Thứ Bảy, 12 tháng 7, 2025

Chúa nhật 15 thường niên



 CHÚA NHẬT 15 THƯỜNG NIÊN


Tin mừng : Lc 10, 25-37.
“Ai là người thân cận của tôi ?”

Bạn thân mến,
Trong cuộc sống của chúng ta có nhiều câu hỏi được dặt ra cho mình: tôi phải làm gì để có tiền ? Tôi phải làm gì để học giỏi ? Tôi phải làm gì để người yêu tôi được vui vẻ, tôi phải làm gì để giành được địa vị giám đốc.v.v… và có rất nhiều câu hỏi mà bạn và tôi đã đặt ra cho mình cũng như cho người khác khi có những nhu cầu đòi hỏi…
Nhưng có lẽ chưa một ai trong chúng ta tự hỏi mình: “Ai là người thân cận của tôi” như người thanh niên thông luật đã đã hỏi Đức Chúa Giê-su trong bài Tin Mừng hôm nay.
1. Người thân cận của tôi là ai ?
Người thân cận của tôi trước hết là “cái tôi” của mình, cái tôi này đã làm cho tôi có lúc như nổi loạn vì bất mãn với người khác, bất mãn với cuộc sống hiện tai, bất mãn với đời sống cộng đoàn.
Người thân cận của tôi tiếp theo là vợ chồng con cái của tôi, những người thân cận này vì yêu thương họ mà tôi phải làm việc mệt nhọc, phải thức khuya dậy sớm, và có khi vì yêu thương họ mà tôi phải phạm pháp, phải hối lộ, phải chửi nhau với người khác để kiếm tiền chăm sóc họ.
Người thân cận của tôi cũng chính là cha mẹ anh chị em ruột thịt của tôi, vì họ mà có lúc tôi bỏ đường danh vọng theo ý mình để nghe lời cha mẹ làm những việc khác mà tôi không thích, vì anh em thân cận mà có lúc tôi phải trở thành người xa lạ với những người đã nâng đỡ tôi trong cuộc sống…
Người thân cận của tôi cũng chính là bạn bè thân hữu, họ đã chơi rất thân với tôi, và vì nể bạn bè mà có khi tôi phải nhậu nhẹt với họ sau giờ làm việc, có khi thức suốt đêm để ăn chơi rượu chè quên mất đường về nhà…
Đó là những người thân cận của tôi ngày hôm nay, cũng như những người thân cận mà người Do Thái thời Đức Chúa Giê-su đã quan niệm.
Đức Chúa Giê-su không trả lời với người thanh niên thông luật rằng: người thân cận của anh là cha mẹ, là anh chi em, là vợ chồng của anh, là bạn hữu của anh. Bởi vì đó là mối “thân cận” thường tình của con người, mối thân cận này thường làm cho người ta dễ dàng đi đến thái độ thờ ơ, dửng dưng với người xa lạ không quen biết, mà Nước Trời thì không phải chỉ dành cho bà con bạn hữu hay của một nhóm người mà thôi.
2. Người thân cận của tôi là ai ?
3.
Đó là người Sa-ma-ri-a nhân hậu mà Đức Chúa Giê-su đã nói trong bài dụ ngôn hôm nay, là người biết thương xót nỗi bất hạnh của người khác.
Người Sa-ma-ri-a nhân hậu ấy là người thân cận của tôi, họ là người ngày hôm qua chửi tôi trong cuộc họp cộng đoàn, họ là người ngày hôm qua phê bình tôi giữa đám dông dân chúng, họ là người mà thường ngày tôi ghét cay ghét đắng vì thái độ hách hách của họ, họ là người mà tôi quyết tâm sẽ trừng trị họ cho bỏ ghét trong xí nghiệp của tôi…
Những người Sa-ma-ri-a ấy là người thân cận của tôi, vì ích kỷ, vì kiêu ngạo, vì ghét ghen mà tôi biến họ thành kẻ thù của tôi, nhưng Đức Chúa Giê-su đã dạy cho tôi biết cách nhìn xa hơn và hướng thiện hơn: con người ta ai cũng có một tâm hồn biết thương xót. Người Sa-ma-ri-a là kẻ thù của người Do Thái nhưng họ vẫn sẵn sàng xuống ngựa và cúi xuống ôm lấy người Do Thái bị nạn đang nằm bên vệ đường, tấm lòng của họ tốt lành hơn các tư tế và các thầy Lê Vi của người Do Thái gấp trăm ngàn lần…
Đức Chúa Giê-su rất có lý khi đưa ra dụ ngôn tuyệt vời này, cái lý lớn nhất của Ngài là mọi người đều là anh em của nhau và con cùng một Cha trên trời, từ cái lý này mà sinh ra nhiều lý khác rất hợp với lời rao giảng của Ngài là yêu thương người như chính mình, yêu thương và làm ơn cho kẻ thù ghét mình…

Bạn thân mến,
Đức Chúa Giê-su đã trình bày rõ ràng cho chúng ta thấy người thân cận của bạn và của tôi là ai trong bài Tin Mừng hôm nay, chúng ta nghe rất rõ ràng, nhưng thực hành thì chúng ta vẫn chưa làm tốt, bởi vì chúng ta chưa thực sự là người muốn trở nên người thân cận của mọi người, khi mà chúng ta vẫn còn những phê bình ác ý, vẫn còn suy tính hơn thiệt khi giúp đỡ người khác…
Hy vọng –với ơn Chúa giúp- bạn và tôi sẽ nhìn thấy tất cả mọi người đều là người thân cận của mình, nhất là những người mà hằng ngày chúng ta tiếp xúc trò chuyện, những người mà chúng ta cho rằng “không đáng làm bạn với mình” sẽ trở nên những người thân cận của chúng ta.
Xin Thiên Chúa chúc lành cho chúng ta.

Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.
-----------
http://www.vietcatholic.net
https://www.facebook.com/jmtaiby
http://www.nhantai.info

Thứ Sáu, 11 tháng 7, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


34.          ĐẠP BẸP HỒ LÔ

Có một quán rượu đưa ra quy định như sau: phàm khách đến mua rượu hoặc uống rượu, chỉ cần nói rượu chua thì sẽ bị chủ quán cột lại dưới gốc cây và trừng phạt.

Một hôm, có một đạo sĩ vác cái hồ lô to tổ bố vào tiệm rượu, nhìn thấy có người bị cột dưới gốc cây thì hỏi tại sao như vậy. Chủ quán trả lời:

-         “Hắn ta hại tôi, nói là rượu của tôi chua nên bị phạt.”

Đạo sĩ nói:

-         “Xin đưa tôi một ly uống thử xem sao ?”

Chủ tiệm đến rót rượu, đạo sĩ uống một miếng và vội vàng chạy khỏi, chủ quán vì không nghe đạo sĩ nói rượu chua nên rất phấn khởi, liên nói lớn:

-         “Ngài quên cái hồ lô rồi.”

Đạo sĩ vừa chạy vừa nói:

-         “Ta không cần, ta không cần, ông giữ lại đạp bẹp nó làm bảng hiệu bán giấm !”

(Tiếu Đắc Hảo)

 

Suy tư 34:

        Thời nay các cửa hàng quốc doanh thường nói khách hàng là thượng đế, nhưng khi khách hàng hỏi mua lượng giá thì bị nhân viên bán hàng mắng như tát nước vào mặt thượng đế; thời nay người ta cạnh tranh nhau để moi tiền của thượng đế, nhưng khi thượng đế phê bình hàng hóa không tốt và cung cách phục vụ của nhân viên bán hàng chưa lịch sự, thì bị các bảo vệ có tính cô hồn dập vào mặt thượng đế.

        Không phải khách hàng là thượng đế, nhưng túi tiền của khách hàng mới là thượng đế; không phải người ta vì thượng đế mà phục vụ, nhưng vì túi tiền của thượng đế mà phục vụ.

        Người Ki-tô hữu không gọi khách hàng là thượng đế, nhưng họ nhìn thấy thượng đế là Đức Chúa Giê-su trong con người của khách hàng, nên phục vụ họ với thái độ yêu thương và hòa nhã; người Ki-tô hữu không gọi khách hàng là thượng đế, nhưng vẫn cứ phục vụ họ cách vui vẻ ân cần, vì họ -khách hàng- là anh em chị em của họ trong Đức Chúa Giê-su Ki-tô…

        Bắt khách trói dưới gốc cây chỉ vì khách chê rượu của mình chua là hành động của kẻ gian ác, cô hồn; đạo sĩ bỏ chạy lập tức quên cả hồ lô khi nếm rượu, là người khôn ngoan biết hậu quả giữa chữ “chua” và chữ “giấm” thì khác nhau rất xa…

        Người Ki-tô hữu càng khôn ngoan hơn khi hiểu rõ hậu quả giữa chữ thật và chữ nịnh thì khác nhau xa.


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

Thứ Năm, 10 tháng 7, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


33.          BẢNG HIỆU VẼ DAO

Chủ quán rượu mời họa sĩ vẻ bảng hiệu cho quán, người ấy vẽ xong thì lại vẽ phía trên một con dao.

Chủ quán kinh ngạc hỏi:

-         “Vẽ con dao này là có ý nghĩa gì vậy ?”

Trả lời:

-         “Tôi phải dùng con dao này để giết thủy khí trong rượu !”

(Tiếu Đắc Hảo)

 

Suy tư 33:

        “Thủy khí” là chất men trong rượu, là chất làm cho con người ta khi uống vào thì mất cả lý trí, mất cả nhân cách, và có khi đưa con người ta đi đến chỗ phạm pháp.

        Thời nay, các hãng bia rượu quảng cáo rượu bia trên truyền hình với những “pha” rất hấp dẫn, để dụ dỗ thanh niên nam nữ và những người thích uống rượu đi vào con đường nghiện ngập, trở thành những người phá hoại hạnh phúc của chính mình và gia đình, trở thành nổi ám ảnh cho xã hội…

        Người họa sĩ vẽ con dao trên bảng hiệu của quán rượu là để cảnh cáo những người uống rượu.

        Người Ki-tô hữu nên khắc chữ Hạnh Phúc Thiên Đàng trong tim trong óc và trong cuộc sống của mình, để nhắc nhở mình khi ngồi trước ly bia ly rượu…


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

Thứ Ba, 8 tháng 7, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


32.          MÁU TẾ CON MUỖI

Có một hòa thượng thề rằng sẽ lấy máu của mình để tế muỗi. Buổi tối, bởi vì muỗi quá nhiều chích ông ta đau nhức chịu không nổi, bèn dùng tay đập loạn xạ hai bên phải trái.

Tiểu hòa thượng hỏi ông ta:

-         “Sư phụ đã tự nguyện lấy máu mình để tế muỗi, tại sao lại giết chúng nó ?”

Trả lời:

-         “Chúng nó đã ăn máu tế rồi lại còn ăn thêm nữa, ăn mãi không nghỉ nên đành phải đánh thôi !”

(Tiếu Đắc Hảo)

 

Suy tư 32:

        Có nhiều cách tự nguyện :

-         Có người tự nguyện một lần rồi thôi, đó là tự nguyện của người hẹp hòi.

-         Có người tự nguyện nhưng phải có điều kiện, đó là tự nguyện của người ích kỷ.

-         Có người tự nguyện với nhiều mưu đồ, đó là tự nguyện của các chính trị gia.

-         Có người tự nguyện vì hết cách chống đở, đó là tự nguyện của người bị áp bức.

-         Có người tự nguyện nhưng sẽ rút lui nếu thấy không có lợi cho bản thân, đó là tự nguyện của người tham lam.v.v…

Thời nay có rất nhiều người tự nguyện, nhưng rất ít người tự nguyện hy sinh vì người khác, tức là nhận phần thiệt thòi về mình để người khác phần hơn.

Tự nguyện hủy mình ra không (Pl 2, 6-11) để cứu chuộc nhân loại như Đức Chúa Giê-su là tự nguyện của Đấng tạo hóa dành cho tạo vật, là tự nguyện của người thầy hy sinh mạng sống cho học trò; là tự nguyện của người bạn hy sinh mạng sống vì bạn hữu; là tự nguyện của người yêu hy sinh mạng sống cho người yêu…

Tự nguyện cho muỗi hút máu là tự nguyện của người u mê hiểu đạo pháp theo mặt chữ, nhưng tự nguyện của người Ki-tô hữu dành cho tha nhân là phản ảnh lại sự tự nguyện của Đức Chúa Giê-su, tức là hy sinh chính mình để nhân loại được sống và sống dồi dào, đó là tự nguyện của khôn ngoan và của Thập Giá vậy !


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

Thứ Hai, 7 tháng 7, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


31.          SỢ RƯỢU NGẬP MÀ CHẾT

Khách đi vào quán mua rượu, uống một ly thì nói một chữ “gò”, vừa uống vừa nói hoài không thôi.

Người bên cạnh hỏi:

-         “Muốn uống nhiều rượu nhưng sợ đau bụng à, hay là đi đào cái hố để đại tiện ?”

Người nọ chỉ ly rượu nói:

-         “Không phải vậy đâu, tôi chỉ muốn có cái gò, để tôi bò lên đó mới không bị cốc rượu này làm ngập chết.”

(Tiếu Đắc Hảo)

 

Suy tư 31:

        Rượu là thuốc bổ cho người biết tiết chế ăn uống, biết uống rượu điều độ; rượu là thuốc độc hại thân xác và hại tâm hồn của những người nghiện rượu, nếu họ uống rượu không điều độ, như thế mới biết rượu là con dao hai lưỡi có thể cứu sống và có thể giết chết con người ta.

        Rượu có thể làm cho con người ta thêm hứng chí để làm những công việc hữu ích, và nó cũng khiến cho con người ta làm những việc xấu xa đồi bại.

        Tiệc tân hôn thì cần có rượu, đó là rượu hạnh phúc; và phá tan hạnh phúc gia đình thì cũng chính là rượu, nó chính là rượu bắt đầu thì hạnh phúc và kết thúc trong bất hạnh.

Hãy hỏi những bà vợ có chồng nghiện rượu, họ sẽ nói cho bạn nghe thế nào là bất hạnh khi có ông chồng nghiện rượu; hãy hỏi những trẻ em có ông bố nghiện rượu, nó sẽ nói cho nghe nỗi kinh sợ của nó khi ông bố uống rượu say xỉn về nhà…


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

Chủ Nhật, 6 tháng 7, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện



30.          ÁO CỦA HOÀNG ĐẾ

Có một người hành khất từ kinh thành về nhà, khoe khoang với mọi người là mình có thấy hoàng đế.

Có người hỏi:

-         “Hoàng đế mặc áo gì ?”

Đáp:

-         “Đội trên đầu là cái mũ bách ngọc có hình chạm trổ, trên người mặc áo trường bào làm bằng vàng.”

Hỏi:

-         “Mặc áo bằng vàng thì làm sao mà quỳ xuống vái ?”

Người hành khất nghe xong thì chửi người ấy một tiếng, nói:

-         “Ha ha, thật không hiểu chuyện đời, đã làm hoàng đế rồi thì còn vái lạy ai nữa chứ ?”

(Tiếu Đắc Hảo)

 

Suy tư 30:

        Hoàng đế thì không cần phải vái lạy ai nữa, bởi vì hoàng đế là chức tước cao nhất của một quốc gia, một nước, nhưng hoàng đế phải bái thờ Thiên Chúa là Đấng đã ban cho hoàng đế chức quyền cao nhất, để hoàng đế lãnh đạo toàn dân sống theo ý muốn của Thiên Chúa là công bằng và yêu thương.

Hoàng đế thì không cần phải vái ai nữa, nhưng hoàng đế phải nể nang và bái phục người khôn ngoan, người hiền đức…

Chỉ có Thiên Chúa mới không bái lạy ai mà thôi, bởi vì Ngài là Đấng tạo dựng muôn loài, nhưng giữa người với nhau thì cần phải có lòng nể nang nhau trong sự khiêm tốn, nhất là phải coi trọng chức vụ quyền hành hợp pháp của người khác, vì như thế là chúng ta cộng tác vào sự trật tự chung của nhân loại mà Thiên Chúa đã đặt định.

Người Ki-tô hữu thì không bái lạy một ai trên mặt đất này, cho dù người đó là thiên tử, là hoàng đế, là ma quỷ hay thiên thần, nhưng người Ki-tô hữu chỉ bái lạy một Thiên Chúa duy nhất với tất cả tâm tình yêu thương và cảm tạ mà thôi…

“Ngươi phải bái lạy Đức Chúa là Thiên Chúa của ngươi, và phải thờ phượng một mình Ngài mà thôi.” (Mt 4, 10b) 


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư)