Thứ Tư, 21 tháng 1, 2015

Chỉ có Hải Đường tỏa hương


CHỈ CÓ HẢI ĐƯỜNG TOẢ HƯƠNG
Lý Chu vì không được sai phái công vụ nên ở miết trong thành gần một năm.
Về sau được bổ đi làm phó huyện Xương châu, bèn bàn bạc cùng bạn bè, tất cả đều cho rằng Xương châu cách nhà quá xa, bèn đề nghị đổi chỗ khác, thế là đổi qua làm phó huyện Ngạc châu .
Có người tên là Uyên Tài đến gặp Lý Chu, nói:
-         “Ngài đổi làm phó Ngạc châu à, có chuyện này hay sao ?”
Lý Chu đáp:
-      “Có chứ”.
Uyên Tài thở dài, tức giận nói:
-         “Ai đã giúp cho ngài đề ra cái chuyện này ? Xương châu là một quận huyện đất đai tốt nhất ! Tại sao ngài còn không đi lại còn chần chừ gì nữa chứ ?”
     Lý Chu có chút kinh ngạc, nói:
-  “Ở đó cung cấp rất đầy đủ sao ?”
-    “Không phải”.
-    “Như vậy thì dân chúng ở đó ít kiện cáo sao ?”
-    “Cũng không phải”.
Lý Chu nói:
-         “Vậy thì sao ngài lại nói Xương châu là nơi rất tốt ?”
     Uyên Tài trả lời:
-         “Ngài thì cái gì cũng không biết, lúc mà những chỗ khác Hải Đường không nở hoa toả hương, thì ở Xương châu Hải Đường lại một mình toả hương, lẽ nào như thế không phải là cái quận tốt nhất hay sao ?”
     Lý Chu cười lớn ha ha.
                                           (Phủ Chưởng lục)

Suy tư:
     Chỉ vì một bông hoa Hải Đường nở trái mùa mà cho là một huyện tốt lành, thì chỉ có người phong lưu công tử, thích tức cảnh làm thơ mới nghĩ như thế...
     Chỉ vì cái huyện quá xa nhà mà không thèm đến nhậm chức, thì chỉ có những người vì “vinh gia phì thân” mà ra làm quan, chứ không phải yêu nước yêu nòi mà ra làm quan...
     Có một vài linh mục không muốn vâng lệnh giám mục hay bề trên đi đến những nơi thôn quê nghèo, những nơi vùng cao vùng sâu xa cách thành phố, vì ở đó không có internet, không có náo nhiệt, thiếu thốn như ở thành phố... Các linh mục này không phải đi truyền giáo, cũng chẳng phải yêu thương chi đoàn chiên, lại càng không phải vì yêu đời truyền giáo mà làm linh mục, nhưng là vì yêu thương bản thân của mình “vinh gia phì thân” mới làm như thế...

     Giáo dân dù thương mến các linh mục đến cở nào đi chăng nữa, nếu vị linh mục của họ không muốn vâng lời bề trên, thì họ cũng sẽ mất dần sự kính trong nơi các linh mục ấy. Bởi vì chính các linh mục là “đầu tàu’ gương mẫu cho đoàn chiên của mình, là “Chúa Ki-tô thứ hai” biết vâng phục thánh ý Cha trên trời qua vị giám mục, hay qua các bề trên của mình.

Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 
Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư