60. BÁO CÁO THIÊN TAI
Năm mất
mùa, nông dân đem thiên tai báo cáo với quan phủ. Quan lão gia hỏi lúa mạch thu
hoạch được bao nhiêu, trả lời:
-
“Thu hoạch
chỉ được ba phần”.
Lại hỏi xơ bông thu hoạch bao nhiêu, trả
lời:
-
“Chỉ thu
được hai phần”.
Lại hỏi thu hoạch lúa được bao nhiêu, trả
lời:
-
“Cũng chỉ
có hai phần”.
Quan lão gia đùng đùng nổi giận:
-
“Thì là
thu hoạch được bảy phần rồi, lại còn đến bịa chuyện để mượn nợ sao ?”
Nông dân vừa giận vừa tức cười, bèn nói:
-
“Tôi sống
một trăm mười mấy tuổi, thật chưa từng thấy qua đại hạn như thế”.
Quan lão gia hỏi:
-
“Mày làm
gì mà được một trăm mười mấy tuổi ?”
Nông dân đáp:
-
“Tôi bảy
mươi tuổi, con trai đầu bốn mươi mốt tuổi, con trai thứ hai được ba mươi bảy tuổi,
gộp lại không phải một trăm mười mấy tuổi hay sao ?”
Nghe nói như thế thì cả công đường cười ầm
lên, ngay cả quan lão gia cũng cười đến đỏ mặt đỏ mày.
(Tiếu tiếu lục)
Suy tư 60:
Ông quan phủ chỉ nghe và gộp tất cả các
loại con số thu hoạch rất nhỏ, mà không nhớ con số mất mùa thiệt hại to lớn mà
người dân phải chịu do thiên tai gây ra.
Ngày nay cũng có một vài giáo dân sau
khi phạm tội thì không muốn đi xưng tội ngay, nhưng đợi phạm cho nhiều tội rồi
gộp lại và đi xưng tội một lần...cho tiện, cho nên khi xưng tội thì xét mình
không đầy đũ, vào tòa xưng tội thì nói trước quên sau, họ chỉ nhớ và xưng các tội nhẹ
chung chung và có khi nhờ cha giải tội giúp xét mình nữa...
Con người ta thường nhớ rất lâu những
thú vui xác thịt, nhưng không nhớ hoặc không muốn nhớ những điều tệ hại bởi nó
mà ra.
Chỉ cần phạm một tội trọng mà thôi, thì
cửa hỏa ngục mở rộng và đường vào hỏa ngục thì thênh thang, cho nên đừng gộp
cho nhiều tội trọng rồi đi xưng tội, nhưng phải mau mắn đi làm hòa với Chúa
ngay, bởi vì không một ai biết ngày nào giờ nào mình phải chết.
Đi xưng tội là một loại báo cáo “tai nạn
tâm hồn” cho linh mục thay mặt Chúa biết, cho nên đừng trì hoãn khi tâm hồn bị
nạn, vì như thế chẳng ích lợi gì cho phần rỗi đời đời...
Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.
(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư)
