Thứ Bảy, 3 tháng 5, 2025

Chúa nhật 3 Phục Sinh

 


CHÚA NHẬT 3 PHỤC SINH


Tin mừng : Ga 21, 1-19
“Đức Chúa Giê-su đến, cầm lấy bánh trao cho các môn đệ; rồi cá, Ngài cũng làm như vậy”.

Bạn thân mến,
Đức Chúa Giê-su đã sống lại, đó là niềm tin của chúng ta và đó cũng là một thách đố cho nhân loại ngày xưa cũng như ngày hôm nay, Ngài đã sống lại và đang hiện diện với bạn và tôi trong thánh lễ này trên bàn thờ, khi chúng ta cùng nhau ăn Thịt và uống Máu của Ngài, và đó là dấu hiệu để chúng ta nhận ra chúng ta đều là anh chị em với nhau trong Ngài. Trong niềm xác tín ấy tôi xin chia sẻ với bạn hai điểm sau đây :

1. Bẻ bánh là tuyên xưng Đức Chúa Ki-tô đã sống lại.
Thánh lễ được lập lại mỗi giây mỗi phút trên khắp thế giới, nghĩa là nơi đâu có linh mục công giáo thì ở đó đều có thánh lễ, đó là một bằng chứng cho thấy Đức Chúa Giê-su đã sống lại cách sống động nhất, mà Giáo Hội luôn đề cao và mời gọi các tín hữu sốt sắng tham dự thánh lễ.
Nơi thánh lễ linh mục làm lại cử chỉ mà Đức Chúa Giê-su thường làm với các tông đồ đó là cầm lấy bánh, đọc lời chúc tụng, bẻ ra và trao cho các ông ăn. Cử chỉ này Đức Chúa Giê-su đã làm trước khi chịu chết, và Ngài vẫn làm sau khi từ cõi chết sống lại, và sẽ được Giáo Hội của Ngài –Giáo Hội Công Giáo- tiếp tục làm (bẻ bánh) cho đến ngày Ngài lại đến trong vinh quang, đó là hiến tế tạ ơn –thánh lễ-.

Đức Chúa Giê-su đã sống lại, và tấm bánh mà chúng ta ăn chính là Mình Thánh sống động của Ngài, vì sống động, nên trở thành động lực thúc đẩy những ai ăn và uống Mình Máu Thánh ấy phải trở nên những công cụ sống động phục vụ tha nhân, theo ý muốn của Đấng đã từ cõi chết sống lại là yêu thương và phục vụ lẫn nhau, như Ngài đã rửa chân phục vụ các môn đệ của mình.

2. Phục vụ là tuyên xưng Đức Chúa Ki-tô đã sống lại.
Đức Chúa Giê-su đã sống lại, Ngài nướng bánh và cá để phục vụ bữa ăn cho các môn đệ sau một đêm đánh cá mệt mỏi, Ngài tuy là Thầy và là Chúa, nhưng Ngài đã phục vụ trong cung cách là người bạn chí thiết của các môn đệ: bình dị và đầy yêu thương.
Ở đời có nhiều cách phục vụ: người bán hàng phục vụ khách hàng là vì để “vui lòng khách đến, vừa lòng khách đi”, họ phục vụ không phải vì yêu thương khách hàng nhưng là vì túi tiền của họ; bác sĩ khám bệnh chăm sóc bệnh nhân với cung cách là nghề bác sĩ; nhà giàu bố thí cho người nghèo khi có dịp lễ hay vận động làm việc từ thiện; các “cò mối” phục vụ khách hàng.v.v... đều là những người vì mình chứ không vì người...
Người Ki-tô hữu có nhiều cách để tuyên xưng Đức Chúa Giê-su sống lại, nhưng cách hữu hiệu nhất là vì tha nhân và vì anh em mà phục vụ như Đức Chúa Giê-su đã làm, bởi vì không một xác chết nào biết phục vụ, nhưng phải là người đang sống mới biết phục vụ người khác. Đức Chúa Giê-su đã chết và đã sống lại, nghĩa là Ngài vẫn đang sống nên Ngài phục vụ trong chúng ta, và qua chúng ta mà mọi người nhận biết yêu mến và kính thờ Ngài...
Bạn thân mến,
Trong giáo xứ của tôi đang phát động chương trình “mỗi ngày mỗi người đọc một kinh Kính Mừng”, nhất là trong Năm Thánh này, đây là một nổ lực lớn để cho mỗi người Ki-tô hữu và đặc biệt là mỗi người trong giáo xứ ý thức về sứ mạng tông đồ của mình.
Từ trong gia đình cha mẹ và con cái “truyền giáo” cho nhau, bằng cách phục vụ lẫn nhau như Đức Chúa Giê-su đã rửa chân phục vụ cho các tông đồ của mình.
Bẻ bánh và phục vụ là hai điều kiện tiên quyết để mọi người nhận ra Đức Chúa Giê-su phục sinh, đang sống động trong công việc hàng ngày của bạn và tôi, do đó mà chúng ta cần có một tâm hồn biết đặt phục vụ lên trên mọi nguyên tắc, để ưu tiên phục vụ những người cần phục vụ, nhất là những người bất hạnh trong xã hội hôm nay.
Xin Thiên Chúa chúc lành cho chúng ta.

Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.
-----------
http://www.vietcatholic.net
https://www.facebook.com/jmtaiby
http://www.nhantai.info

Thứ Sáu, 2 tháng 5, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


78.          CON HỔ QUA ĐƯỜNG


Bằng Hy Lạc rất thích nịnh hót.

Một hôm ông ta đi đến đất Tấn yết kiến huyện quan của Lâm huyện, huyện quan mời ông ta ở lại dùng cơm, ông ta nói:

-         “Từ khi ngài đến làm cha mẹ (làm quan) ở huyện này, nền chính trị ích nước lợi dân của ông rất được mọi người khen ngợi, ngay cả hổ trong núi cũng chạy hết trơn”.

Lời vừa nói xong, thì liền có sai dịch đến báo cáo:

-         “Tối hôm qua có con hổ xuất hiện cắn người bị thương”.

Huyện quan hỏi:

-         “Cái gì, vẫn còn hổ à ?”

Bằng Hy Lạc lập tức nói:

-         “Đừng có lo, đó là con hổ qua đường mà thôi”.

(Tiếu Tán)

 

Suy tư 78:

Nhà vua cai trị dân chúng no đói thế nào mắc mớ gì đến con hổ ở trong rừng trong núi; ông quan cai trị dân như cha như mẹ hay như bạo chúa thì liên can gì đến con hổ trong núi trong bưng, vậy mà có người vì nịnh mà khen quan trị dân giỏi, đến nỗi hổ cũng sợ quan nên phải bỏ rừng bỏ núi mà đi, đúng là nịnh...

        Nhưng người Ki-tô hữu sống đạo thì liên quan đến rất nhiều người, từ người đạo đức siêng năng đi lễ nhà thờ cho đến người lạnh tanh tâm hồn, từ người độc ác đến người nhân hậu, bởi vì người Ki-tô hữu sống đạo giữa đời như một chứng nhân sống động của Tin Mừng.

        Con hổ bỏ rừng mà đi vì quan huyện cai trị dân tốt là chuyện không có, nhưng người Ki-tô hữu sống đạo ở đời thì người độc ác ngày càng ít đi; người đạo đức thánh thiện thêm nhiều thì là chuyện có thật, vì họ nghe nhìn thấy việc làm tốt lành của người Ki-tô hữu mà từ bỏ đường tội lỗi và trở nên người tốt có ích cho mọi người.

Hạnh phúc thay cho người được mang danh Ki-tô hữu.


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

Thứ Năm, 1 tháng 5, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


77.          MÙA HÈ ĐỘI MŨ DẠ

Trời nắng chang chang, có một người đội mũ dạ đi trên đường, đi cho đến khi mồ hôi ướt cả lưng đầy cả mặt, đột nhiên nhìn thấy một cây lớn thì vội vàng đi đến gốc cây ngồi nghỉ mát.

Anh ta vừa lấy mũ trên đầu xuống làm quạt quạt cho mát, vừa đắc ý nói:

-   “Nếu như không có cái mũ dạ này, thì đúng là mình nóng chết được !”

(Tiếu Tán)

 

Suy tư 77:

        Trời nóng đội mũ dạ càng nóng thêm, vậy mà còn tự đắc là nhờ có cái mũ dạ mình mới quạt được mát, thì đúng là vừa lập dị vừa ngốc…

Có người trùm cái mũ vu khống trên đầu anh em rồi dương dương tự đắc lên án anh em là ngu là dốt là không biết gì cả; có người trên mạng xã hội giả danh giả dạng người khác rồi dương dương tự đắc lên tiếng chửi rủa anh em mình là đần là độn; có người đem cả cục ác đức đổ vào trong tâm hồn anh em rồi dương dương tự đắc đến an ủi anh em...

        Lấy cái mũ dạ ra khỏi đầu thì tự nhiên cái đầu nó mát, nó sảng khoái, cần gì phải quạt mà tự đắc.

        Đem lòng thành thật yêu thương giúp đỡ anh em thì tự nhiên lòng mình và anh em mát cái lòng ấm cái bụng, cần gì phải dương dương tự đắc giả dối nói lời này lời nọ để an ủi mà lòng dạ đầy dao găm lưỡi lam...


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

Thứ Tư, 30 tháng 4, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện



 

76. TỪ TỪ KHÔNG GẤP

Có một ma men, hể ngửi được mùi thơm của rượu thì để mất cả linh hồn.

Một hôm anh ta đi uống rượu ở nhà của người bạn, uống rất nhiều, đột nhiên mây đen kéo kín bầu trời và lập tức mưa xuống như trút, đầy tớ thúc ông ta, nói:

- “Về nhà sớm một chút đi !”.

Ma men nói:

- “Trời mưa như thế làm sao đi ?”

Mưa vừa tạnh, đầy tớ thúc tiếp:

- “Có thể đi được rồi”.

Ông ta nói:

- “Mưa đã tạnh, đi gấp làm gì ?”

     (Tiếu Tán)

Suy tư 76:

“Từ từ không gấp” là câu nói của người ươn lười, chậm chạp và cố chấp trong tội.

Có người ươn lười không đi tham dự thánh lễ, khi được nhắc nhở thì nói: từ từ không gấp.

Có người làm nhiều tội ác hại người, khi được nhắc nhở khuyên bảo thì nói: từ từ không gấp.

Có người tính nóng nảy thường làm hư việc mình và cộng đoàn, khi được nhắc nhở thì nói: từ từ không gấp.

Thời đại này là thời đại của khoa học phát triển, nên cái gì cũng nhanh: tin tức nhanh, chuyển thư nhanh, tàu lửa nhanh, tàu thủy nhanh, nối mạng nhanh, email nhanh, messenger cũng nhanh, line nhanh, zalo nhanh.v.v...cái gì cũng nhanh, không nhanh không được, không nhanh là lỗi thời.

Thời đại này cũng là thời đại của ân sủng nên cái gì cũng phải nhanh, bằng không thì ân sủng sẽ bị lấy đi: phải nhanh chân đến nhà thờ trước khi chủ tế ra bàn thờ, phải nhanh chân đi làm hòa với Thiên Chúa không chậm trể, phải nhanh chóng sửa thói xấu và khuyết điểm, phải nhanh chóng phục vụ tha nhân, phải nhanh chóng giúp người lân cận, phải nhanh chóng làm hòa với anh em.v.v...

Không ai biết ngày giờ Thiên Chúa định cho mình phải chết lúc nào, cho nên đừng “từ từ không gấp” mà không muốn bước ra khỏi vũng lầy tội lỗi.

Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 


Thứ Ba, 29 tháng 4, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện



75. NGƯỜI MÙ CƯỜI 


Có một người mù cùng ngồi chung với mọi người.

Khi mọi người nghe được một câu chuyện tức cười thì cùng cười ha ha, người mù nghe được thì cũng ha ha cười theo.

Có người hỏi anh ta tại sao cũng cười, người mù đáp:

- “Các anh đều là bạn của tôi nên cười cũng như nhau, cho nên tôi cũng cười !”

(Tiếu Tán)

Suy tư 75:

 Đã là bạn thân của nhau thì không còn gì phải đố kỵ, không còn gì phải giữ kẽ nữa, ngay cả chuyện cười cũng không hề nghi ngờ nhau, đúng là người mù có lòng tin tưởng nơi bạn bè.

 Có những người tội lỗi –nói theo kiểu nhà đạo- tức là tâm hồn bị mù, nhưng họ vẫn cứ trung thành với bạn bè dù trong cơn hoạn nạn hay trong khi thái lai, dù bạn bè trước giàu sau nghèo; trái lại, có những người được gọi là đạo đức thì nhanh chân chạy trước khi bạn bè gặp nạn, tránh mặt bạn bè kẻo sợ mang tiếng xấu lây...

 Bạn bè muốn trung thành với nhau thì nên học hỏi nơi Đức Chúa Giê-su, Ngài chính là người bạn thân thiết nhất của chúng ta, Ngài không bao giờ tránh chúng ta khi chúng ta lỗi lầm, Ngài không bao giờ chạy trốn chúng ta khi chúng ta phản bội Ngài, Ngài cũng không hề sợ liên lụy vì đã làm bạn với chúng ta...

 Trung thành với bạn bè chính là làm cho cuộc sống của mình có ý vị và giá trị hơn.


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

Thứ Hai, 28 tháng 4, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện



74. CŨNG ĐẾN ĐỂ CHẾT  

Chung Quỳ rất thích ăn quỷ.

Đứa em gái chúc mừng sinh nhật của anh, nên gọi một tên quỷ lớn gánh đến mấy gánh lễ phẩm, tên các lễ vật được viết như sau:

<i> - “Rượu cũ một bình, hai đứa tiểu quỷ tặng cho anh để anh có thể băm ra mà ăn. Nếu anh thấy lễ vật ít, thì ngay cả thằng quỷ gánh lễ phẩm đến nữa là ba đứa đều dâng cho anh”. </i> 

Quả nhiên Chung Quỳ ra lệnh cho đầy tớ đem cả ba thằng quỷ vào trong nhà bếp để nấu nướng.

Hai thằng quỷ nhỏ nói với thằng quỷ lớn gánh lễ vật:

<i> - “Chúng tôi bị bắt đến đễ làm lễ vật, chết thì không còn gì phải nói, còn anh thì biết rất rõ Chung Quỳ là tên thích ăn quỷ, tội gì phải đến để mà chịu chết chứ ?” </i> 

(Tiếu Tán)

<b> <u> Suy tư 74: </b> </u> 

 Thời xưa cũng như thời nay, đều có những người dám dấn thân đi vào chỗ nguy hiểm có thể hy sinh tính mạng, đó là những nhà truyền giáo đi rao giảng Tin Mừng cho mọi người, họ biết là sẽ nguy hiểm tính mạng, họ biết là sẽ rất cơ cực nhưng vẫn cứ đi, vì Lời Chúa cần được mọi người biết đến, vì ơn cứu độ của Thiên Chúa phải được mọi người nghe biết…

 Người bị ép buộc để làm điều xấu và người tự nguyện làm điều xấu thì không giống nhau ở ý tưởng, nhưng giống nhau ở việc làm và hậu quả là gây tang tóc tai họa và khổ đau cho người khác.

 Cho nên, người tự nguyện làm sáng danh Thiên Chúa thì đem hết lòng hết sức ra để làm cho bằng được; còn những ai bị bắt buộc đi làm sáng danh Thiên Chúa thì chẳng khác chi đem linh hồn họ làm quà tặng cho ma quỷ, bởi vì họ sẽ trở nên xấu hơn khi bị bắt buộc làm điều họ không muốn, dù đó là làm điều tốt …

 Đó là một trong những kinh nghiệm của ngừoi truyền giáo: thà họ chịu hy sinh và đau khổ hơn là nhờ những người không thiết tha với công việc truyền giáo làm thế cho họ…


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 


Chủ Nhật, 27 tháng 4, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


73.          CÓ CỎ ẨN THÂN

Một anh ngốc gặp một người thông minh, người thông minh tặng anh ta một cây cỏ và nói:

-         “Cây này gọi là cỏ ẩn thân, cầm nó trong tay thì người khác sẽ không thấy anh”.

Anh ngốc cầm cây “cỏ ẩn thân” và lập tức đi vào trong chợ lấy tiền của người khác rồi nghênh ngang mà đi, chủ tiền bắt anh ta đánh cho một trận, anh ngốc la lên:

-         “Ông làm sao đánh tôi được vì ông không thấy tôi, bởi vì tôi có cây “cỏ ẩn thân” mà !”

(Tiêu Tán)

 

Suy tư 73:

        Thời đại hiện nay người ta chỉ nghe nói có máy bay tàng hình, tàng hình theo nghĩa kỹ thuật quân sự là con mắt của máy ra đa nhìn không thấy được nó, chứ thật ra nó vẫn bay lù lù ấy mà.

        Thời nay “cỏ ẩn thân” thì chỉ có trong những chuyện phim thần thoại và phim khoa học giả tưởng mà thôi.

        Thời nay tuy không có “cỏ ẩn thân” để mà đi ăn cắp tiền của người khác, nhưng có một loại “giấy ẩn thân” không những ăn cắp tiền của người dân, mà còn “rút ruột” những công trình lớn nhỏ làm hại quốc gia, làm nghèo đất nước, làm hại cộng đoàn, đó là loại giấy “báo cáo láo”, trong “giấy ẩn thân báo cáo láo” này sự thực thì chỉ có một nhưng lại báo cáo hàng trăm, hàng trăm báo cáo hàng ngàn, hàng ngàn báo cáo hàng triệu.v.v...cứ thế mà báo cáo láo để ăn cắp tiền của người dân, dựa vào “giấy ẩn thân” này để ăn cắp thì cũng sẽ có ngày bị phát hiện, họ là những người ngốc nhất trần gian.

        Người Ki-tô hữu tuy không có “cỏ ẩn thân”, nhưng có một nơi ẩn thân kín đáo nhất, kiên cố nhất và an tòan nhất mà ma quỷ và những cám dỗ của nó không làm gì được, đó chính là bí tích Thánh Thể, núp trong tình yêu của Ngài thì ba thù của người Ki-tô hữu là ma quỷ, thế gian và xác thịt làm gì được chứ ? Núp trong sự che chở của Chúa Giê-su Thánh Thể thì thế gian làm được gì chứ ?

        Phúc cho những ai biết ẩn thân trong tình yêu của Đức Chúa Giê-su Thánh Thể, họ là người khôn ngoan và thông minh nhất trần gian vậy !


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư)