36. ĐÁM CÂY TÁO GIÀ
Ông họ Trương là huyện
trưởng của huyện Dịch, cùng với quan thừa lại họ Hồ có con gái kết thông gia,
nhà họ Hồ có nuôi một gánh hát.
Một
hôm, hai nhà họ Trương và họ Hồ mở tiệc lớn, ông họ Trương nói với ông họ Hồ:
-
“Nghe nói
vườn lê[1]
của tôn phủ rất tốt”.
Ông họ Hồ không biết ẩn ý chữ
“vườn lê 梨園”, nên khiêm tốn trả lời:
-
“Làm gì mà
được vườn lê chứ, chẳng qua chỉ mấy cây táo già mà thôi”.
Tả hữu
đều bụm miệng mà cười.
Từ đó
người ta gọi gánh hát của quan thừa lại họ Hồ là “đám cây táo già”.
(Tiếu
Tiếu lục)
Suy
tư 36:
Người thật thà chất
phác thì cứ nghĩ rằng ai cũng thật thà chất phác như mình; người ma cô giảo hoạt
thì cứ nghĩ rằng mình khôn ngoan hơn người thật thà, nên họ thường tìm cách
“chơi khăm” người thật thà, thế là họ lầm to, bởi vì tuy bị hại, bị người ta cười,
nhưng người thật thà cuối cùng cũng sẽ được kẻ khác trọng vọng mến thương.
Trong
cuộc sống người thật thà chất phác có nhiều việc phải lo toan: họ lo lắng cho
thằng bé nhà bên cạnh hôm nay bị bệnh, họ lo lắng cho người hàng xóm hôm nay
không có gì ăn, họ lo lắng không biết trời mưa gió bão thế này người không có
nhà cửa thì trú ngụ đâu bây giờ.v.v...đó là những lo toan và suy nghĩ của người
có tâm hồn ngay thật.
Người
giảo quyệt thì cũng có những điều lo lắng: họ lo lắng không biết cảnh sát đến bắt
mình lúc nào, họ lo lắng không biết hôm nay có ai chửi rủa mình không, họ lo lắng
ban thanh tra lúc nào thì đến công ty, họ lo lắng không biết sẽ ngồi tù lúc
nào.v.v...bởi vì cuộc sống của họ cứ luôn làm điều hại người...
Có nhiều
người Ki-tô hữu chất phác bị người khác nhạo cười, nhưng họ vẫn luôn sống vui vẻ
thật thà, vì họ biết rằng, chính Đức Chúa Giê-su cũng đã bị vua Hê-rô-đê chê rằng
dại dột...
[1] “梨園” nghĩa là “lê viên” là nơi vua Đường Huyền
tông dạy cung nữ múa hát. 梨園vừa là “vườn lê” vừa là “gánh hát”.
