Thứ Bảy, 10 tháng 5, 2025

Chúa nhật 4 Phục Sinh

 


CHÚA NHẬT 4 PHỤC SINH

(Ngày cầu cho ơn thiên triệu)

Tin mừng : Ga 10, 27-30.
“Tôi ban sự sống đời đời cho chiên của tôi”.

Bạn thân mến,
Giáo Hội dành riêng chúa nhật này để cầu nguyện cho ơn thiên triệu linh mục, tu sĩ, để Giáo Hội ngày càng có thêm nhiều người hiến dâng cuộc sống của mình để phục vụ Thiên Chúa trong ơn gọi của mình, trong niềm xác tín vào ơn gọi linh mục mà tôi đã lãnh nhận từ nơi Giáo Hội, tôi xin chia sẻ với bạn ba điểm này :
1. Ơn thiên triệu là một sáng kiến của Thiên Chúa.
Thiên Chúa, Đấng vì yêu thương nhân loại mà có những sáng kiến độc đáo vượt qua trí khôn của con người để cứu chuộc nhân loại, trong đó có sáng kiến kêu gọi một số người sống đời tận hiến, để thay mặt Ngài để hiến tế, để tha tội, để phục vụ tha nhân và loan truyền Phúc Âm cho mọi người, đó chính là các linh mục, các tu sĩ nam nữ, và những người tự nguyện sống trong các cộng đoàn tu hội đời được Giáo Hội chấp thuận.
Ơn thiên triệu tự nó đã nói lên được lòng ưu ái của Thiên Chúa đối với nhân loại tội lỗi, bởi tự bản chất của nó là mời gọi, là triệu tập những người thiện chí đi theo lời mời gọi của Ngài để trở nên một dụng cụ mới hơn, đắc lực hơn trong công việc rao giảng Tin Mừng cho mọi dân tộc.
Sáng kiến này được Đức Chúa Giê-su thực hiện đầu tiên khi Ngài kêu gọi các tông đồ đi theo Ngài, để tiếp tục sứ mạng cứu chuộc của Ngài ở trần gian, và hơn hai ngàn năm nay Thiên Chúa –qua Giáo Hội- vẫn tiếp tục mời gọi những tâm hồn thiện chí biết quên mình để phục vụ và yêu thương Ngài nơi tha nhân, chính ơn gọi này đã làm cho nhân loại ngày càng tốt tươi hơn, gần gủi với nhau hơn, và thấy rõ được tình yêu Thiên Chúa hơn, qua đời sống tận hiến của các linh mục và các tu sĩ nam nữ trong Giáo Hội.
Bởi vì Ơn thiên triệu là một sáng kiến độc đáo của Thiên Chúa, nên chỉ có Thiên Chúa mới độc quyền kêu mời và tuyển chọn ai thì theo ý muốn của Ngài mà thôi, và như thế thì thật vinh dự cho người được chọn vậy...
2. Linh mục là quà tặng Thiên Chúa ban cho thế gian.
Đức Chúa Giê-su –Đấng cứu độ trần gian- đã vì yêu thương nhân loại mà thiết lập chức linh mục –bí tích Truyền Chức thánh- để qua bí tích này, nhân loại đón nhận vô vàn ân sủng của Ngài ban cho qua các linh mục, và chính nhờ bí tích này mà Đức Chúa Giê-su –qua bí tích Thánh Thể- đã trở nên của ăn của uống nuôi dưỡng linh hồn những người tin vào Ngài. Đây là một hồng ân và là một món quà vô giá, mà chỉ có Thiên Chúa mới hào phóng ban tặng cho nhân loại mà thôi, bởi vì không một cá nhân nào tự quyền cho mình lam linh mục, không một tổ chức nhân loại nào có quyền tự phong chức linh mục cho người khác, hoặc đặt người trong tổ chức của mình làm linh mục, nếu đoàn thể đó không hiệp thông với Giáo Hội Công Giáo và đức giáo hoàng Rô-ma.
Các tín hữu Công Giáo càng ý thức mình là người Ki-tô hữu, thì càng đề cao vai trò của các linh mục trong đời sống thiêng liêng của mình, bởi vì từ khi sinh ra cho đến khi nhắm mắt lìa đời, người Ki-tô hữu đã được hưởng biết bao ơn lành của Thiên Chúa từ tay các linh mục, đó chính là hồng ân và là quà tặng của Thiên Chúa ban cho họ, chính qua bí tích Truyền Chức thánh mà linh mục trở nên Đức Chúa Ki-tô thứ hai để tiếp tục sứ mạng và công việc của Đức Chúa Ki-tô tại trần gian này, đó là hiến tế, tha tội và thông ban ân sủng của Thiên Chúa cho người giáo dân.
Không có linh mục thì không có thánh lễ, không có thánh lễ thì không có tiệc thánh Mình và Máu Đức Chúa Ki-tô, tức là không có hy tế dâng lên Chúa Cha xin Ngài ban ơn và tha tội cho nhân loại tội lỗi, do đó mà giáo dân cần phải yêu mến, trân trọng và gìn giữ món quà quý giá mà Thiên Chúa đã ban cho nhân loại, đó là các linh mục của Chúa.
3. Cầu nguyện, hy sinh và yêu thương các linh mục, tu sĩ nam nữ.
Bạn thân mến,
Có giáo dân khóc vì có một số linh mục không làm tròn bổn phận cao quý của mình, có một vài giáo dân bực mình vì có một số linh mục cũng như các tu sĩ nam nữ chưa thực sự dấn thân vì Tin Mừng và vì tha nhân, có những người chống đối và chỉ trích cách sống của một số linh mục, vì những linh mục này sống không giống với những gì mà họ đã lãnh nhận từ nơi Thiên Chúa và Giáo Hội...
Trách cứ, buồn phiền, chỉ trích của bạn và của tôi với các linh mục là do những bức xúc mà có, nhưng nếu chỉ trích mà không cầu nguyện cho các ngài, buồn phiền mà không yêu mến các linh mục, trách cứ mà không tha thứ, thì –xét cho cùng- cũng chẳng cải thiện được gì, mà có khi còn mở đường cho người khác chống đối các linh mục của chúng ta. Do đó, mà bạn và tôi nên tự hỏi mình: có lúc nào tôi cầu nguyện cho các linh mục của Giáo Hội không ?
Trong ngày cầu nguyện cho ơn thiên triệu hôm nay, tôi xin mời anh chị em trong giáo xứ của mình tăng gia lời cầu nguyện và làm các việc hy sinh, để cầu nguyện cho các linh mục và các tu sĩ nam nữ trong Giáo Hội. Bởi vì chỉ có cầu nguyện, hy sinh và yêu thương là những phương thế chữa lành, và ban sức mạnh giúp cho các linh mục và các tu sĩ nam nữ đi trọn con đường tận hiến của mình mà thôi...
Xin Thiên Chúa và Đức Mẹ Ma-ri-a –Mẹ của các linh mục và của các tu sĩ nam nữ- chúc lành cho tất cả chúng ta.

Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.
------------
http://www.vietcatholic.net
https://www.facebook.com/jmtaiby
http://www.nhantai.info

Thứ Sáu, 9 tháng 5, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


84.          KHÓ THỰC HÀNH ĐẠO HIẾU

Người nọ phụng dưỡng mẹ kế (dì ghẻ) và muốn bày tỏ chút lòng hiếu thảo, bèn đi hỏi một ông lão thầy đồ gàn:

-         “Ngày xưa ai là người có hiếu với dì ghẻ nhất ?”

Thầy đồ gàn nói:

-         “Mẫn Tử Khiêm là có hiếu nhất, ông ta mùa đông mặc áo bông lau và đem áo ấm của mình cho con của dì ghẻ mặc.”

Người ấy cũng mặc áo bông lau.

Lại hỏi:

-         “Còn ai có hiếu nhất nữa không ?”

Thầy đồ gàn nói:

-         “Dì ghẻ của Hoàng Tường mùa đông muốn ăn cá tươi, ông ta nằm trong băng giá để bắt cá cho dì ghẻ ăn”.

Người ấy vội vàng nói:

-         “Cái đạo hiếu này khó thực hành thật”.

Thầy đồ gàn hỏi nguyên nhân tại sao, người ấy trả lời:

-         “Nghĩ lại áo của Hoàng Tường nhất định là phải dày lắm”.

(Tiếu Tán)

 

Suy tư 84 :

        Con cái hiếu thảo với cha mẹ thì gọi là đạo hiếu, đạo hiếu thì dù có khó mấy chăng nữa cũng phải chu toàn, bởi vì cha mẹ đã suốt đời hy sinh chịu trăm ngàn khó nhọc để cho con cái được như ngày hôm nay.

Đạo hiếu khó giữ hay không thì không phải là chuyện nằm trong băng giá để bắt cá cho cha mẹ ăn, cũng không phải là do nhường áo cho anh chị em, cũng không phải là chuyện nhà nghèo không tiền để phụng dưỡng cha mẹ, nhưng khó chính là lòng dạ con cái không thấy được những hy sinh to lớn mà cha mẹ phải chịu khi dưỡng dục con cái.

Người Ki-tô hữu muốn giữ đạo hiếu thì không cần đi hỏi ai cả, bởi chính họ đã được Thiên Chúa ghi sẵn chữ “hiếu thảo cha mẹ” trong tâm hồn rồi, cho nên trong cuộc sống, dù với bao công việc phải làm, thì họ cũng vẫn dành thời giờ chăm sóc cách này hay cách khác, để cha mẹ vui vẻ an hưởng tuổi già trong hạnh phúc nhìn thấy con cháu hòa thuận biết yêu thương nhau.

Đạo hiếu –đối với người Ki-tô hữu- thì rất dễ giữ, bởi vì họ biết kính thờ và yêu mến Thiên Chúa, mà người kính mến Thiên Chúa thì chắc chắn cũng sẽ giữ trọn đạo hiếu với cha mẹ của mình...uưỡng cha mẹ, y cách khác để cha mẹ vui vẻ tuổi già.

Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

Thứ Năm, 8 tháng 5, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


83.          CHỈ NÓI LỜI PHÓNG ĐẠI

Sứ thần nước An Nam tiến cống một con voi, có người mở miệng nói khoác:

-         “Con voi này cũng là quá nhỏ”.

Sứ thần nói:

-         “Sao lại nhỏ ?”

Người ấy trả lời:

-         “Trong nhà tôi có rất nhiều voi to lớn hơn con voi này nhiều”.

Sứ thần nói:

-         “Triều đình chẳng qua cũng cần những con voi này chở đến mới có voi, nhà ông đã có nuôi voi sao lại không dâng cho triều đình, tôi sẽ lên tâu với hoàng đế”.

Người ấy hoảng sợ vội vàng qùy xuống khẩn cầu sứ thần và nói:

-         “Nhà tôi thật không có voi, chỉ nói lời phóng đại mà thôi, xin ngài đừng lên bẩm báo”.

(Tiếu Tán)

 

Suy tư 83 :

        Thích nói khoác lác là bệnh của những người khoe khoang, họ là những người thích thổi phồng những chuyện nhỏ thành chuyện lớn, rồi sau đó chối bai bải...

        Ki-tô hữu là người nói sự thật, nếu có người Ki-tô hữu nói khoác lác thì bởi vì họ không có sự thật là Thiên Chúa trong tâm hồn, cho nên chúng ta cùng cầu nguyện cho tất cả những người Ki-tô hữu biết nghe lời Đức Chúa Giêsu dạy có thì nói có không thì nói không, đừng khoác lác để rồi trở thành con cái của ma quỷ.

        Người Ki-tô hữu là người biết chịu trách nhiệm về lời nói của mình, vì họ không nói khoác lác thổi phồng sự việc.

        Càng có chức quyền địa vị thì càng nói ít hơn, nếu không thì lời nói của mình sẽ hại rất nhiều người...


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

Thứ Tư, 7 tháng 5, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


82.          ĂN TRỘM NÓI CHUYỆN TÀO LAO

Hai tên trộm Giáp và Ất sau khi đào tường xong, từ nơi cái lỗ mới đào ấy chui vào trong phòng người ta, tên Giáp bị bọ cạp chích cho một phát bất chợt lớn tiếng nói:

-          “Đau quá”.

Tên Ất sợ chủ nhà nghe được nên dùng hết sức đánh tên Giáp một cú, tên Giáp đánh trả lại một cú đấm, cả hai đánh qua đánh lại không nhường nhau, đánh qua đánh lại vang lên những tiếng bịch bịch, khiến chủ nhà tỉnh lại và cả hai tên trộm đều bị bắt.

Giáp oán hận Ất:

-         “Tất cả vì mày, thiệt thòi cũng vì mày, muốn nói sao không nói, tại sao lại đánh tao ?”

Ất nói:

-         “Thằng trộm chết, đến chết mà cũng không giác ngộ, đã làm tên trộm rồi còn ở đó mà nói nữa à ?”

(Tiếu Tán)

 

Suy tư 82 :

        Thường kẻ trộm khi ăn trộm thì im hơi lặng tiếng bí mật, nếu không thì sẽ người ta phát hiện và có khi bị tù.

        Ngày giờ của Con Người (Đức Chúa Giê-su ) đến thì không ai biết được vì nó đến như kẻ trộm; nhưng trái lại ma quỷ đến cám dỗ thì làm rùm beng chuyện: nào là đèn xanh đèn đỏ nơi các nhà hàng vũ trường, nào là rượu bia đầy bàn, nào là các em mắt xanh mắt đỏ, nào là tiền bạc bày ra, nào là chức quyền danh vọng.v.v...tất cả đều là những thứ mà con người ta đều thấy đều biết, vậy mà vẫn có rất nhiều người không chịu cảnh giác nên bị ma quỷ cám dỗ mất linh hồn.

        Đã làm tên ăn trộm rồi thì không còn gì phải chửi rủa nhau nữa vì đều là cá mè một lứa mà thôi, nhưng những người Ki-tô hữu với nhau thì chắc chắn không phải là cá mè một lứa để nói hành nói xấu người khác, ném đá giấu tay, cũng như không thể cùng nhau trở thành đối thủ của giáo hội...

        Ai có tai thì nghe !


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

Thứ Ba, 6 tháng 5, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


81.          ĐẦY TỚ VÀO KINH THÀNH

Có một nhà quan nói với đầy tớ:

-         “Mày đi một vòng vào trong kinh thành giùm tao”.

Lời nói chưa dứt, thì đầy tớ vội vàng đi như bay vào kinh thành, người đầy tớ đi đến trước cổng huyện, huyện phủ đang truy thuế ruộng, người ta đứng sắp thành hàng rất dài, mọi người nhìn thấy anh ta đi vào thì đều nghĩ rằng để tên anh ta đứng đầu cho khỏi bị xét hỏi, thoáng một cái có chín người đến vây quanh năn nỉ anh ta để lên đứng hàng đầu.

Huyện quan nhìn thấy thì đánh mỗi người mười hèo, anh đầy tớ trở về nhà đem chuyện bị huyện quan đánh mười hèo nói với chủ nhân, chủ nhân cười nói:

-         “Đồ ngốc”.

Đầy tớ hỏi lại:

-         “Lẽ nào cả chín người kia đều ngốc sao ?”

(Tiếu Tán)

Suy tư 81:

Có những cô gái nhà quê lên thành phố để hy vọng được đổi đời, nhưng đời chưa thấy đổi mà mình thì trở thành đĩ điếm, trở thành miếng mồi béo bở của những người xấu lợi dụng; có những người tò mò muốn lên thành phố chơi cho biết cái sự xa hoa phồn vinh của nó, nhưng đi chưa tới thành phố thì tất cả áo quần tiền bạc đều bị kẻ xấu móc túi lấy mất tiêu...

Thành phố thì đẹp và văn minh hiện đại cho nên người nhà quê rất thích đi lên thành phố khi có dịp.

Thành phố là nơi có nhiều cơ hội để những người có chí hướng ăn nên làm ra, nhưng thành phố cũng là cái bẩy người khổng lồ dành cho những ai ngây thơ hiền hòa chất phác.

Đồng tiền thì chỉ có hai mặt, nhưng thành phố thì có muôn mặt, cho nên chỉ có những ai trong cuộc sống thường lấy Lời Chúa làm kim chỉ nam dẫn đường thì mới khỏi bị lạc và khỏi bị sai lầm mà thôi...


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

Thứ Hai, 5 tháng 5, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


80.          CỐ TÌNH GÂY SỰ

Có một tảng đá đột nhiên nói lên vài tiếng, hương trưởng lập tức đi báo cho quan phủ biết, huyện quan sai ông ta bưng tảng đá biết nói ấy đến bỏ trước cổng huyện, nhưng tảng đá lại không nói tiếng nào, hỏi đôi ba lần nó vẫn cứ im lìm không tiếng động.

Huyện quan nổi giận đánh hương trưởng mười hèo, và mắng:

-         “Nô tài, mày cố tình báo cáo láo, tảng đá này làm gì biết nói hử !?”

              Hương trưởng suy sụp tinh thần chỉ biết bưng tảng đá biết nói về nhà.

Trên đường về nhà có người quen hỏi:

-         “Chuyện gì vậy ?”

Hương trưởng nói nguyên do rồi tức giận chửi:

-         “Cái oan gia này đến quan phủ lại không chịu nói, hại tôi bị đánh năm hèo”.

Tảng đá biết nói ấy cười một tiếng lạnh lùng nói:

-         “Ai biểu ông cố tình gây sự, ông lại nói láo với người ta là chỉ bị đánh năm hèo !”

(Tiếu Tán)

 

Suy tư 80:

        Trong cuộc sống có những người cố tình gây sự mà không biết, chẳng hạn như khi họ lợi dụng vào khe hở của luật pháp để trốn thuế, hối lộ, tham nhũng, đó là họ cố tình gây sự với sự công bằng là Thiên Chúa; khi họ ỷ vào chức vụ để nhũng nhiễu bá tánh, đó là họ cố tình gây sự với lòng nhân từ của Thiên Chúa; khi họ vu oan giá họa cho người khác, đó là họ cố tình gây sự với sự thật và chân lý là Thiên Chúa...

        Người Ki-tô hữu có đời sống hiền lành của tinh thần Phúc Âm nên họ không hề cố tình gây sự với ai, bởi vì họ biết rằng cố tình gây sự thì chẳng được ích lợi gì, chi bằng cố ý giúp đỡ, làm việc bác ái và phục vụ tha nhân thì có ích lợi nhiều hơn.

        Chỉ có ma quỷ và con cái của ma quỷ mới thích cố tình gây sự, lừa đảo,chiếm đoạt, bịp bợm người khác mà thôi, bởi vì đó là bản chất thật của chúng nó vậy...

        Mà cái bản chất ấy thì người Ki-tô hữu chẳng ai muốn cả.


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

Chủ Nhật, 4 tháng 5, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


79.          BỊ ĐÁNH CÒN CÁM ƠN

Có người phạm tội, theo luật thì phải bị đánh nơi mông, nhưng ông ta bỏ tiền ra để thuê người thế mình.

Người bị thuê cũng sợ đau nên đem tiền cho sai dịch, năn nỉ:

-         “Xin làm ơn đánh nhẹ cho”.

Sai dịch lấy tiền, nhưng vẫn cứ đánh anh ta một trận rất mạnh tay.

Anh ta đi ra cổng, và nói lời cám ơn chủ thuê mình:

-         “May mà có tiền của ngài, bằng không thì tôi nhất định bị trận đòn nhừ tử !”

(Tiếu Tán)

 

Suy tư 79:

        Thời nay người ta bỏ tiền ra thuê người ở tù giùm cho mình là chuyện thường, người bị thuê ở trong tù cũng bỏ tiền ra để được cai tù hậu đãi cũng là chuyện thường, cái khác thường là người ta coi pháp luật không có ký lô gam nào cả !

        Thời nay có những người Ki-tô hữu bỏ ra nhiều tiền xin cha sở một lễ cầu nguyện giùm cho cha mẹ là chuyện thường, nhưng chuyện khác thường là cha sở không thấy họ bén mảng tới nhà thờ để tham dự thánh lễ; thời nay cũng có nhiều người khoe mình là người Ki-tô hữu, đây cũng là chuyện thường, nhưng chuyện khác thường là họ cứ chê bai giám mục này, nói xấu linh mục kia mà không sợ mắc tội làm thương tổn đến con ngươi của Thiên Chúa...

        Chuyện bị đánh mà còn cám ơn người thuê mình bị đánh giùm chỉ là chuyện nhỏ, nhưng chuyện mất linh hồn mà vẫn không biết đó mới là chuyện lớn, lớn hơn cả vũ trụ bao la...


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư)