Thứ Ba, 30 tháng 12, 2014

Người giàu bói thọ



NGƯỜI GIÀU BÓI THỌ
Bố của Vương Phổ là Vương Tộ làm quan sát sứ ở Châu Thời đã nhiều năm, lúc về già mới từ quan, đồ dùng ăn ống trong nhà rất là xa xỉ, nhưng vẫn không thỏa mãn bởi vì không biết mình có trường thọ hay không !
Một hôm, đột nhiên nghe có người bói quẻ bèn kêu đầy tớ đi mời về nhà, bói quẻ là một người mù sau khi nghe người đầy tớ thuật chuyện, bèn lấy sách bói ra bói một quẻ, rất lâu sau mới lớn tiếng kinh ngạc nói:
-      “Mệnh số ngài thọ rất cao”.
Vương Tộ lật đật hỏi:
-      “Có thể tới bảy mươi chăng ?”
Người coi bói cười nói:
-      “Còn cao hơn bảy mươi”.
Vương Tộ lại hỏi:
-      “Thế nào, tám, chín mươi sao ?”
Người coi bói cười lớn hơn:
-      “Sao lại tám, chín mươi !”
Vương Tộ vui khôn xiết, nói:
-      “Có thể thọ đến một trăm không ?”
Người coi bói nói:
-         “Tệ lắm là thọ đến một trăm ba, một trăm tư tuổi. Có điều là khi gần tới năm một trăm hai mươi tuổi –xuân hè thay đổi- thì cái bụng lại có hơi mệt một chút, nhưng không bao lâu thì khỏe lại.”
Vương Tộ vui như mở cờ trong bụng, quay đầu lại nói với cháu chắt:
-         “Này các cháu, cần phải nhớ cho kỷ nhé, lúc ta gần một trăm hai mươi tuổi, thì đừng có cho ta ăn đồ lạnh và nóng đấy nhé !”
                                          (Phủ Chưởng lục)

Suy tư:
     Con người ta ai cũng thích sống lâu trăm tuổi, cho nên thường hay đi coi bói để coi thử mình sống được đến mấy tuổi thì chết, nhưng có ông thầy bói nào biết được bản thân mình sống đến mấy tuổi, mà lại biết được người khác sống đến mấy tuổi thì chết chứ ?!
     Ki-tô hữu là người đi tìm cuộc sống trường sinh trong đời tạm, nghĩa là họ tin tưởng rằng nghe Lời Chúa và sống Lời Chúa cùng với việc chu toàn bổn phận của mình ngay tại trần gian, thì chính là đã có một cuộc sống trường cửu trên thiên đàng với Thiên Chúa mai sau rồi vậy.
     Ai không chuẩn bị cho mình sự sống vĩnh cữu mai sau ngay tại trần gian này, thì đó chính là họ đã tự sắm cho mình một nơi trầm luân vĩnh viễn và đau khổ đời đời trong hoả ngục với ma quỷ.

     Tôi đã chuẩn bị cho mình một chỗ trên thiên đàng chưa, hay là vẫn cứ dặn con cháu đừng cho ăn đồ nóng đồ lạnh khi tuổi đã gần đất xa trời, mà không dặn con cái luôn nhớ cầu nguyện mình được ở trong Nước Chúa sau khi tôi nhắm mắt lìa cõi đời này !?

Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.
Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư