Thứ Bảy, 23 tháng 8, 2025

Chúa nhật 21 thường niên

 


CHÚA NHẬT 21 THƯỜNG NIÊN


Tin mừng : Lc 13, 22-30.
“Thiên hạ sẽ từ đông sang tây nam bắc đến dự tiệc trong Nước Thiên Chúa”.

Bạn thân mến,
Đi vào cửa hẹp để được vào Nước Trời không như chúng ta đi vào cửa rộng để chết đời đời, bởi vì đi vào cửa rộng là hành động của những người thích hưởng thụ, thích danh tiếng và thích của cải vật chất ở đời này.
Con người ta sống thì thích ở nhà to cửa lớn, ăn thì thích ăn no đến cành bụng, uống thì thích uống xả giàn thả cửa, chơi thì thích chơi mút mùa lệ thủy, đi thì thích đi đường rộng thênh thang, lái xe đời mới.v.v…đó chính là vì con người ta thích sống hưởng thụ thái quá, nhưng hãy coi chừng, sự hưởng thụ chính là con đường rộng để bạn và tôi đi vào nơi trầm luân đời đời. Đã có lúc chúng ta coi lời dạy của Đức Chúa Giê-su là hãy chiến đấu để qua cửa hẹp (Lc 13, 24) là lời chói tai, và không hợp lý hợp tình trong xã hội hiện đại hóa và hưởng thụ hôm nay, khi mà cửa hẹp có ít người đi thì chiến đấu để làm gì, mà đã ít người đi thì chúng ta đi vào con đường hẹp để làm gì chứ ?
Chiến đấu để đi con đường hẹp là con đường dẫn bạn và tôi đến sự sống đời đời, đường hẹp này Đức Chúa Giê-su đã đi qua, đó là con đường yêu thương và hy sinh cho đến chết trên thập giá, đó là con đường bị sỉ nhục, đó là con đường bị hiểu lầm, là con đường khó nghèo và bị bỏ rơi. Tất cả những con đường ấy giống như con đường nhỏ hẹp gồ ghề lên núi Can-vê mà Đức Chúa Giê-su đã đi với cây thập giá nặng –là tội lỗi nhân loại- trên đôi vai của mình.
Xã hội càng văn minh, khoa học càng phát triển, kỹ thuật ngày càng tiên tiến, nên những con đường hẹp đầy ổ gà không còn nữa trong thành phố hay các khu đông dân cư. Cũng vậy, “con đường hẹp” trong lòng chúng ta từ từ rồi cũng sẽ không còn nữa, bởi vì sự hưởng thụ vật chất chính là những công trình kiến trúc của ma quỷ, như những chiếc xe lô ủi đường nghiền nát “con đường hẹp” hy sinh, yêu thương và bác ái trong tâm hồn chúng ta, để thêm vào đó, nó mở ra những con đường mới rộng thênh thang là đại lộ kiêu ngạo, con đường ích kỷ, con đường ghét ghen, con đường dâm đãng, con đường thù hận.v.v… và cuối những con đường rộng thênh thang ấy đưa chúng ta đến nơi phải đến là hỏa ngục, với những cực hình đời đời đang chờ đón chúng ta.
Chiến đấu để đi trên con đường hẹp là bổn phận và quyết tâm của bạn của tôi và của người Ki-tô hữu, nếu không, những con đường rộng ấy sẽ nuốt chửng chúng ta vào trong lửa hỏa ngục đời đời của nó.
Chiến đấu để đi trên con đường hẹp là một mệnh lệnh của Đức Chúa Giê-su truyền cho bạn và tôi, mệnh lệnh này đòi hỏi chúng ta phải sáng suốt nhận ra đâu là con đường hẹp, và đâu là con đường rộng trong cuộc sống của mình, bởi vì có những lúc chúng ta không phân biệt được đâu là con đường hẹp phải đi và con đường rộng phải tránh, bởi vì đường hẹp và đường rộng đều có người đi, mà những người đang đi trên hai con đường rộng hẹp ấy có khi là những giám mục, linh mục, là các tu sĩ nam nữ, là giáo dân, là người gian ác, là người tội lỗi và những người đạo hạnh trổi vượt hơn mình !
Chiến đấu với kẻ thù trên đường thiêng liêng thì không cần phải coi người này là ai và người kia như thế nào, nhưng phải nhắm thẳng vào lý tưởng nên thánh mà chiến đấu, người mà chúng ta cho là đạo đức thánh thiện họ đi đường nào thì kệ họ, riêng chúng ta có Lời Chúa soi sáng và cứ thế mà chiến đấu để đi vào đường hẹp, mặc dù đôi lúc phải đổ máu và hy sinh đến mạng sống của mình.
Bạn thân mến.
Đường hẹp thì ít người đi, nhưng trong số ít đó có bạn và tôi thì thật hạnh phúc biết bao nhiêu, bởi vì Đức Chúa Giê-su đã nói: “Có nhiều người sẽ tìm cách vào mà không thể” .
Con đường hẹp là hy sinh,
Con đường hẹp là bác ái,
Con đường hẹp là khiêm tốn,
Con đường hẹp là yêu thương,
Con đường hẹp là phục vụ…
Xin Thiên Chúa chúc lành cho chúng ta.

Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.
------------
http://www.vietcatholic.net
https://www.facebook.com/jmtaiby
http://www.nhantai.info

Thứ Sáu, 22 tháng 8, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


70.          ĂN GIÓ “ĐI”[1] KHÓI

Có một địa chủ đối với đầy tớ rất là hà khắc, đến nỗi không cho cơm ăn cũng không trả lương, nên các đầy tớ cùng nhau bỏ đi hết.

Một hôm, bạn bè nói với ông ta:

-         “Tôi tặng cho ông một tên đầy tớ không ăn cơm và cũng không đòi lương.”

Tên địa chủ nói:

-         “Nó không ăn cơm thì ăn gì?”

Người bạn đáp:

-         “Nó có học phương pháp ăn gió ỉa khói, cả ngày không ăn gì khác.”

Địa chủ lắc đầu nói:

-         “Tôi không cần.”

Người bạn hỏi:

-         “Tại sao?”

Địa chủ trả lời:

-         “Tôi cần một người, tức là cần phân của hắn để bón ruộng, ông giới thiệu một người chỉ “đi” ra gió chứ không “đi” ra phân, thì tôi lấy gì để bón ruộng chứ?”

(Tiếu Đắc Hảo)

 

Suy tư 70 :

        Cần phân của đầy tớ để bón ruộng nhưng lại không cho đầy tớ ăn cơm thì phân đâu để bón ruộng, đúng là tên địa chủ vừa hà khắc vừa bần tiện, đó là chuyện ngày xưa.

        Chuyện ngày nay là như thế này:

        Có một người giàu có, trong nhà tôi trai tớ gái rất nhiều, nhưng ai cũng yêu mến ông, bởi vì ông chăm sóc họ như con cái trong nhà. Có một người đầy tớ hỏi ông tại sao mà đối xử tốt lành với họ như vậy, ông nhà giàu trả lời: “Bởi vì tất cả chúng ta đều là con cái của Cha trên trời, và trong Đức Chúa Giê-su, tất cả chúng ta đều là anh em với nhau...”

        Đó chính là tinh thần của người Ki-tô hữu vậy!

Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 
(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

[1] Đại tiện.

Thứ Năm, 21 tháng 8, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


69.          CHỦ TỚ LUẬN VỀ THỜI TIẾT

Mùa đông, gió bắc thổi và tuyết rơi nhiều, có một phú ông mặc áo da lông cừu ngồi trong nhà, sát bên lò sưởi uống rượu.

Uống, uống, toàn thân ông ta phát nóng, trên trán chảy lấm tấm những giọt mồ hôi, bèn cất mũ cởi áo, nói:

-         “Mùa đông năm nay quá nóng, thời tiết thất thường.”

Lúc ấy, người đầy tớ đang đứng ngoài cửa run lẩy bẩy, lên tiếng nói:

-         “Ngài ở trong nhà nói mùa đông thời tiết thất thường, con đứng ngoài nhà gió lạnh thấu xương, nên cảm thấy mùa đông thời tiết rất bình thường ạ.”

(Tiếu Đắc Hảo)

 

Suy tư 69:

        Ông chủ vừa mặc áo ấm vừa uống rượu, lại còn ngồi bên lò sưởi thì mùa đông sẽ biến thành mùa hè, ông ta sống quá dư thừa nên trở thành vô tâm trước người đầy tớ đang lạnh co ro run lẩy bẩy đứng bên ngoài nhà…

        Mùa đông thì phải lạnh, nếu mùa đông mà thấy nóng là thất thường, nhưng không phải thời tiết thất thường, mà là bản thân mình thất thường, cho nên cần phải xét lại chính mình.

        Có những người vì cuộc sống quá đầy đủ nên thường hay dung túng cho bản thân: ăn thì quá no thừa mứa và lãng phí, khi bị bệnh thì nói thức ăn dở thời tiết xấu; uống thì uống thả dàn quên mất trời đất, khi say xỉn thì chê trách rượu có cồn đồ nhắm dở… Họ vô tâm không thấy những người nghèo đang không có gì ăn, bụng đói meo đi không nổi; họ cũng quên mất ngày phán xét Thiên Chúa sẽ hạch hỏi họ về những hạt cơm mà họ vung vãi trên đất vì dư thừa; họ cũng quên mất Thiên Chúa sẽ hỏi họ đã dùng tiền bạc vật chất để làm gì, khi mà Ngài ban cho họ để họ thay mặt Ngài giúp đỡ cho tha nhân…

        Thời tiết thì không thất thường, chỉ có con người làm cho thời tiết thất thường vì những ích kỷ, kiêu ngạo, ghét ghen của mình mà thôi.


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

Thứ Tư, 20 tháng 8, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


68.          ĐI THĂM “PHÓ SỨ”

Có một người “ngực không tí mực”[1] lại thường hay nịnh hót tâng bốc, nghe bạn bè đọc một câu cổ văn “lâm thanh lưu[2] nhi phú thi”[3], thì vội vàng hỏi:

-         Lâm Thanh Lưu phó sứ ở đâu vậy ? Tôi muốn đi thăm họ.”

Người bạn cười nói:

-         “Sách tôi đọc là: “quy khứ lai từ”.

Người ấy cụt hứng, nói:

-         “Tôi tưởng là quan địa phương mới nhậm chức, té ra là ông quan quy khứ lai từ, tôi không tìm ông ta nữa đâu.”

(Tiếu Đắc Hảo)

 

Suy tư 68:

        Người “ngực không tí mực” thì thời nào cũng có, nhưng không phải ai cũng như nhau: có người ít học nhưng lại có văn hóa trong cách sống làm người, có người không học hành gì cả nhưng lại rất quân tử không thèm nịnh hót ai, lại có người “ngực không tí mực” nhưng biết đạo làm người…

        Người Ki-tô hữu dù học ít hay học nhiều, dù giàu có hay nghèo khó, họ vẫn luôn được Lời Chúa hướng dẫn để trở thành những chứng nhân Tin Mừng cho mọi người, bởi vì họ chỉ có một Thiên Chúa, một đức tin và một Phép Rửa, bởi vì họ chỉ có một thầy duy nhất là Đức Chúa Giê-su Ki-tô…

        Người “ngực không tí mực” mà sống nịnh hót hay sống không văn hóa thì người ta có thể chấp nhận được, nhưng những người có học hành, có địa vị trong xã hội mà sống bợ trên đỡ dưới thì coi không được, những người như thế sẽ rất nguy hiểm cho xã hội, bởi vì quả tim của họ bị dính đầy mực đen…

Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 
(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

[1] Học hành ít, văn hóa thấp.

[2] 清流 phiên âm đọc là “qing liu”, nghĩa là nước trong xanh chảy; 清劉 cũng đọc là “qing liu”, nghĩa là Thanh Lưu tên của 1 người. Đồng âm khác nghĩa.

[3] “Lâm thanh lưu, nh phú thơ”: nghĩa là: Đến dòng sông xanh để ngâm thơ”.

Thứ Ba, 19 tháng 8, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


67.          CÓ THUỐC KHÔNG UỐNG

Có một thầy thuốc bệnh rất nặng, trước khi chết thì nằm trên giường la lớn:

-         “Nếu có thầy lang nào chữa được bệnh của ta, thì ta sẽ đem thuốc gia truyền trường sinh bất tử để báo đáp, nếu có chết thì cũng thọ được mấy trăm tuổi rồi mới chết.”

(Tiếu Đắc Hảo)

 

Suy tư 67:

        Bản thân là thầy thuốc bị bệnh nặng lại có thuốc quý trong nhà nhưng không chịu uống, lại còn “treo giá” cho những ai chữa trị được bệnh của mình thì sẽ tặng thuốc quý trường sinh bất tử, thì quả là đáng cười…

        Bản thân là người Ki-tô hữu, lại được học biết nhiều lẽ trong đạo, được tham dự các bí tích, được mời gọi làm chứng nhân cho Tin Mừng, nhưng lại “khoán trắng” cho người khác: mấy người đi lễ cho nhiều đi sẽ được ơn ích; mấy người tham gia các hội đoàn thì sẽ có ích lợi; mấy người lo đi học giáo lý đi sẽ biết thêm về đạo Chúa; mấy người lo giúp đỡ nhà thờ đi, Chúa sẽ trả công bội hậu cho.v.v…nhưng bản thân mình thì không hề tham gia các hội đoàn, rất ít đi lễ ngày chúa nhật, và có khi cấm không cho con cái đến nhà thờ tham gia các đoàn thể. Họ như những người sắp chết nằm trên giường rao tặng thuốc “trường sinh bất tử” cho người khác, thật đáng tức cười và tội nghiệp cho họ.

        Thuốc quý của người Ki-tô hữu là Thánh Thể, là Lời Chúa, là các bí tích, đem các thuốc trường sinh bất tử ấy đi giới thiệu cho người khác, còn mình thì lại ngộp thở trong cuộc sống như người không biết Chúa. Thật uổng vô cùng…


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

Thứ Hai, 18 tháng 8, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


66.          MỘT CON RẮN VUÔNG

Có người nhìn thấy một con rắn thì khoe khoang với mọi người:

-         “Nó ấy à, bề ngang mười trượng, bề dài trăm trượng.”

Tất nhiên là không ai tin.

Người nọ bèn đem chiều dài của con rắn bớt đi hai mươi trượng, người ta vẫn không tin, lại bớt thêm ba mươi trượng rồi bốn mươi trượng nữa, cuối cùng thì còn mười trượng.

Có người nói:

-         “Theo như anh nói chiều dài mười trượng, chiều ngang mười trượng, thì con rắn này…”

Người nọ gượng gạo kêu lên:

-         “Ái dà, thì con rắn này là hình vuông mà !”

(Tiếu Đắc Hảo)

 

Suy tư 66:

        Con rắn thì dài, nhưng vì vừa nói phéc vừa nói láo nên con rắn trở thành hình vuông, thế mới hay người thích “nổ” thì nói gì cũng “biến” cả.

        Có người “biến” có rắn dài từ trăm trượng thành con rắn hình vuông, thì cũng có người biến chuyện giả thành chuyện thật nên lừa được nhiều người nhẹ dạ, cũng có người biến lời nói của người này thành câu nói của người kia nên gây ra mất đoàn kết trong cộng đoàn, lại có người giỏi giang hơn, biến cái công trình tiền bạc ức vạn thành công trình nhà bếp nay lún chỗ này mai sạc l chỗ kia…

        Nói dối và nói láo thì cũng giống nhau, cũng như “biến” công trình lớn thành công trình nhỏ, “biến” công trình nhỏ thành công trình lớn để có lợi cho mình thì cũng như nhau, mà lợi cho mình thì hại cho xã hội, làm tổn thương lòng tin nơi mọi người.

        Ở đời có rất nhiều người biết “biến” con rắn dài thành hình vuông, thì cũng có rất nhiều người biết nói con rắn thân hình thì dài và cái hộp thì vuông, nghĩa là họ biết nói sự thật, dù sự thật đó –đôi khi- cũng rất xót xa đắng cay cho bản thân của mình.

        Mà người chịu nhiều xót xa đắng cay nhất không phải là người Ki-tô hữu sao ? Thật vậy, bởi vì họ luôn thực hành lời dạy của Đức Chúa Giê-su dạy: có thì nói có, không thì nói không, thêm điều đặt chuyện là của ma quỷ mà ra…


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

Chủ Nhật, 17 tháng 8, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện



 65.          DIỆU PHÁP RU NGỦ

Có một bà vợ, vì con nhỏ khóc hoài không nín nên rất lo. Đột nhiên như có linh cơ bèn nói với chồng:

-         “Mau cầm quyển sách lại đây.”

Chồng hỏi:

-         “Để làm gì ?”

Người vợ trả lời:

-         “Tôi nhìn ông thường cười cười nói nói rất có tinh thần, nhưng vừa cầm đến sách là ngáp không ngừng, nhất định nó sẽ làm cho con mình ngủ rất nhanh !”

(Tiếu Đắc Hảo)

 

Suy tư 65:

        Có người vừa cầm đến quyển sách thì ngủ rất nhanh, có người “vớ” được quyển sách hay thì như mừng như được kho báu, có người đọc sách quên cả ngủ nghỉ, quên cả cơm nước…

        Sách, nó là ông thầy của mọi người, nhưng không phải hể làm thầy cô là tốt, sách cũng có những loại sách hay làm cho người đọc sách cảm thấy vui thích, và cũng có những loại sách xấu đầu độc con người ta, nhất là những thanh niên nam nữ. Có những người uyên bác nhờ đọc sách, và cũng có những người vì đọc sách (xấu) mà trở thành người nguy hiểm cho xã hội…

        Đọc sách mà ngủ là chuyện thường, nhưng hể cầm đến quyển sách mà ngủ thì lại là chuyện bất thường, bởi vì từ trước đến nay chưa hề có chuyện người ham đọc sách hể cầm sách là ngủ, chỉ có những ai lười biếng, tự cao tự đại cho rằng mình có sách nhiều để trên kệ, trong bụng đầy chữ nghĩa mới không muốn đọc sách mà thôi.

Thật tội nghiệp cho họ biết chừng nào, bởi vì giọt nước thì không thể sánh bằng đại dương…


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư)