một em nhỏ ăn xin đang bị người bạc đãi mà chúng ta không một lời bênh vực; chúng ta thấy người đau khổ mà không một lời an ủi; chúng ta thấy các bạn thanh niên nam nữ sống lơ là với Chúa mà không một lời khuyên bảo; đúng là chúng ta đã bị câm khi thu mình trong cái vỏ an phận của mình.

Chúng ta đừng nhìn người câm điếc mà thương hại, nhưng hãy thương hại và cầu nguyện cho chính bệnh câm điếc trong tâm hồn của mình, bằng không thì chúng ta vẫn cứ như con ốc thu mình trong cái vỏ cứng của các giáo điều, rồi cứ nghĩ mình đang kính mến Thiên Chúa trên hết mọi sự.

Anh chị em thân mến,
Linh mục Vincent Lebbe người Bỉ, ngài đã dạy các con cái của ngài thuộc dòng Tiểu Đệ Thánh Gioan Tẩy Giả như sau: “Cứu người” là cứu toàn bộ con người, bởi vì linh hồn và thân xác không thể tách lìa nhau, cứu tất cả khó khăn của họ mà không đòi hỏi điều kiện, không hỏi họ có theo (vào) đạo hay không, để tránh người ta hồ nghi các giá trị công tác xã hội của chúng ta”. Như thế là đã rõ, mỗi khi chúng ta đi khuyên bảo người nghèo khó hãy tin vào Thiên Chúa, hãy đến nhà thờ, nhưng chúng ta vẫn làm ngơ trước cảnh đói ăn của họ, và có khi không nhìn thấy họ đang lo buồn vì kế sinh nhai mà không đến nhà thờ như bao giáo dân khác được, chúng ta hãy học theo gương của Đức Chúa Giê-su khi chữa lành bệnh tật phần hồn thì đồng thời cũng làm cho thân xác của họ được khoẻ mạnh.

“Lạy Đức Chúa Giê-su, Chúa đã đến trần gian để cứu và chữa lành mọi vết thương trong tâm hồn và nơi thân xác của con người, Chúa đã dạy chúng con một bài học yêu thương trọn vẹn, đó là yêu thương nỗi khổ đau nơi thân xác và trong tâm hồn của người anh em chị em bất hạnh. Xin Chúa ban cho chúng con có một tình yêu thương vô vị lợi, để khi chúng con đi an ủi giúp đỡ tha nhân, thì đồng thời cũng biết chia sẻ với họ những gì mà khả năng chúng con có được. Amen”


Xin Thiên Chúa chúc lành cho chúng ta.

Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

Chủ Nhật, 30 tháng 8, 2015

Chúa nhật 22 thường niên



CHÚA NHẬT 22 THƯỜNG NIÊN

Tin Mừng : Mc 7, 1-8a. 14-15.21-23
“Các ông gạt bỏ điều răn của Thiên Chúa , mà duy trì truyền thống của người phàm”.

Anh chị em thân mến,
Không biết bài Tin Mừng hôm nay có làm cho tâm hồn anh chị em cảm thấy như thế nào, chứ riêng tôi mỗi khi nghe đoạn Tin Mừng này thì rất có cảm hứng, cảm hứng bởi vì ý nghĩa nội dung của nó như cái kim chích tâm hồn của con người, ngay cả tôi nữa, mỗi khi rửa tay thì cũng đều nhớ đến đoạn Tin Mừng này, xin chia sẻ với anh chị em :

1.   Rửa tay là một thói quen vệ sinh.
Rửa tay trước khi ăn không phải là lề luật của Thiên Chúa cũng như của ông Môi-sen, nhưng chỉ là một thói quen của phép vệ sinh, và có lẽ chúng ta đôi lúc cũng quên mất rửa tay trước khi ăn, vì thời buổi hiện đại đã có khăn lau tay rất sạch và thơm. Mấy năm trước đây bệnh Sars hoành hành, ai ai cũng lo sợ, người người đều tuân thủ nghiêm nhặt phép vệ sinh là phải rửa tay trước khi ăn, nhưng còn hơn thế nữa, phải rửa tay luôn luôn để khỏi bị nhiễm vi trùng sars, tóm lại là vì sợ chết mà con người tuân giữ phép vệ sinh.

Rửa tay chỉ là một thói quen tốt của phép vệ sinh, cũng vậy, rửa tâm hồn chính là một thói quen tốt của người Ki-tô hữu nên làm.

Rửa tay cho thật sạch, nói năng cho thật văn hoa, bộ điệu cho thật thu hút người khác, nhưng tâm hồn thì tràn đầy những thói hư tật xấu không chịu sửa đổi, thì cũng chỉ là những cái mả tô vôi trắng toát đến phát sợ. Có người khuyên bảo người khác phải ăn ở hiền lành để được Chúa thương, nhưng chính họ thì lại sống không có một chút tình yêu của Phúc Âm, họ như các kinh sư và biệt phái ngày ngày thích đứng giữa ngã ba đường để cho người ta thấy mà chào họ: “Rabbi” !

Rửa tay thì cần thiết cho thân xác khỏi nhiễm bệnh, rửa tâm hồn thì cần thiết cho linh hồn được kiện khang, cả hai đều rửa, nhưng một bên là thói quen của người đời và một bên thì đúng là lề luật của Thiên Chúa. Mà người chú trọng đến hình thức bên ngoài, thì đương nhiên rất ít chú trọng về tâm hồn, đó chính là lệch lạc của người không “thông đạt” giáo lý của Chúa.

2.   Thói giả hình là bình phong che đậy tội ác.
Đạo đức giả và thói giả hình thì nhan nhãn khắp nơi trong xã hội mà chúng ta đang sống, ngay cả trong nhà thờ của chúng ta đây. Đạo đức giả là bức bình phong mà ma quỷ dùng để mê hoặc người không bén rễ đức tin trong tâm hồn, những người này rất dễ nhìn thấy, họ cũng đi dâng thánh lễ, cũng tham gia các công việc bác ái từ thiện, nhưng họ tham gia không phải là vì họ yêu thương tha nhân, nhưng là để quảng cáo cho sản phẩm của ma quỷ, đó là ghen ghét, là âm mưu gây chia rẽ trong cộng đoàn.

Thói giả hình cũng là con đẻ của ma quỷ, nó có biệt tài che đậy khuyết điểm của mình nhưng moi móc khuyết điểm của người khác thì rất giỏi, đó chính là người mà Đức Chúa Giê-su đã nói là thờ Thiên Chúa bằng môi bằng miệng, nhưng lòng trí thì lại xa cách Người.

Anh chị em thân mến,
Rửa tay hoặc không rửa tay trước khi ăn không phải là tội, nhưng đem chuyện của người khác mà đi la to khắp cùng ngõ hẽm thì đúng là có tội; không rửa tay trước khi ăn thì không có tội, nhưng cố ý rửa tay để che giấu một hành vi tội lỗi của mình thì đúng là có tội thật, bởi vì rửa tay và phạm tội thì không giống nhau, như tổng trấn Phi-la-tô vừa rửa tay lại vừa đem Đức Chúa Giê-su –Đấng vô tội- trao cho người Do Thái đóng đinh vào thập giá.

Đức Chúa Giê-su mời gọi chúng ta hãy rửa tâm hồn trước khi ăn và uống Mình và Máu thánh của Ngài, tức là Ngài muốn chúng ta phải chuẩn bị tâm hồn cho thật sạch bằng nước mắt sám hối, chứ không phải bằng việc rửa tay hoặc bằng khăn thơm trên bàn ăn...


Xin Thiên Chúa chúc lành cho chúng ta.

Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.