48.         
TỐN TIỀN MUA BÁNH
Có một phú
ông rất bủn xỉn keo kiết, muốn mời thầy giáo đến dạy học cho con cháu, nhưng vừa
không muốn cung cấp cơm ăn, và tốt nhất là mời loại thầy giáo ăn cơm không có
thịt rượu.
Có một thầy
giáo nọ thường thích ăn cơm nhạt, mỗi ngày chỉ ăn ba bát cháo, có người biết vậy
thì giới thiệu cho phú ông.
Phú ông trầm
tư rất lâu rồi nói với thầy giáo:
-        
“Nấu cháo cũng là chuyện lãng phí,
như thế này nhé, mỗi bữa cháo tốn hai xu tiền, chi bằng tôi đưa cho ông hai cái
bánh để ăn. Giả như sức ăn của ông ít, thì có thể tiết kiệm được một xu tiền,
như thế chẳng lẽ ông và tôi đều không có lợi sao ?”
(Tiếu Đắc Hảo)
Suy tư 48 :
        Người có lòng dạ keo kiết bủn xỉn
thì luôn tính đến chuyện bủn xỉn với tất cả mọi người, người có tâm địa tốt thì
luôn tìm kiếm điều tốt để làm giúp ích cho tha nhân.
        Giàu
có không phải là tội, nhưng giàu có mà keo kiết với tha nhân, bủn xỉn với mình
thì chắc chắn là lỗi đức bác ái, và phải trả lẽ trước mặt Thiên Chúa về việc
keo kiết bủn xỉn của mình trong ngày phán xét…
        Có
một vài người Ki-tô hữu chỉ biết rằng Thiên Chúa là tình yêu mà quên mất rằng
Ngài cũng là Đấng rất công bằng, Ngài yêu thương ban cho chúng ta thì Ngài cũng
công bằng đòi ta trả lại cho Ngài qua việc phục vụ và giúp đỡ tha nhân, như Đức
Đức Chúa Giê-su đã nói : “Anh em hãy cho,
thì sẽ được Thiên Chúa cho lại, . Người sẽ đong cho anh em đấu đủ lượng đã dần,
đã lắc và đầy tràn, mà đổ vào vạt áo anh em. vì anh em cho bằng đấu nào, thì
Thiên Chúa sẽ đong lại cho anh em bằng đấu ấy.”[1]
        Bởi
vì yêu mến mà không có sự công bằng thì phương hại đến đức ái và trở thành
thiên vị; keo kiết bủn xỉn là tảng đá lớn ngăn cách con người đi tới thiên đàng…

 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
