Thứ Ba, 17 tháng 12, 2013

Quan chạy trốn, lính ăn trộm

QUAN CHẠY TRỐN, LÍNH ĂN TRỘM
 
 

Thời nhà Đường, có một năm, tặc binh xâm phạm biên giới, bao vây huyện Định. Quan huyện là Tôn Ngạn Cao, sợ hết hồn hết vía, gấp gáp sai thủ hạ đóng cửa huyện, trốn ở trong nhà, các cửa trước sau đều chốt lại, gặp việc gấp cần chuyển công văn, thì chỉ từ nơi một cửa sổ nhỏ đưa vào đưa ra.

Không đầy mấy ngày, tặc binh đánh đến trước cổng thành, Tôn Ngạn Cao nghe tin báo, lật đật vào trốn trong tủ áo quần, sau đó lệnh cho quản gia:

-“Lấy khóa cửa ngục khóa cửa tủ lại cho ta, nếu tặc binh đánh vào, dù thế nào chăng nữa mày cũng phải nhớ là không mở, chúng nó nói thế nào chăng nữa, cũng đừng đưa chìa khóa cho chúng nó !”
(Kịch Đàm lục)

Suy tư:

     Ở trần gian này, không có cửa nào khóa kỷ cho bằng cửa ngục tù, bởi vì bên trong toàn là những tội phạm nguy hiểm cho xã hội, nhưng ngục tù đau khổ nhất vẫn là ngục tù của tâm hồn.

     Ngục tù của tâm hồn thì không như ngục tù của thân xác, nó không có ổ khóa chắc chắn hay tường thành cao xây quanh với hàng rào điện tử và hàng rào kẽm gai bén nhọn, nhưng hàng rào vây kín tâm hồn chính là những đam mê dục vọng, tiền tài danh lợi, nó bọc kín tâm hồn, không cho tâm hồn tự do vươn tới trời cao với Đấng toàn thiện; nó cũng chẳng có những viên cai ngục dữ dằn hắc ám, nhưng chính ma quỷ là những tên cai ngục vượt trên mọi cai ngục trần gian, đã không những canh giữ, mà còn xúi giục, bày vẽ, cám dỗ để tâm hồn mãi miết đắm mình trong vũng bùn tội lỗi, rồi chết dần chết mòn trong cái chết êm ái của hưỡng thụ nhưng kinh khủng của ngày phán xét.

     Những người dâng hiến cuộc đời cho Thiên Chúa được coi là thoát khỏi ngục tù được vây quanh bởi những tiền tài, danh vọng và xác thịt, và tâm họ rất thảnh thơi vươn tới trời cao, nhưng nếu họ không quyết tâm vươn lên mãi, thì sẽ có ngày tâm hồn họ sẽ bị nhốt trong ngục tù vậy.
 
Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.
dịch và viết suy tư