Thứ Hai, 23 tháng 6, 2025

Lễ sinh nhật tahnh1 Gioan Tẩy Giả

 




LỄ SINH NHẬT THÁNH GIOAN TẨY GIẢ

 

Lời Chúa: Lc 1, 57-66. 80

“Tên cháu là Gio-an”

 

Anh chị em thân mến,

Hôm nay Giáo Hội long trọng mừng lễ sinh nhật thánh Gioan Tẩy Giả, một con người đặc biệt mà Đức Chúa Giê-su đã nói: “Trong số phàm nhân đã lọt lòng mẹ, chưa từng có ai cao trọng hơn ông Gioan Tẩy Giả” (Mt 11, 11a). Cao trọng, không phải vì ông Gioan làm nhiều điều vĩ đại, nhưng là vì ông là người được vinh dự làm kẻ dọn đường cho Đấng Mê-si-a đến. Trong tâm tình ấy, tôi xin chia sẻ với anh chị em hai điểm nổi bật của thánh Gioan Tẩy Giả:

1.      Cương trực và công chính.

Trước bạo quyền của vua Hê-rô-đê, thánh Gioan Tẩy Giả đã không sợ, và dám nói lên sự thật với vua Hê-rô-đê: “Ngài không được phép lấy vợ của anh ngài” (Mc 6, 18), và cái giá phải trả chính là bị nhà vua chém đầu.

Thánh Gioan Tẩy Giả không vì nhu nhược an phận để được mọi người tâng bốc khen ngợi, nhưng chính ngài đã nói lên sự thật với vua Hê-rô-đê, vì việc của ông làm là trái với luân thường đạo lý; ngài cũng không vì bạo lực mà khuất phục, nhưng lời dạy của ngài làm cho nhà vua vừa kinh sợ vừa thán phục.

Trước bạo quyền trần thế, thánh Gioan Tẩy Giả thà chấp nhận cái chết hơn là dửng dưng để cho sự ác thống trị, ngài thà như cây cao vươn thẳng đứng giữa trời cao và bị gió đánh gãy, hơn là làm một một con người chỉ biết lòn cúi để được an phận.

2.      Khiêm tốn tự hạ.

Khi nhìn thấy Đức Chúa Giê-su, thì thánh Gioan Tẩy Giả đã không ngần ngại giới thiệu cho hai môn đệ của mình: “Đây là Chiên Thiên Chúa, đây Đấng xóa tội trần gian”, lời giới thiệu này nói lên một tấm lòng khiêm tốn, ngài không vì sĩ diện để khoe khoang mình và hạ bệ người khác; ngài cũng không vì danh vọng hão huyền mà không nhìn thấy Đấng cứu độ đang đến là Đức Chúa Giê-su, cho nên ngài thà đành “mất” hai môn đệ của mình để họ đi theo làm môn đệ của Đấng là ánh sáng trần gian là Đức Chúa Giê-su, hơn là đi theo ngài chỉ là ánh sáng của con đom đóm trong đêm mà thôi.

Khiêm tốn và tự hạ là đặc tính của người thuộc về Thiên Chúa, và nhìn nhận giá trị đích thực của người khác mà không câu nệ tị hiềm.

 

Thánh Gioan Tẩy Giả đã nói với dân chúng về Đức Chúa Giê-su rằng: “Có người đến sau tôi, nhưng trổi hơn tôi, vì có trước tôi”, câu nói đầy khiêm tốn tự hạ này đã đưa ngài lên tận trời cao với lời xác nhận của chính miệng Đấng Cứu Thế: “Trong số phàm nhân đã lọt lòng mẹ, chưa từng có ai cao trọng hơn ông Gioan Tẩy Giả” (Mt 11, 11). Khiêm tốn là sức mạnh và là vũ khí của người Ki-tô hữu để chiến thắng ma quỷ và thế gian kiêu ngạo, sự khiêm tốn đã làm cho thánh Gioan Tẩy Giả trở nên mạnh mẻ không sợ hãi trước bạo quyền của vua Hê-rô-đê; sự khiêm tốn cũng đã làm cho ngài trở nên danh giá trước mặt Thiên Chúa và loài người.

Anh chị em thân mến,

Cuộc đời của thánh Gioan Tẩy Giả như cây cổ thụ trước phong ba bão táp đầy quyền lực của vua  Hê-rô-đê, thà bị gãy chứ không chịu khuất phục, thà bị chém đầu vì công bằng chính nghĩa chứ không đầu hàng trước bạo lực bất công.

Chúng ta cầu xin Chúa ban cho chúng ta có tinh thần của thánh Gioan Tẩy Giả là biết can đảm trước mọi thử thách khó khăn xảy đến cho mình, và biết khiêm nhường định hướng cho cuộc sống với tất cả ân sủng của Chúa ban cho, và nhất là biết luôn trở nên những chứng nhân cho Tin Mừng trong cuộc sống hôm nay.

Xin Thiên Chúa chúc lành cho chúng ta.

Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

----------

http://www.vietcatholic.net 

https://www.facebook.com/jmtaiby 

http://www.nhantai.info 

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


20.          CÓ TIỀN THÌ LINH NGHIỆM

Có một người đi đến chùa để xin xăm coi việc kiết hung họa phúc của mình ra sao, nên yêu cầu đạo sĩ phán đoán cặn kẽ cho mình.

Đạo sĩ nói:

-         “Trước hết nên cúng tiền nhang đèn thì lời của bồ tát mới linh, nhưng nếu không có tiền nhang đèn thì lời bồ tát nói cũng không linh nghiệm !”

(Tiếu Đắc Hảo)

 

Suy tư 20:

        Lời của bồ tát không linh không phải vì bồ tát đòi tiền nhang đèn, nhưng vì đạo sĩ đã làm cho lời nói của bồ tát không linh bằng kiểu buôn thần bán thánh của mình.

        Lời cầu nguyện của các giáo hữu không phải là không được Thiên Chúa nhậm lời, nhưng chính vì các giáo hữu đem tiền đi xin lễ bằng an, cầu hồn, tạ ơn, mà giống như đi mua thánh lễ vậy. Tất cả mọi thứ trên trần gian đều có thể -cách này hay cách khác- dùng tiền mua được, nhưng tuyệt đối không thể dùng tiền để mua thánh lễ, bởi vì thánh lễ là vô giá, là sự hy sinh vừa vĩ đại vừa cao cả của Đức Chúa Giê-su trên thánh giá để chuộc tội cho nhân loại.

-         Lời cầu nguyện không linh không phải vì Thiên Chúa đòi tiền nhang đèn, nhưng là vì chúng ta không thành tâm thiện chí.

-         Lời cầu nguyện không linh không phải là Thiên Chúa không nhậm lời, nhưng là vì chúng ta so sánh giá trị thánh lễ bằng vật chất.

-         Lời cầu nguyện không linh không phải là chúng ta ít đọc kinh, nhưng là vì chúng ta đọc kinh quá nhiều mà không suy tư, không thực hành kinh mình đọc.

-         Lời cầu nguyện không linh không phải là chúng ta xin lễ ít tiền, nhưng là vì chúng ta xin lễ quá nhiều tiền với một tâm hồn đầy kiêu ngạo…

Tiền nhang đèn thì luôn phải có vì đó là sự công bằng, nhưng lấy “tiền nhang đèn” ra để gán cho lời phán của bồ tát thì tội nặng hơn, vì đó là tội buôn thần bán thánh vậy.

Cũng vậy, đi xin lễ với một phong bì dày cộm đưa cho linh mục, nhưng tâm hồn đầy ắp kiêu ngạo và nguội lạnh thì chắc chắn không được Chúa nhận lới; linh mục so đo, ưu tiên và tổ chức thánh lễ long trọng với phong bì dày cộm, mà bỏ qua và coi thường thánh lễ của những giáo hữu nghèo, thì chắc chắn Chúa sẽ không vui và sẽ tính sổ với các ngài trong ngày phán xét vậy…


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

Chủ Nhật, 22 tháng 6, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


19.          LÃO PHÚ ÔNG BUỒN PHIỀN

Có một ông lão phú quý song toàn, con cháu đầy nhà.

Khi mừng sinh nhật lần thứ một trăm, khách đến chúc thọ chật nhà, nhưng lão phú ông không thấy vui vẻ, mọi người hỏi ông ta:

-         “Ông là người gặp rất nhiều may mắn, lại còn buồn phiền cái gì nữa chứ ?”

Phú ông nói:

-         “Ta cái gì cũng không buồn không lo, chỉ lo là lúc ta mừng sinh nhật thứ hai trăm, khách đến chúc thọ tăng thêm mấy trăm mấy ngàn nữa, ta làm sao mà nhớ cho hết chứ ?”

(Tiếu Đắc Hảo)

 

Suy tư 19:

Một trăm tuổi là thọ lắm rồi, con người ta tuổi càng cao thì trí nhớ chắc chắn là phải sút kém, đời sống con người như hoa như cỏ sáng nở chiều tàn, biết sống đến ngày mai không mà lo chuyện không nhớ hết tên hết mặt những người mừng sinh nhật thứ hai trăm của mình !

        Có những người khi sung sướng thì không nhớ đến ai cả, nhưng khi gặp khó khăn hoạn nạn thì lại nhớ đến người này người nọ để nhờ giúp đỡ; có người rất thông minh và nhớ dai, nhưng lại không nhớ đến những người đã từng giúp đỡ và cùng chia sẻ niềm vui nổi buồn với mình, người ta gọi họ là những người chỉ biết làm bạn khi giàu có mà thôi…

Người Ki-tô hữu nếu có sống thọ một trăm tuổi thì cái nên nhớ nhất, mà phải nhớ hằng ngày từng giây từng phút, đó là nhớ đến sự phán xét của Thiên Chúa, nhớ đến thiên đàng và hỏa ngục để ăn năn sám hối tội lỗi của mình, ngoài cái nên nhớ đó ra thì tất cả đều không đáng để nhớ.

Đó là cái nên nhớ của người Ki-tô hữu khi mừng thượng thọ lục tuần, thất tuần và bát tuần vậy !


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư)