Thứ Bảy, 16 tháng 8, 2025

Chúa nhật 20 thường niên

 


CHÚA NHẬT 20 THƯỜNG NIÊN


Tin mừng : Lc 12, 49-53
“Thầy không đến để đem hòa bình, nhưng là đem sự chia rẻ”.

Bạn thân mến,
Có nhiều người giáo dân thắc mắc về câu nói trong bài Tin Mừng hôm nay của Đức Chúa Giê-su: Ngài đến không phải để đem hòa bình nhưng đem sự chia rẻ. Như thế là Đức Chúa Giê-su tự mâu thuẩn với lời dạy của mình, bởi vì chỉ có ma quỷ mới đem chia rẻ đến cho người ta mà thôi.
Hoà bình không phải tự nhiên mà có nhưng phải nổ lực đấu tranh và có khi mất cả mạng sống của mình.
Đức Chúa Giê-su đến, chính Ngài là sự chia rẻ giữa các dân tộc như tiên tri Si-mê-on đã loan báo: “Thiên Chúa đã đặt cháu bé này làm duyên cớ cho nhiều người Israel ngã xuống hay đứng lên. Cháu còn là dấu hiệu cho người chống báng…” . Chia rẻ không có nghĩa là Ngài muốn thế gian chia rẻ nhau, nhưng con người ta sẽ vì tin vào Ngài mà chia rẻ nhau, và như thế “”những ý nghĩ từ thâm tâm nhiều người sẽ lộ ra” khi chính họ tin và nhận biết Đức Chúa Giê-su chính là Cứu Chúa của họ.
Do đó, những kẻ tin vào Đức Chúa Giê-su sẽ bị người ta bách hại, người bách hại đó có khi là người thân của mình, vì họ chưa nhận ra được chân lý từ Đức Chúa Giê-su nên họ chống đối khốc liệt khi người thân của họ tin vào Ngài. Mầm chia rẻ đã chớm rõ khi trong gia đình có người tin vào Đức Chúa Giê-su và có người còn giữ đạo ông bà hay tin một tôn giáo khác, ngay cả những người tin vào Đức Chúa Giê-su đã cảm thấy sự chia rẻ ngay trong gia đình, hạnh phúc và đau khổ lẫn lộn nơi con người của họ, hạnh phúc vì đã tìm được đường đi đến sự sống đời đời, hạnh phúc vì đã tìm được Thiên Chúa của mình; đau khổ là vì những người thân trong gia đình chưa biết Thiên Chúa, đau khổ vì mình tin vào Đức Chúa Giê-su mà gia đình bất hoà chia rẻ…
Vì thế, người tín hữu cần phải phấn đấu cho niềm tin của mình, phải chiến đấu với những cám dỗ do ma quỷ và thế gian khiêu chiến, để đem lại hoà bình cho gia đình và cho mọi người, phải chiến đấu không ngơi nghỉ với hồng ân của Thiên Chúa ban cho, tức là kiên trì với đức tin và sống gương mẫu theo tinh thần Phúc Âm của Chúa.
Hoà bình không phải chỉ nói bằng miệng, nhưng là được nói bằng con tim chân thành và thể hiện nơi hành động.
Đức Chúa Giê-su đến trong thế gian, Ngài không chỉ loan báo tin vui Nước Trời mà thôi, nhưng Ngài còn hành động với quả tim yêu thương chân thành. Ngài đã kiến tạo hoà bình trong tâm hồn của những ai đến với Ngài, bằng những lời lẽ mộc mạc đơn sơ dễ hiểu với hiến chương Nước Trời là Tám Mối Phúc Thật (Mt 5, 3-12)
Quả thật như thế, không một ai đến với Đức Chúa Giê-su mà tâm hồn không được bình an, bởi vì khi đến với Ngài người ta chỉ thấy Ngài là con người của hoà bình và của yêu thương, người ta lũ lượt tuôn đến với Ngài như đàn chiên đi sau người mục tử nhân hậu.
Hoà bình trong tâm hồn là hồng phúc lớn lao mà Thiên Chúa ban cho nhân loại qua Con Một của mình là Đức Chúa Giê-su, và những ai chân thành kiến tạo hoà bình thì cũng sẽ được gọi là con của Thiên Chúa, đó là lời hứa của Đức Chúa Giê-su: “Phúc thay ai xây dựng hoà bình, vì họ sẽ được gọi là con Thiên Chúa” MT 5, 9) một lời hứa được đặt vào trong hiến chương của Nước Trời là một bảo đảm cho nhân loại.
Bạn thân mến,
Lửa mà Đức Chúa Giê-su đem đến trong thế gian không phải là lửa thiêu đốt phá hoại và gây chết chóc đau khổ cho nhân loại, nhưng đó là lửa yêu mến, lửa của tình yêu được xuất phát từ quả tim yêu thương nhân loại vô bờ bến của Ngài.
Lửa yêu thương này, Đức Chúa Giê-su muốn đốt –trước hết- là trong lòng của bạn và tôi, để khi ngọn lửa ấy phát sinh hiệu quả trong mình, thì bạn và tôi sẽ châm qua cho người khác bằng chính những việc làm bác ái yêu thương và phục vụ của chính mình.
Đừng để lửa trong tâm hồn chúng ta ra nguội lạnh, nhưng mỗi giây phút trong cuộc sống, chúng ta cầu xin Đức Chúa Giê-su gia tăng lửa yêu mến, để chúng ta kiến tạo hoà bình ở những nơi mà chúng ta đến phục vụ…
Xin Thiên Chúa chúc lành cho chúng ta.

Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.
----------
http://www.vietcatholic.net
https://www.facebook.com/jmtaiby
http://www.nhantai.info

Thứ Sáu, 15 tháng 8, 2025

Lễ Đức Mẹ Hồn Xác Lên Trời

 


ĐỨC MẸ HỒN XÁC LÊN TRỜI

(Lễ trọng)

 

Tin mừng : Lc 1, 39-56

“Đấng toàn năng đã làm cho tôi biết bao điều cao cả. Người nâng cao mọi kẻ khiêm nhường”.

Bạn thân mến,

Hôm nay là lễ Đức Mẹ Ma-ri-a Hồn Xác lên trời, là một dịp lớn lao để mỗi người trong chúng ta suy niệm đến những hồng ân mà Thiên Chúa đã ban cho Đức Mẹ Ma-ri-a, Mẹ là người giáo hữu ưu việt của Giáo Hội và là người được chọn để trở thành Đấng cầu bàu cho nhân loại.

  1. Người giáo hữu ưu việt.

Đức Mẹ Ma-ri-a là một giáo hữu ưu việt, ưu việt bởi vì chính Mẹ đã khiêm tốn trước một sự việc trọng đại xảy đến cho mình và cho nhân loại, đó là mang thai Đấng cứu thế; ưu việt là bởi vì Mẹ đã biết nghe và suy niệm trong lòng lời của Thiên Chúa.

Chính hai việc ấy: khiêm tốn và thực hành lời của Chúa đã làm cho Mẹ được vinh quang trên nước thiên đàng cũng như ở trên mặt đất, bởi vì Mẹ không coi việc cưu mang Đấng cứu thế là một vinh quang cho mình, nhưng sự khiêm tốn mới làm rạng danh Thiên Chúa nơi con người của Mẹ; Mẹ đã không coi việc báo tin vui Đấng muôn dân trông đợi đã giáng trần trong cung lòng Mẹ là một việc phải làm, nhưng nghe và suy niệm lời của Thiên Chúa đã thực hiện nơi Mẹ mới là điều đáng làm hơn. Đó chính là hai nét nhân đức căn bản mà người Ki-tô hữu phải có để được trở thành người giáo hữu, biết noi gương và tiếp nối cuộc sống của Mẹ ở trần gian này.

  1. Đấng cầu bàu

Được Thiên Chúa chúc lành ngay khi còn ở trần gian trong bụng mẹ, Đức Mẹ Ma-ri-a cũng đã được Thiên Chúa cất nhắc lên tận trời cao để làm nữ vương trên trời dưới đất, với địa vị ấy và với uy quyền ấy, Mẹ đã trở thành Đấng cầu bàu cho Giáo Hội và cho những ai chạy đến cùng Mẹ.

Không ai có thần thế trước mặt Thiên Chúa như Đức Mẹ Ma-ri-a, bởi vì ngay khi còn ở trần gian này Mẹ đã hoàn toàn vâng phục thánh ý Thiên Chúa, vì thế khi Mẹ được cất nhắc lên trời cả hồn lẫn xác, thì chính đó là một cách tôn vinh của Thiên Chúa dành cho những ai khi còn sống ở trần gian này đã yêu mến và thực hành lời của Chúa…

Là Mẹ Thiên Chúa, là Mẹ của Hội Thánh và là Mẹ của nhân loại, nên việc Thiên Chúa đem Mẹ lên trời cả hồn lẫn xác là chính đáng và rất xứng đáng, và càng chính đáng và xứng đáng hơn nữa khi Thiên Chúa đặt Mẹ làm đấng cầu bàu cho nhân loại. Chúng ta phải biết lợi dụng hồng ân cao quý này nơi Mẹ Ma-ri-a, để xin Mẹ luôn gìn giữ và che chở chúng ta khỏi mọi mưu mô của ác thần (Kh 12, 3-4).

Bạn thân mến,

Mừng kính lễ Đức Mẹ hồn xác lên trời, bạn và tôi không những chỉ cao rao tình yêu của Thiên Chúa dành cho nhân loại qua nơi con người của Mẹ, mà chúng ta cũng cần phải học hỏi các nhân đức của Mẹ ngay trong cuộc sống của chính bạn và tôi, như Mẹ đã yêu mến và thực hành lời của Thiên Chúa vậy.

Mừng lễ Đức Mẹ hồn xác lên trời là chúng ta xác tín lại niềm tin của chúng ta vào Đức Chúa Giê-su: Tôi tin xác loài người ngày sau sống lại.

Chúng ta giữ đạo, chúng ta sống lành thánh, chúng ta sống bác ái yêu thương tha nhân là để đạt được mục đích tối hậu của mình: lên trời hưởng nhan thánh Chúa và Mẹ Ma-ri-a. Do đó sẽ trở thành huyền thoại khi chúng ta chỉ đứng chiêm ngưỡng đặc ân mà Thiên Chúa đã ban cho Đức Mẹ mà thôi, chứ không suy niệm cuộc đời tận hiến của Mẹ, và những đức hạnh trỗi vượt mà Mẹ đã thực hành với tất cả lòng khiêm nhường và mến yêu.

Xin Đức Mẹ Ma-ri-a luôn cầu bàu cho chúng ta, khi còn ở đời này biết yêu mến những sự trên trời, để sống như đang sống với Mẹ trên trời vậy.

Xin Thiên Chúa chúc lành cho chúng ta.


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


64.          HIỂU RA ĐẠO LÝ

Con trai không thích học hành, cha nó nhốt nó trong phòng học và ra lệnh:

-         “Cặp mắt nhìn chữ cho rõ ràng, đầu óc phải luôn nghĩ đến sách hay, thì từ trong sách sẽ hiểu ra đạo lý !”

Ba ngày sau, cha nó hỏi con trai là cuối cùng đã nhận ra đạo lý nào, con trai rất nghiêm túc nói:

-         “Cha nói rất đúng, con nghe lời cha dạy đọc sách ba ngày nên thu hoạch được rất nhiều. Con hiểu rồi: đạo lý, té ra là do sách in ra !”

(Tiếu Đắc Hảo)

 

Suy tư 64:

        Tất cả các tôn giáo trên thế gian này đều có lý thuyết và thực hành của nó mà người ta gọi là giáo lý; cuộc sống của con người cần phải có đạo đức, đạo đức có cái lý của nó nên gọi là đạo lý. Có thứ đạo lý cho người làm quan và có thứ đạo lý cho người làm thường dân, có thứ đạo lý cho người làm chủ và có thứ đạo lý cho người tôi tớ.v.v…tóm lại, đạo lý là dành cho tất cả mọi người không chừa một ai, mà càng có địa vị danh vọng thì càng phải hiểu đạo lý hơn những người khác…

        Giáo lý của Đức Chúa Giê-su thì ở trong Kinh Thánh, đạo lý của Đức Chúa Giê-su thì ở trong cách sống làm người của Ngài, từ nơi hang đá Bê Lem cho đến khi chịu chết trên thánh giá, nghĩa là Ngài yêu thương nhân loại cho đến hy sinh mạng sống của mình.

        Giáo lý được viết trong sách thánh, mà đạo lý là thực hành những gì mà giáo lý đã viết.

        Biết đạo lý không bằng thực hành đạo lý, mà thực hành với tất cả niềm tin và lòng yêu mến thì chẳng khác gì người khôn xây nhà trên đá…


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

Thứ Năm, 14 tháng 8, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


63.          TUYỂN CHỨC “QUAN SẠCH”

Một người vừa mới được thăng chức quan huyện, và để cho mọi người biết mình là vị quan thanh liêm, nên viết hai câu đối trước cổng:

-         “Nếu ban đêm nhận tiền hối lộ thì trời tru đất diệt; nếu nghe lời của sai dịch, thì sinh con trai làm cướp con gái làm đĩ.”

Bá tánh thấy vậy thì cho rằng ông ta là vị quan thanh liêm, nên rất phấn khởi.

Không bao lâu, ông quan huyện này có tham ô, và để không mâu thuẩn với hai câu đối, phàm là nhận hối lộ thì được tiến hành công khai ban ngày; tiền tài hả, phải để đương sự tự mình đem tới, chứ không cho phép nha dịch mó tay vào.

(Tiếu Đắc Hảo)

 

Suy tư 63:

        Có những người mở miệng là thề rất độc, nhưng rồi quên mất lời thề độc ấy, bởi vì họ thề độc là để che mắt người đời và họ biết lời thề ấy chẳng là gì cả với họ, vậy mà có rất nhiều người mủi lòng nhẹ dạ nghe lời thề độc ấy để bênh vực họ…

        Có những người lấy vải thưa che mắt thánh chỉ trời mà thề chỉ đất mà hứa, trời vẫn còn đó và đất vẫn còn đây, nhưng họ thì lên trời không xong mà xuống đất cũng không được, vì họ đã nuốt lời thề lời hứa…

        Có nhiều người thắc mắc hỏi rằng: tại sao có những người Ki-tô hữu đặt tay trên Phúc Âm long trọng mà thề, ôm Thánh Giá mà hứa, nhưng rồi cũng đem lời thề lời hứa trả lại cho Chúa cho Mẹ và các thánh…

        Câu trả lời là có rất nhiều nguyên do, nhưng nguyên do quan trọng nhất là họ ít cầu nguyện, và để lòng tham không đáy nhốt linh hồn của họ.


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

Thứ Tư, 13 tháng 8, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


  1. 62. THỐI MẤT CÁI DĨA 

Ngày xưa có một ông quan ở địa phương nọ, khi bắt đầu nhậm chức thì thề hứa với thần thánh: 

  • “Nếu như tay trái cần tiền thì tay trái bị thối, tay phải cần tiền thì tay phải bị thối.” 

Sau đó không lâu, có người đem rất nhiều yến bạc đến hối lộ với ông ta, ông ta vừa rất muốn nhận nhưng lại sợ phạm lỗi với lời đã thề hứa, suy nghĩ tứ tung và rồi cũng tìm ra một cách: kêu người đem tới một cái dĩa không, biểu người đem tiền hối lộ đến bỏ trên cái dĩa, sau đó thì thu vào. 

Ông quan ấy t mình cảm thấy yên tâm, nói: 

  • “Hồi ấy ta thề độc là vì tiền, nhưng hôm nay nhận vào là

    yến bạ
    c mà ta lại không đưa tay ra
    , nên nếu có thối thì thối cái dĩa, chứ không can gì đến tay của ta ! 

(Tiếu Đắc Hảo) 

 

Suy tư 62: 

Ai cũng có một lần thề hứa trong đời: có người thề hứa sẽ không làm điều xấu, có người thề hứa sẽ yêu người yêu trọn đời, có người thề hứa sẽ thay đổi cuộc sống cho tốt đẹp hơn, lại có người thề hứa không uống rượu nữa để gia đình vui vẻ… Có người thề hứa rồi suốt đời tuân giữ, có người hôm nay thề ngày mai vi phạm lời thề, có người càng thề thốt thì càng sống bê bối hơn, có người thề không ăn hối lộ nhưng lại bạ đâu “ăn” đó. 

Thiên Chúa không bắt ai phải thề hứa cả, nhưng đã hứa đã thề thì phải tuân giữ và khi không thể tuân giữ được thì –tùy theo mức độ của lời thề, hứa- xin linh mục giải tội hoặc giám mục giải lời thề hứa. 

Đức Chúa Giê-su đã dạy chúng ta rằng: có thì nói có, không thì nói không, thêm điều đặt chuyện là của ma quỷ mà ra, tức là Ngài muốn chúng ta sống thành tâm với nhau, trung tín với nhau, và khi đã thực hiện đúng như thế thì cần gì phải thề phải hứa… 

Ông quan tham sợ lỗi lời thề thì cái tay nhận tiền hối lộ bị thối nên dùng cái dĩa để nhận tiền hối lộ, như thế là ông ta tuy không thối cái tay, nhưng đã bị thối toàn thân vì lòng tham và vì lỗi lời thề hứa, và tội càng nặng hơn khi ông tìm cách để phản bội lại lời thề hứa của mình… 


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

Thứ Ba, 12 tháng 8, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


61.          CHỖ NÀO CÓ GIÓ MÁT

Giữa mùa hè trời rất nóng, có mấy vị quan ngồi bàn luận việc công, lúc nói chuyện phiếm thì bàn đến chuyện trời quá nóng không biết có chỗ nào ngồi cho mát.

Một người nói:

-         “Có một chỗ trên lầu vọng thủy rất mát.”

Một người khác nói:

-         “Trên đại điện của chùa rất mát.”

Có một thường dân đứng bên nói:

-         “Ở nha môn công đường là có gió mát nhất.”

Các quan hỏi:

-         “Tại sao ?”

Người thường dân ấy cười nói:

-         “Nơi đó thì có trời nhưng không có chỗ cho mặt trời, sao lại không có gió mát được chứ ?”

(Tiếu Đắc Hảo)

 

Suy tư 61 :

        Ở gần mặt trời thì nóng, ở xa mặt trời thì mát lạnh.

        Ở gần mặt trời (cấp trên) thì mệt nhọc lo lắng sợ sệt mất tự do, ở xa mặt trời thì tự do, muốn làm gì thì làm chẳng sợ ai, thói thường là như thế…

        Nha môn là nơi hình sự, nơi nha môn thì có bầu trời (quan án) nhưng không có chỗ cho mặt trời, tức là không có chỗ cho công lý, cho nên người bị giam cầm lạnh ghê người vì bị đối xử tàn tệ bởi những quan tham gian ác và cai ngục vô nhân. Cho nên có người nói rằng, sống ở đời có hai nơi không nên đến, đó là nhà tù (nha môn) và bệnh viện, vì nhà tù thì không có công lý và bệnh viện thì có tử thần.v.v…

        Ở nha môn thì có trời nhưng không có chỗ cho mặt trời nên nó mát mặt lạnh xương sống.

Nhưng người Ki-tô hữu dù ở trong hoàn cảnh nào cũng có mặt trời chiếu rọi, mặt trời của họ chính là Đức Chúa Giê-su, càng ở gần Ngài thì cuộc sống càng thêm vui tươi và tâm hồn thật bình an, càng ở gần bên Đức Chúa Giê-su thì ánh sáng chân lý càng chiếu rọi tâm hồn hơn, để họ biết cách sống yêu người như chính mình và chắc chắn là tâm hồn họ rất ấm áp.

        Nhưng thử hỏi, có mấy người thích ở gần bên Đức Chúa Giê-su trong một xã hội hưởng thụ vật chất hôm nay ?


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

Thứ Hai, 11 tháng 8, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


60.          VIỆC NGOẠI KHOA ĐÃ XONG

Có một binh sĩ cánh tay trúng tên, đau nhức nhối quá chừng, bèn mời một thầy thuốc ngoại khoa nổi tiếng đến trị liệu.

Thầy thuốc lấy dao cắt thân mũi tên nằm bên ngoài cánh tay, sau đó đòi tiền và cáo từ.

Anh binh sĩ nói:

-         “Thân mũi tên thì ai mà không biết cắt đi, nhưng cái đầu mũi tên thì vẫn còn ở trong thịt, sao ông lại bỏ đi chứ.”

Thầy thuốc lắc đầu nói:

-         “Việc ngoại khoa tôi đã hoàn thành, cái đầu mũi tên ở trong thịt là việc của nội khoa”

(Tiếu Đắc Hảo)

 

Suy tư 60:

        Bệnh bên trong lục phủ ngũ tạng của con người thì có bác sĩ nội khoa, có bệnh bên ngoài như gãy xương, bị cung tên kiếm dao đâm chém thì có bác sĩ ngoại khoa, dù là nội khoa hay ngoại khoa thì cũng đều vì con người mà trị bệnh, đó là tiến bộ của y học.

Có những bác sĩ giỏi tay nghề nhưng không giàu tình thương với người bệnh, có những bác sĩ không giỏi tay nghề nhưng giỏi móc tiền bệnh nhân, có những y tá viên khoác áo màu trắng thiên thần nhưng hách dịch và phân biệt đối xử với người bệnh, họ làm bác sĩ và y sĩ là vì tiền và danh vọng chứ không vì lời thề: lương y như mẹ hiền.

Nhưng vẫn còn đó những bác sĩ và y sĩ rất có lương tâm, họ chữa bệnh cho bệnh nhân như chữa bệnh cho Đức Chúa Giê-su, họ ân cần săn sóc bệnh nhân như săn sóc Đức Chúa Giê-su, họ nhìn thấy Chúa trong tất cả những người bệnh đến với họ, họ là những sứ giả Tin Mừng của Đức Chúa Giê-su.

Bác sĩ là danh hiệu cao quý, nhưng càng cao quý hơn khi trong tâm hồn bác sĩ đầy ắp tinh thần phục vụ như Đức Chúa Giê-su: vị bác sĩ tuyệt vời của nhân loại.


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

Chủ Nhật, 10 tháng 8, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


59.          QUÊN TẾT ĐOAN NGỌ

Tết đoan ngọ, thầy giáo không nhận được quà tặng thì hỏi học trò tại sao như thế, học trò chạy về hỏi cha mình xong thì quay lại nói với thầy giáo:

-         “Cha của con quên rồi.”

Thầy giáo nói:

-         “Ta xuất ra câu đối, nếu mày đối không được thì bị đánh.”

Câu đối của ông là:

-         “Nhà Hán có tam kiệt: Trương Lương, Hàn Tín và Úy Trì công.”

Học trò đối không được, bị đánh, khóc chạy về báo cho cha mình biết. Ông cha nói:

-         “Chữ đối sai rồi, Úy Vệ công là đời nhà Đường chứ không phải đời nhà Hán.”

Học trò bẩm cáo lại với thầy giáo, thầy giáo cười nói:

-         “Cha của mày nhớ rất rõ ràng chuyện ngàn năm trước, tại sao hôm qua tết đoan ngọ thì lại không nhớ hử ?!”

(Tiếu Đắc Hảo)

 

Suy tư 59:

        Có một thời, học trò chỉ việc đến trường học hành vô tư vì không có chuyện thầy cô giáo “vòi vĩnh” với phụ huynh; có một thời học sinh phải “điên đầu” với chuyện học ở trường, học ở nhóm, học ở tổ và học thêm với các thầy cô dù các em học rất khá…

        Chuyện ngàn năm trước thì nhớ nhưng chuyện hôm qua thì quên vì hai chuyện không giống nhau, chuyện ngàn năm trước nhớ vì nó không tốn tiền mua lễ vật, chuyện hôm qua lại quên vì nó tốn tiền mua lễ vật.

        Có những người Ki-tô hữu chuyện Đức Chúa Giê-su sinh ra trong máng cỏ, bị đóng đinh chết trên thập giá và sống lại hai ngàn năm trước thì không quên, nhưng chuyện đi dâng thánh lễ để thông phần hạnh phúc vĩnh cữu với Ngài thì lại quên, họ quên không phải vì sợ tốn tiền, nhưng sợ mất việc làm, sợ mất buổi nhậu, sợ mất buổi hẹn hò, sợ mất sức khỏe.v.v…cho nên trong đời sống tín ngưỡng họ đã trở thành miếng mồi ngon cho ma quỷ và những đệ tử của nó.

        Chuyện quên và nhớ quà cáp lễ vật không hệ tại…trí óc, nhưng hệ tại cái bao tử và túi tiền.

        Chuyện có những người Ki-tô hữu quên Chúa quên Mẹ cũng không phải do trí óc, nhưng là do bao tử của họ ngày càng lớn vì hưởng thụ, mà bao tử lớn thì trí óc cũng như tâm hồn phải nhỏ lại, đó là…quy luật quên và nhớ, ơn và oán, hưởng thụ và khắc chế vậy…


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư)