Thứ Bảy, 24 tháng 5, 2025

Chúa nhật 6 Phục Sinh



CHÚA NHẬT 6 PHỤC SINH

 

Tin mừng : Ga 14, 23-29.

“Thánh Thần sẽ làm cho anh em nhớ lại mọi điều Thầy đã nói với anh em”.

 

Bạn thân mến,

Chúa nhật này tôi xin chia sẻ với bạn hai câu chuyện sau đây, có liên quan đến đời sống tín ngưỡng của chúng ta.

1. Âm thanh quen thuộc

Một hôm, có một người Mỹ In-di-an (người Mỹ da đỏ) rời khu bảo lưu nơi anh trú ngụ, đi đến thành phố thăm một người bạn da trắng của anh. Xe to xe nhỏ, người đi bộ tới tới lui lui, tiếng ồn ào, tất tất bật bật, làm cho người In-di-an nầy cảm thấy trong lòng không an tâm.

Lúc hai người đi bộ trên một đường phố lớn, đột nhiên người In-di-an dừng bước, đập nhè nhẹ trên vai người bạn, nói nho nhỏ: “Khoan bước tới trước, đứng đây một chút, anh có nghe âm thanh mà tôi đã nghe được không?”

Người da trắng quay người lại, nhìn người bạn In-di-an của mình, cười nói: “Tôi chỉ nghe tiếng xe hơi, tiếng còi và rất nhiều tiếng bước chân của người đi bộ, anh nghe được tiếng gì vậy?”

-      Tôi nghe tiếng gáy của một con dế ở gần đây”.

Người da trắng cũng dừng chân nghe ngóng tỉ mỉ, nhưng anh ta lắc đầu nói: “Xem ra anh nói đùa tôi đấy, ở đây làm gì có dế mèn chứ, ừ, thì cho có đi, nhưng làm sao anh có thể nghe được âm thanh của nó giữa phố xá đông người ồn ào như thế này, anh lại còn cho rằng anh có thể nghe được tiếng gáy của con dế ?”

-“Thật mà, tôi có nghe thật đấy”, người In-di-an nói tiếp: “Chắc chắn có một con dế ở bên cạnh chúng ta đây”.

Người In-di-an đi về phía trước đến một bậc thềm, sau đó đứng bên cạnh bức tường của một căn nhà, căn nhà nầy có một giàn hoa trường sinh bò trên tường, người In-di-an vén bỏ cây trường sinh, bên trong quả nhiên có một con dế mèn đang cất cao giọng gáy.

Bấy giờ người da trắng mới nhìn thấy, anh ta cũng nhận ra sự biến đổi nguồn gốc của âm thanh. Trên đuờng đi người da trắng nói với bạn của mình: “Đương nhiên anh có thể nghe được tiếng gáy của con dế, bởi vì thính lực của người In-di-an của các anh hơn hẳn chúng tôi”.

Người Indian phá lên cười nói: “Cách nói nầy của anh tôi không đồng ý, thính lực của nguời In-di-an hoàn toàn không hơn người da trắng, bây giờ tôi có thể chứng minh cho anh thấy”.

Người In-di-an lấy trong túi ra năm xu, sau đó quăng nó xuống đường dành cho người đi bộ, tiếng kim thuộc của đồng tiền cứng rơi trên đường nhựa, khiến cho rất nhiều người quay lại nhìn về hướng đó, người In-di-an nhặt đồng tiền lên, và bỏ vào trong túi, hai người tiếp tục đi đường.

-“Anh nên biết”, người In-di-an nói với người da trắng, “Âm thanh của đồng năm hào có phải lớn hơn tiếng gáy của con dế không, nhưng có rất nhiều người nghe được, hơn nữa họ còn quay đầu lại nhìn. Trái lại, người nghe được tiếng con dế gáy, thì chỉ có một mình tôi, nguyên nhân nầy, không phải thính giác của người In-di-an tốt hơn của người da trắng, mà là con người của chúng ta vẫn nghe được sự vật mà mình quan tâm quen biết”[1].

2. Lắng nghe bằng tâm.

Tôi thường đi dâng thánh lễ tại viện dưỡng lão, có khoảng hơn hai mươi cụ già tham dự, các cụ đi đứng khó khăn, mắt mờ tai kém, nhưng các cụ rất sốt sắng tham dự thánh lễ, thành tâm nghe giảng và rất tích cực hát lễ dù là hát được câu trước thì mất câu sau. Những con người mà thể xác đã đến lúc mòn mỏi tàn tạ và cuộc đời chẳng còn là bao, các cụ đã dùng tâm mình để nghe tiếng Thiên Chúa, dùng tâm của mình để hát ca chúc tụng Thiên Chúa, dùng tâm của mình để ca ngợi và cảm tạ Thiên Chúa.

Sau thánh lễ tôi có thói quen trò chuyện với các cụ vài phút trước khi đưa Mình Thánh Chúa cho một vài cụ đi đứng bất tiện, tôi hỏi: “Các cụ già rồi đi lễ có nghe được con giảng gì không ?”. Các cụ cười và trả lời: “Thì nghe tiếng được tiếng mất, nhưng phải cố gắng mà nghe cha giảng Lời Chúa, nếu nghe không được thì cầu nguyện với Chúa vậy...”

Bạn thân mến,

Lời Chúa hôm nay dạy chúng ta rằng, ai yêu mến Ngài thì tuân giữ lời Ngài, người Mỹ da đỏ nghe được tiếng kêu của con dế ngay tại thành phố, người Mỹ da trắng và những người đi đường đều nghe được tiếng âm thanh của đồng bạc giữa muôn vàn âm thanh hỗn độn, bởi vì tiếng kêu của con dế quá quen thuộc với người Mỹ da đỏ, và âm thanh của đồng bạc rơi quá quen thuộc với người Mỹ da trắng.

Lời Chúa quá quen thuộc với bạn và tôi, và chắc chắn chúng ta không thể quên được Lời Chúa trong cuộc sống, chỉ có những cám dỗ vật chất, chỉ có những thói quen xấu, chỉ có những kiêu ngạo ích kỷ mới làm chúng ta phớt lờ Lời Chúa kêu gọi chúng ta mà thôi.

Thước đo tình yêu của chúng ta đối với Thiên Chúa là lắng nghe và tuân giữ lời của Ngài, là thực hành lời của Ngài qua cuộc sống của mình, là đem hết tâm hồn yêu mến Ngài qua thánh lễ và các bí tích thánh, như các cụ già trong viện dưỡng lão đã tham dự cách đơn sơ, chân thành yêu mến.

Xin Thiên Chúa chúc lành cho tất cả chúng ta.

Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

------------------

[1] Tập truyện: Viên Ngọc Trai do Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. Dịch và viết suy tư. http://nhantai/info

http://www.vietcatholic.net/nhantai

 


Thứ Sáu, 23 tháng 5, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


95.          KHẢO THÍ HỒ ĐỒ

Giữa năm Chính Hòa, các cử nhân đi khảo thí đều phải nói ra ý nghĩa của kinh sách.

Có một học sinh chuyên nghiên cứu sách “Châu Lễ”, đề thi như sau : “Cấm tiêu hành giả”[1].

Anh học trò ấy bèn trình bày và phát huy đề thi như sau:

-         “Phàm là người trộm cướp gian dâm, ban ngày không thể biểu lộ hành tung, nhất định phải chờ ban đêm để kết phường làm điều xấu, do không để lộ tung tích nên rất khó bắt, nên tiên vương ra lệnh truyền chức quan gọi là “tư tẩm thị”[2], và lập ra pháp luật cấm người đi ban đêm, ai phạm pháp thì bắt tội người ấy, quyết không khoan thứ, đây là việc làm rất thích nghi. Nếu không, thì giống như Tế Dư ngủ ngày trong sách “luận ngữ” thì làm sao có thể đắc tội với Khổng lão phu tử của ông ta chứ ?”

Quan chấm thi coi xong thì cho rằng bài viết không có lý, có thể là không biết dẫn chứng Tề Dư ngủ ngày là dụng ý làm sao, bèn kêu học sinh ấy lại chất vấn, học sinh trả lời:

-         “Ban ngày không phải là giờ ngủ, nhưng Tế Dư lại ngủ ban ngày, mục đích của hắn ta là để đợi đến ban đêm thì đi ra để làm càn làm bậy, cho nên Khổng lão phu tử căn cứ theo luật cấm người đi ban đêm để chửi hắn ta một trận”.

(Tiếu Tán)

 

Suy tư 95 :

        Đi thi, quan trọng nhất là hiểu đề thi, quan trọng thứ nhì là hiểu ý nghĩa của bài mình làm, bởi vì không hiểu đề thi thì không làm đúng đề, không hiểu bài mình làm thì giám khảo cũng chẳng biết mình thi cái gì.

        Cầu nguyện, quan trọng nhất là có đức tin, quan trọng thứ nhì là phải có lòng yêu mến, bởi vì không có đức tin thì không thể được nhậm lời, không có lòng mến thì lời cầu nguyện chỉ là lời cầu xin giả tạo đầu môi chót lưỡi mà thôi.

        Anh học trò diễn đạt ý bài thi rất chi tiết nhưng bị hạch hỏi bởi vì anh ta không hiểu đề thi. Cũng vậy, có rất nhiều người Ki-tô hữu khi cầu nguyện thì kể lể rất chi tiết nổi thống khổ của mình, cầu nguyện rất lâu giờ, và kể công kể trạng mình đã giúp đỡ người này, đỡ đần người kia rất là chi li chặt chẻ, nhưng không được Thiên Chúa nhậm lời, bởi vì họ không hiểu ý nghĩa của việc cầu nguyện, cũng như không hiểu khi cầu nguyện thì phải như thế nào !

        Cầu nguyện với tâm tình tin yêu và phó thác thì chắc chắn là được Thiên Chúa nhậm lời.

Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 
(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

[1] Cấm người đi ban đêm.

[2] Quan chuyên coi việc ngủ.

Thứ Năm, 22 tháng 5, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


94.          TƯỜNG SẬP BỊ TỘI

Có một ông quan rất tham lam.

Có một tên trộm vào nhà người ta ăn trộm, sau khi đào một cái lỗ thì bò vào, ai ngờ mớii bò vào được nửa thân người thì bức tường sập đè chết.

Người nhà của tên trộm vội vàng đến quan tham tố cáo, nói là chủ nhà cố ý xây bức từơng trống rỗng mục để đè chết tên ăn trộm.

Tham quan bèn dùng vụ án chết người này ra lệnh bắt chủ nhân bức tường sập đến phủ bỏ tù, cho đến khi nhận được tiền bạc rồi mới phóng thích “phạm nhân”.

(Tiếu Tán)

 

Suy tư 94 :

        Quan tham thời xưa và quan tham thời nay đều giống nhau ở một điểm, đó là tham tiền.

        Có những ông quan ăn hối lộ láng miệng nên bọn tội phạm trơn tru qua cửa luật pháp; có những ông quan tham tiền “biến” bị cáo thành chủ cáo, “biến” người có tội thành người vô tội, và nguy hiểm hơn họ “biến” mình thành tên nô lệ cho sa tan…Người có tính tham lam thì tâm hồn họ giống như bãi rác đồ sạch đồ dơ đều nuốt được, cho nên tiền, danh, quyền, lạc thú đều trở thành miếng mồi béo bở của họ...

        Ông quan tham tiền kiếm cớ để nhốt người vô tội cho đến khi nhận được tiền hối lộ mới phóng thích họ, Thiên Chúa cũng sẽ không những nhốt ông tham quan mà thôi, nhưng còn nhốt tất cả những ai vì tham lam mà lỗi đức công bằng với tha nhân vào trong hỏa ngục, cho đến khi trả hết đồng xu cuối cùng mới được thả ra (Mt 18, 23-25).


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

Thứ Tư, 21 tháng 5, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


93.          THÂY SỐNG CỦA QUAN HUYỆN

Có một quan huyện rất là hay quên, có một thương nhân đắc tội với tên gác cổng của quan huyện, lúc ông ta ngồi trên văn phòng của công đường, tên gác cổng ấy bèn sai người đi bắt thương nhân đến.

Sai dịch báo cáo người nọ đã bắt xong, tên gác cổng bèn rút trong ống thăm nơi công án một thẻ tre[1] (thăm) sáu chân, kêu sáu tên sai dịch đến đánh thương nhân ba mươi sáu hèo, sau đó tên gác cửa lớn tiếng hạ lệnh:

-         “Cút mau !”

Huyện quan chỉ trợn con mắt mà nhìn, sau khi vào sau công đường thì hỏi tên gác cổng:

-         “Vừa rồi ai kêu thương nhân ấy vào vậy ?”

Gác cổng đáp:

-         “Thì lão gia kêu tới mà !”

Lại hỏi:

-         “Tại sao phải đánh ông ta ?”

Gác cổng đáp:

-         “Lão gia, khi ngài nhìn ống thăm thì tiểu nhân bèn hiểu là phải đánh ông ta”.

Huyện quan ngẩng đầu lên rồi lại cúi xuống, suy nghĩ rất lâu, trong lòng vẫn cứ mơ mơ màng màng, ông ta nhìn tên gác cổng nói:

-         “Chuyện này quả thực là tao biểu mày làm hay sao ?”

(Tiếu Tán)

 

Suy tư 93 :

        Giáo hội có thừa khôn ngoan để quy định các giám mục đúng 75 tuổi là làm đơn xin về hưu, sự khôn ngoan này được suy tư theo bề dày kinh nghiệm của giáo hội và sự soi sáng của Đức Chúa Thánh Thần, bởi vì người già thì hay quên, nên thường dễ gây ra những chuyện dở khóc dở cười cho người khác, nhất là những thuộc cấp của mình. 

        Hay quên là bệnh của người già đã đành, nhưng những người trẻ cũng mang bệnh hay quên mới là chuyện đáng nói, có người hay quên là vì họ làm quá nhiều việc nên đầu óc rối cả lên, loại này có thể thông cảm; có người hay quên là vì đầu óc cứ để vào nơi chốn ăn chơi nên không chú ý đến công việc, loại này thì đáng trách; nhưng có loại hay quên đáng trách hơn đó chính là những người vô trách nhiệm, họ giao việc cho nhân viên làm rồi sau đó thì quên đi khi dính đến pháp luật, lại còn đổ thừa cho nhân viên cố ý làm sai !!

        Quan huyện có tính rất hay quên nên giống như cái thây ma sống, bởi vì sống mà hay quên để cho cấp dưới làm loạn thì cũng giống như cái thây ma mà thôi.

        Có một việc nên quên mãi mãi, đó là đừng nhớ những gì mình đã làm cho người khác vì đức ái, cái quên này không làm cho chúng ta giống thây ma sống,trái lại nó làm cho chúng ta sống mãi trong lòng như kẻ biết ơn...

Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 
(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

[1] Loại thẻ để ra lệnh hoặc để tuyên án của các quan ngày xưa.

Thứ Ba, 20 tháng 5, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


92.          BAN ĐÊM ĐÁNH “KHÁC BIỆT”

Có một người tên là Triệu Thế Kiệt ban đêm ngủ thì tỉnh dậy nói với vợ:

-         “Tôi nằm mơ thấy mình động phòng với một phụ nữ khác, không biết người phụ nữ ấy có nằm mơ như thế không ?”

Bà vợ trả lời:

-         “Người nữ và người nam có gì khác biệt chứ ?”

Triệu Thế Kiệt nghe thì rất giận dữ bèn đánh vợ một trận. Ngưởi địa phương bèn lấy câu chuyện này chế ra câu tục ngữ lưu truyền cho đến nay:

-         “Triệu Thế Kiệt, nữa đêm tỉnh dậy đánh “khác biệt”.

(Tiếu Tán)

 

Suy tư 92 :

        “Đồng sàng dị mộng” là chuyện bình thường, bởi vì con người ta hiếm ai ngủ chung với nhau mà nằm mộng giống nhau, dù là người nữ hay người nam, không khác biệt gì cả.

        Có những người Ki-tô hữu tức tối khi thấy người khác cũng làm việc bác ái như mình, khó chịu khi thấy người khác cũng bố thí cho người nghèo như mình, bởi vì những người Ki-tô hữu ấy muốn độc quyền làm việc bác ái nhưng không muốn làm việc bác ái, họ thich làm việc bác ái trong mộng hơn là thực hiện bác ái trong thực tế.

        Chuyện nằm mơ nằm mộng là chuyện không có thực tế, nhưng những người cần chúng ta giúp đỡ thì có thực và rất nhiều, đi tìm họ mà thực hành đức ái hơn là cứ ngồi nhà tức tối giận dữ khi có người khác phục vụ tha nhân...


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

Thứ Hai, 19 tháng 5, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


91.          XÓA VĂN LẠ ĐỜI

Thời nhà Tống, Tản văn Âu Dương Đức làm quan chấm thi, nhìn thấy một cử nhân là Lưu Huy viết trên cuộn giấy thi:

-         “Trời đất ép, vạn vật mạnh, quái nhân phát”.[1]

Âu Dương Đức nhìn thấy thì không cho là như thế, bèn dùng bút đỏ bôi xóa nó.

Có một thư sinh nhìn thấy liền viết thêm câu thứ tư cuối câu bị bôi xóa thành câu châm biếm:

-         “Quan thi xóa”.[2]

(Tiếu Tán)

 

Suy tư 91 :

        Trời đất mà chèn ép thì vạn vật không thể lớn mạnh, quái nhân lại càng không thể phát lên được, chứ làm gì có chuyện trời đất ép thì vạn vật mạnh và quái nhân phát lên chứ, đúng là bài thi lếu láo, nhưng đó là chuyện thời xưa.

        Chuyện thời nay thì ngược lại: con người mạnh, vạn vật hư, trời đất giận.

        Có nghĩa là khi con người khám phá ra được vũ trụ, chế tạo ra được những máy móc thiết bị tối tân thì trở thành kiêu ngạo, khi đã có những thứ kỷ thuật hiện đại thì làm ô nhiễm môi trường vạn vật thiên nhiên, rồi từ đó nảy sinh ra chiến tranh, ôn dịch, tội lỗi làm cho trời đất nổi giận...

        Người Ki-tô hữu khi nhìn điềm trời đất nổi giận rồi đem đối chiếu với Tin Mừng của Đức Chúa Giê-su, thì thấy Lời Chúa đúng là hiệu nghiệm, rồi cảm tạ Thiên Chúa đã ban cho mình được hiệp thông, để biết những điều bí ẩn của vũ trụ mà Đức Chúa Giê-su đã nói trong Tin Mừng, mà có rất nhiều người không biết hoặc biết mà không tin.

        Hồng ân này, chúng ta –người Ki-tô hữu- phải tạ ơn hằng ngày trong suốt cuộc đời...

Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 
(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

[1] Chữ “phát” đây nghĩa là trổ hết tài năng.

[2] Quan chấm thi xóa.

Chủ Nhật, 18 tháng 5, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


90.          QUAN SUY ĐỒI

Giữa năm Gia Tĩnh, có một tiến sĩ mới nhậm chức quan cử[1], ông quan này tính cách rất gàn dở, quật cường, ông ta đọc hai chữ “cân nhắc (推敲)” trong câu thơ Giả Đảo thành chữ “thổi gõ (吹敲)”. Có người nói với ông ta:

-         “Chữ “đẩy () ” đọc là chữ “suy đồi ()”.

Ông tiến sĩ mới nhậm chức quan cử giận dữ nói:

-         “Nói vậy thì tao làm tên quan suy đồi[2] à ?”

(Tiếu Tán)

 

Suy tư 90 :

        Làm quan nếu không biết chữ thì cũng khổ, rất dễ bị người khác lừa, thời nay có những ông quan biết chữ nhưng cũng vẫn bị cấp dưới lừa, bị lừa là vì ông quan quá dễ “ăn” của cấp dưới, nên để cho cấp dưới tự tung tự tác đến khi biết được thì cả thầy lẫn tớ ngồi trong nhà đá mà bóc lịch.

        Sửa một chữ là sửa luôn cả ý nghĩa của nó thì quả không nên, bởi vì như thế có nghĩa là mình chê người viết.

        Thời nay có những người Ki-tô hữu thích dùng chữ nghĩa để “chơi” nhau, để bôi mặt nhau, để làm trò cười cho người khác và gây gương xấu cho những người yếu kém đức tin, bởi vì họ vẫn còn coi cái tôi của mình lớn hơn sự khiêm tốn. Chữ tự nó là nghĩa, nên mới gọi là chữ nghĩa, cho nên đọc mà không hiểu nghĩa thì như đứng trước tấm gương soi bị hơi nước làm mờ, mơ mơ hồ hồ không rõ ràng minh bạch thì tội nghiệp thật...

        Ông tiến sĩ giận là phải vì đổi chữ là bôi nhọ ông vậy, đúng là tiến sĩ có khác.

Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb., 
(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

[1] Quan thẩm vấn trong tù.m tiến sĩ mới nhậm chức quan cửứ !ói với người đưa tincho để chối bỏ Thiên Chúa : phải suy nghĩ luôn trong cuộc sống của

[2] Quan suy đồi là quan sa sút vô dụng.