Thứ Bảy, 31 tháng 5, 2025

Lễ Chúa Thăng Thiên

 


CHÚA NHẬT LỄ THĂNG THIÊN


Tin Mừng : Lc 24, 46-53.
“Đang khi chúc lành, thì Người rời khỏi các ông và được đem lên trời”.

Bạn thân mến,
Hôm nay giáo hội long trọng mừng lễ Đức Chúa Giê-su lên trời, lên trời đối với các thần học gia thì lên trời là lên ngự bên hữu Đức Chúa Cha, là Đức Chúa Giê-su đi vào viên mãn vinh quang của Thiên Chúa, nhưng đối với người Ki-tô hữu chúng ta lên trời là lên thiên đàng. Đơn giản nhưng đầy ý nghĩa.
Đức Chúa Giê-su lên trời là một thực tại có thật theo lời tường thuật của thánh Lu-ca trong sách Công Vụ Tông Đồ cũng như trong Tin Mừng của ngài: “Và đang khi chúc lành thì Ngừơi rời khỏi các ông và được đem lên trời” (Lc 24, 51), “...Nói xong, Người được cất lên ngay trước mặt các ông, và có đám mây quyện lấy Người, khiến các ông không còn thấy Người nữa” (Cv 1, 9).
Hợp rồi tan, tan rồi hợp là lẽ thường của người thế gian và hợp tan nào cũng có mất mát và đau thương, các tông đồ cũng vậy: nhớ thương và tiếc nuối. Nhưng rồi các ngài lòng cũng tràn ngập hân hoan vì lời hứa của Đức Chúa Giê-su: Thầy đi và rồi Thầy sẽ trở lại.
Đức Chúa Giê-su lên trời là lên thiên đàng sau khi đã chiến thắng tử thần của ma quỷ, là niềm hy vọng của bạn và tôi, và của những ai vì Ngài mà chịu sỉ nhục ở đời này.
Cuộc sống đời này của bạn và tôi là chuẩn bị cho ngày sau ở trên thiên đàng, như Đức Chúa Giê-su đã chiến thắng tội lỗi và sự chết, chúng ta cũng sẽ chiến thắng cái làm cho chúng ta không được lên thiên đàng, mà cái gì làm cho chúng ta không được lên trời với Đức Chúa Giê-su, đó là:
- Tội lỗi: đây là ngục tù kiên cố nhất nhốt chúng ta lại không cho chúng ta lên trời với Đức Chúa Giê-su.
- Cái tôi: đây là cái đã xiềng đôi chân của chúng ta, không cho chúng ta đi tới với Đức Chúa Giê-su trong cuộc sống đời thường...
- Kiêu ngạo: là nguyên nhân thứ nhất để cho tội lỗi vào trong thế gian, nó cũng là cái làm cho chúng ta xa lìa ân sủng của Thiên Chúa trong cuộc sống thường ngày...
Bạn thân mến,
Đức Chúa Giê-su lên trời trước mặt các môn đệ để cho chúng ta hiểu rằng, sứ mạng của Ngài ở trần gian đến đây là kết thúc, kết thúc mà không đóng lại, nhưng tiếp tục bắt đầu từ nơi các tông đồ là những người được sai đi, để làm cho muôn dân nhận biết Tin Mừng của Thiên Chúa, và quan trọng hơn chính là mọi người cùng nhau tham dự tiệc cưới trên thiên đàng của Con Chiên đã chiến thắng tử thần và tội lỗi.
Lên thiên đàng là mục đích sống của bạn và tôi ở trần gian này, vì thế Đức Chúa Giê-su muốn mỗi người trong chúng ta hãy mau mắn gởi “các vật liệu” về thiên đàng để các thiên thần giúp xây nhà hạnh phúc viên mãn, “các vật liệu” của chúng ta là khiêm tốn, hy sinh, phục vụ và yêu thương tha nhân như chính mình...” đó là các vật liệu bền chắc không sợ mối mọt gặm nhấm...
Mừng lễ Đức Chúa Giê-su lên trời vinh hiển, tức là bạn và tôi cũng mừng lễ lên trời của chúng ta, bởi vì không lẽ “đầu” –là Đức Chúa Giê-su- đã lên thiên đàng, còn “thân mình và các chi thể” –là Hội Thánh và chúng ta- thì ở mãi trần gian này hay sao ?
Xin Thiên Chúa chúc lành cho chúng ta.

Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.
-----------
http://www.vietcatholic.net
https://www.facebook.com/jmtaiby
http://www.nhantai.info

Thứ Sáu, 30 tháng 5, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


101.          CẮM KIM TRÊN TÓC

Khi con gái xuất giá (lấy chồng), thì muốn lấy tất cả những thứ trong phòng đem theo về nhà chồng.

Ban đêm phụ thân đứng bên cửa sổ nhìn trộm thấy con gái ngồi dưới đèn tự nói một mình:

-         “Mấy cái áo này đem đi mặc, mấy cái đồ dùng này đem đi dùng”.

Phụ thân chăm chăm nhìn trộm, bất giác râu tóc lộ vào trong cửa sổ, con gái túm lấy nói:

-         “Mấy sợi tóc lộn xộn này cũng đem theo dùng để cắm kim”.

(Tiếu Đắc Hảo)

 

Suy tư 101 :

        Tranh tối tranh sáng thì mờ mờ ảo ảo không thấy rõ ràng nên sự lợi dụng càng lúc càng lớn, hoặc nhầm lẫn thật tai hại, vì tranh tối tranh sáng mà con gái thấy râu tóc của cha mình mà tưởng là mớ tóc lộn xộn nên túm lấy dùng để cắm kim.

        Tâm hồn con người ta khi chưa dứt khoát giữa sự thiện và sự ác thì dễ phát sinh những việc làm không quang minh chính đại, bởi vì mờ mờ ảo ảo là nguyên nhân của những mưu mô đen tối và là nơi ẩn núp của mọi cám dỗ, bởi đó Đức Chúa Giê-su mới nói Ngài là ánh sáng thế gian, và ai đi trong ánh sáng ấy thì sẽ trở nên con cái của sự sáng…

        Người Ki-tô hữu nhờ Lời Chúa soi dẫn nên cuộc sống của họ luôn phản chiếu lại ánh sáng của Tin Mừng phục sinh, tâm hồn họ không mờ mờ ảo ảo nên cách đối xử với người cũng rất là trong sáng, không phải để lấy điểm, nhưng là để làm sáng danh Thiên Chúa trong cuộc sống của mình…


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

Thứ Năm, 29 tháng 5, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


100.          NGƯỜI CÂM MỞ MIỆNG

Có người giả làm người câm đi trên phố xin ăn.

Một hôm, hắn ta cầm hai xu mua rượu uống, sau khi uống xong thì nói:

-         “Thêm cho tôi một ít nữa”.

Chủ quán rượu rất kinh ngạc nói:

-         “Ông làm sao mà nói được ?”

Hắn trả lời:

-         “Bình thường không có tiền, ông biểu tôi làm sao nói được chứ ? Hôm nay có hai xu tự nhiên biết nói”.

(Tiếu Đắc Hảo)

 

Suy tư 100 :

        Tiền, có lúc làm cho người nghèo và người thấp cổ bé họng bị “câm” không nói được, cũng có khi nó làm cho người có chức có quyền bị “ngọng” nói không chính xác rõ ràng…

        Có những người nghèo “câm” không nói được trước những bất công mà mình phải chịu, vì không có tiền để kiện tụng, cái “câm” của họ chắc chắn sẽ được Thiên Chúa cất tiếng biện hộ cho họ trong ngày phán xét chung người sống cũng như người đã chết; có những người mang danh là đại diện cho công lý nhưng cũng bị nói “ngọng” không trung thực, vì đồng tiền hối lộ họ đã nuốt đang bị nghẹn lại nơi cổ, chính những đồng tiền chận ngang cổ này làm cho cuộc sống của họ giống như người đang say nửa tỉnh nửa mê, tâm hồn bất an và càng ngày càng làm những chuyện thất đức để che lấp cái bất an của mình…

        Người Ki-tô hữu coi đồng tiền như là một phương tiện Thiên Chúa ban cho để nuôi mình và giúp đỡ tha nhân, cho nên họ sẽ nói chứ không câm miệng trước những bất công xảy đến cho họ cũng như cho người khác, bởi vì có một lương tâm chân chính và cương trực, thì quý hơn tất cả bạc vàng mà họ đang có hoặc sẽ có sau này.

        Có rất nhiều người sử dụng đồng tiền để làm cho tha nhân phải “câm” không nói được. Chúng ta cùng hiệp ý cầu nguyện cho họ…


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

Thứ Tư, 28 tháng 5, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


99.          CON MẮT CỦA MẸ

Có một mụ đàn bà ăn trộm của hàng xóm một con dê, đem nó bỏ dưới gầm giường, dặn dò với con trai là không nên nói.

Người hàng xóm đi khắp đường chửi lớn tiếng, con trai của bà ta vội vàng nói:

-         “Mẹ tôi không có ăn trộm dê”.

Mụ đàn bà trộm dê sợ con trai tiết lộ, lập tức trừng mắt nhìn nó ý nói là đừng có nói càn bậy.

Con trai của bà ta chỉ mẹ mình và nói với người hàng xóm:

-         “Bà coi con mắt của mẹ tôi linh động giống như mắt của con dê dưới gầm giường ấy”.

(Tiếu Đắc Hảo)

 

Suy tư 99 :

        Trẻ em thì đơn sơ có sao nói vậy, nhưng có lúc những người lớn lại muốn các em gian dối như người lớn, nói láo như người lớn, nói tục chửi thề như người lớn.v.v… khi các em bắt chước chửi như người lớn, nói dối như người lớn thì người lớn lại đánh các em…

        Con nít thì không hiểu ý của người lớn, nhưng lại có tài bắt chước ngôn hành của người lớn, mà thời đại nào cũng thế, người lớn làm việc xấu thì nhiều hơn người lớn làm việc tốt, nên ảnh hưởng rất tai hại đến tâm hồn của con nít.

        Thiên Chúa sẽ đòi sự công bằng cho con nít, bởi vì tất cả những hành vi tội lỗi xấu xa mà con nít phạm, đều phát xuất  từ người lớn mà ra.


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

Thứ Ba, 27 tháng 5, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


98.          NÓI GIỐNG HỆT

Phụ thân dạy con trai rằng:

-         “Phàm khi nói chuyện với người ta thì nói giống hệt, không thể mỗi câu đều nói cứng đơ”.

Con trai hỏi thế nào là giống hệt, vừa vặn lúc đó có người hàng xóm qua mượn đồ, phụ thân bèn nói:

-         “Ví dụ như hàng xóm đến mượn đồ, mày không thể nói đều có hoặc đều không, mày chỉ nên nói có thứ ở nhà, cũng có thứ không ở nhà, như thế gọi là giống hệt, phàm việc gì cũng đều theo đó mà làm”.

Qua mấy ngày sau, có người khách đến thăm, hỏi:

-         “Lệnh tôn đại nhân có nhà không ?”

Con trai ông ta trả lời:

-         “Có thứ ở nhà, cũng có thứ không có nhà”.

(Tiếu Đắc Hảo)

 

Suy tư 98 :

        Nói giống hệt là nói giống y chang lời của người khác, chứ không thể nói lập lờ nước đôi.

        Nói “giống hệt” của người Ki-tô hữu là nói theo tinh thần Phúc Âm, nói theo lời dạy của Đức Chúa Giê-su, tức là nói sự thật và nói những lời dễ nghe, nói những lời an ủi và nói những lời tha thứ cho nhau.

        Có những người Ki-tô hữu đọc Thánh Kinh rất nhiều lần và hiểu rõ Thánh Kinh, nhưng cuộc sống của họ thì không giống hệt như ng hệt Thánh Kinhh Kinh, nhưng cuộc sống của họ thì không ", tức là nói sự thật và nói những lời dễ nghe, nói những lời an ủiThánh Kinh dạy, có những lúc họ dùng những lời trong Thánh Kinh để “đá” nhau, có những lần họ lấy lời của Đức Chúa Giê-su để công kích đối phương là người anh em cũng có niềm niềm tin như họ, xét cho cùng thì bởi vì họ tự ái và tự cao tự đại mà thôi, vứt cái tự ái và tự cao tự đại ấy đi, thì chắc chắn là họ sẽ nói và thực hành những lời giống hệt y chang trong Thánh Kinh vậy.

        Nói giống hệt là nói ý chang đôi khi cũng có thể là nói như con vẹt, nhưng người Ki-tô hữu không những nói giống hệt mà còn làm y chang như lời dạy của Đức Chúa Giê-su trong Phúc Âm...


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

Thứ Hai, 26 tháng 5, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


97.          MAY QUẦN MỘT ỐNG

Có người muốn tiết kiệm, nên thận trọng mua rất ít vải và muốn nhờ thợ may may cho một cái quần, đi mời rất lâu nhưng vẫn không có người dám may.

Có người thợ may nói:

-         “Tôi sẽ may cho ông, bằng lòng chứ !”.

Không lâu sau cái quần đã may xong, nhưng chỉ có duy nhất một ống, người ấy hỏi:

-         “Làm sao mặc được ?”

Thợ may đáp:

-         “Đem hai chân bỏ vào trong ống quần là được rồi”.

Người ấy mặc quần vào, bước đi một tấc cũng khó, cười lớn nói:

-         “Tiết kiệm thì tiết kiệm, chỉ có điều là đi không được mà thôi”.

(Tiếu Đắc Hảo)

 

Suy tư 97 :

        Có rất nhiều người lạm dụng hai chữ tiết kiệm để làm việc keo kiệt, họ không phân biệt được thế nào là tiết kiệm và thế nào là keo kiệt.

        Có người vì tiết kiệm nên không dám mua cá thịt mà ăn mặc dù tiền bạc có thừa, nên bị bệnh, tiền thuốc thang tốn gấp trăm lần tiền ăn mắm muối vì tiết kiệm, đó không phải là tiết kiệm mà là keo kiệt; có những hãng thầu nói tiết kiệm ngày công nên tranh thủ làm đêm làm ngày cho hoàn thành cho đạt chỉ tiêu, nhưng khi khánh thành vừa xong thì cũng là lúc bắt đầu sửa chữa công trình, vì mấy khi làm đêm làm ngày mà có chất lượng chứ !...

        Tiết kiệm không có nghĩa là không dám ăn uống đầy đủ khi tiền bạc đầy két sắt, đó là keo kiệt, nhưng tiết kiệm là cần thì mua sắm không cần thì thôi, cần thì ăn uống không cần thì thôi, và khi cần thì dù có đắt cũng cứ mua, khi không cần thì một đồng cũng không bỏ ra dù nó rẽ...như bèo.

Người Ki-tô hữu biết tiết kiệm thời giờ và của cải, thì đồng thời họ cũng biết cách dùng thời giờ và của cải để vào Nước Trời, và đó là người khôn ngoan vậy.


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

Chủ Nhật, 25 tháng 5, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 

96.          CHÂM BIẾM MỘT GÁNH

Có một tú tài gần b
ảy mươi tuổi mới có con trai, bèn đặt tên là “Niên Kỷ”.

Năm thứ hai lại sinh thêm một đứa con nữa, nhìn hình dáng giống người thư sinh bèn đặt tên cho nó là “Học Vấn”.

Năm thứ ba sinh thêm đứa thứ ba, tú tài nói:

-         “Chừng này tuổi rồi mà con sinh con, thật nực cười.”

Bèn đặt tên cho nó là “Châm Biếm”.

Ba đứa con trai đã lớn, một hôm cả ba đi lên núi kiếm củi, sau khi đem củi về nhà, lão tú tài hỏi vợ:

-         “Đứa nào kiếm được nhiều củi vậy ?”

Vợ trả lời:

-         “Niên Kỷ được một bó, Học Vấn ngay cả một que củi cũng không có, Châm Biếm thì lại được một gánh”.

(Tiếu Đắc Hảo)

 

Suy tư 96 :

        Con người ta ai cũng có tuổi tác (niên kỷ), ai cũng biết suy xét (học vấn) và ai cũng có tính hài hước vui nhộn (châm biếm), cả ba thứ trên đây hợp lại làm cho cuộc sống của một con người thêm phong phú và thi vị.

        Nhưng nếu con người đã đến tuổi thành nhân rồi mà một chút tri thức cũng không có, và trong lòng thì đầy dẫy những lời châm biếm rỗng tuếch thì thật là tội nghiệp, bởi vì khi nói lời châm biếm mà không suy trước tính sau thì không những làm cho người nghe khó chịu, mà còn làm cho mình bị người khác hiểu lầm, thật đáng tai hại.

        Người tuổi càng lớn, kinh nghiệm càng nhiều thì mỗi lời châm biếm nói ra làm cho người khác phải ngẫm nghĩ, phải xét mình, đó mới là người đáng nể nang vậy.

        Có “châm biếm một gánh” trong đầu óc, nhưng cứ bạ đâu châm biếm đó thì lại là gậy ông đập lưng ông vậy !


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư)