10.
CÁI BÀN HAI CHÂN
Có người
nhờ thợ mộc làm cho cái bàn, cứ dặn thợ là tìm trăm phương ngàn kế để tiết kiệm
gỗ.
Thợ mộc
hoan nghênh ý kiến của ông ta, bèn làm một cái bàn hai chân rồi kê dựa vào tường.
Một ngày nọ, chủ nhân khiêng cái bàn hai chân ra ngoài sân chuẩn bị dùng cơm tối,
kê lui kê tới mãi nhưng bàn vẫn không ngay ngắn, bèn tìm thợ mộc hỏi cho ra lẽ.
Thợ mộc
nói:
-
“Nếu để trong nhà dùng thì có thể tiết
kiệm gỗ, nếu đem bỏ bên ngoài thì làm sao mà tiết kiệm được chứ ?”
(Tiếu Đắc
Hảo)
Suy tư 10:
Cái bàn thì thường là có bốn chân mới
đứng vững và chịu đựng được sức nặng, bàn ba chân thì không chắc chắn, bàn hai
chân thì phải dựa vào tường mới đứng vững được.
Thiên
Chúa là người thợ mộc tuyệt vời nhất đã tạo dựng con người thật hoàn hảo tốt đẹp
không dư không thiếu, không khuyết không tật, nhưng con người vì lòng tham
không đáy mà trãi chiếu ra đường mời tên thợ mộc tồi tệ nhất là ma quỷ, vào
trong tâm hồn làm cái bàn theo kiểu của lòng tham của mình, nên tâm hồn khấp
khểnh chênh vênh xiêu vẹo: nhẹ thì như cái bàn ba chân, nặng thì như cái bàn
hai chân, làm cho cuộc sống của họ trở nên nặng nề không thoát khỏi đam mê phù
phiếm của ma quỷ…
Có
những người Ki-tô hữu khi ở trong nhà thờ thì cung cung kính kính, tỏ lòng thờ
lạy Đức Chúa Giê-su đang ngự trong nhà chầu; nhưng khi bước ra khỏi cổng nhà thờ
thì vênh vênh vang vang, trừng mắt nạt nộ coi thường tha nhân. Họ biết thờ lạy Đức Chúa Giê-su
Thánh Thể, nhưng lại không thấy Ngài đang ngửa tay ăn xin đang ngồi sờ sờ trước
mặt mình bên vệ đường, cho nên cái thờ lạy ấy là cái giả tạo.
Đối
với người chỉ thấy Đức Chúa Giê-su trong nhà tạm mà không thấy Ngài
trong cuộc sống, họ là những người bần tiện keo kiệt nhất, vì đối với họ, bố
thí vài đồng bạc cho người nghèo thì giống như đem cả gia tài ra bố thí vậy.
Tâm
hồn của họ giống như cái bàn hai chân chỉ biết dựa vào ma quỷ mà thôi…
Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.
(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư)