Thứ Bảy, 20 tháng 7, 2024

Chúa nhật 16 thường niên



 CHÚA NHẬT 16 THƯỜNG NIÊN


Tin Mừng : Mc 6, 30-40.
“Họ như bầy chiên không người chăn dắt...”

Anh chị em thân mến,
Người được sai đi là người được cấp trên tín nhiệm, là người được anh chị em trong cộng đoàn tin tưởng, đó là một vinh dự, một hãnh diện của người được sai đi, vì đó là hoa quả của lòng nhiệt thành, vâng phục và yêu thương của người được sai đi...
Các Tông Đồ đã được sai đi và các ông đã trở về với những thành quả thu gặt được, Đức Chúa Giê-su nghe các môn đệ của mình báo cáo xong, thì Ngài không khen cũng không chê, Ngài chỉ nói: “Anh em hãy lánh riêng ra một nơi thanh vắng mà nghỉ ngơi đôi chút”.
Hãy lánh riêng ra một nơi thanh vắng mà nghỉ ngơi đôi chút là câu nói rất tình cảm của Đức Chúa Giê-su với các môn đệ của Ngài, là câu nói đầy quan tâm và yêu thương của Ngài dành cho các môn đệ sau những ngày vất vả làm việc tông đồ.
Có một số giáo dân rất bức xúc và bực mình khi có các linh mục vịn vào câu nói này để “nhàn du” nơi bãi biển, nơi các khu vui chơi, nơi các ly rượu với bạn bè; họ bức xúc vì có một số giáo phận các cha sở được nghỉ ngơi một ngày trong tuần, thường là ngày thứ hai, trong ngày này điện thoại nhà reo các ngài không nghe, điện thoại di động các ngài không mở, không phải vì các ngài tĩnh tâm cầu nguyện để lấy lại sức, cũng không phải các ngài bị bệnh, nhưng các ngài bận đi chơi, và có khi các ngài ở nhà nhưng không thèm nghe điện thoại, giáo dân muốn mời cha sở đi xức dầu bệnh nhân nhưng tìm không ra các ngài, giáo dân muốn xưng tội hay có chuyện liên quan đến linh hồn cũng không gặp được cha sở, bởi vì các ngài đã trở thành người làm thuê trong sáu ngày và ngày nghỉ là ngày các ngài bị “mất tích”...
Các tông đồ vâng lời Chúa dạy chèo thuyền đi tìm một nơi thanh vắng để nghỉ ngơi, nhưng dân chúng vẫn cứ ùn ùn kéo đến, và các tông đồ không nói: “Đây là giờ nghỉ ngơi của chúng tôi, các ông về đi ngày mai tới lại”, trái lại, Đức Chúa Giê-su chạnh lòng thương họ, và mặc dù đang nghỉ ngơi, Ngài vẫn cứ dạy dỗ họ nhiều điều...
Anh chị em thân mến,
Có những lúc chúng ta làm việc tông đồ giống như một công chức viên của nhà nước làm theo giờ hành chánh, hết giờ thì hết việc và hết trách nhiệm, cho nên chúng ta chưa thể thu hút được người khác đến với Chúa. Làm việc tông đồ thì phải có hy sinh, hy sinh những giây phút nghỉ ngơi khi có người anh em chị em cần đến mình, hy sinh những giây phút bên ly cà phê nóng với bạn bè khi có người muốn trò chuyện với mình về cuộc sống của họ...
Linh mục Vincent Lebbe đã dạy các đệ tử của ngài rằng: “Các anh em, chúng ta không nghỉ ngơi, nhưng thay đổi công việc chính là nghỉ ngơi”.
Nghỉ ngơi đôi chút không có nghĩa là không nghe điện thoại, không có nghĩa là trong ngày ấy không được phép đi xức dầu bệnh nhân; nghỉ ngơi đôi chút không có nghĩa là ngày đó nằm ngủ li bì hay coi phim mà không ngó ngàng đến bổn phận mục tử của mình...
Chỉ có những người Pha-ri-siêu mới làm như thế trong ngày sa bát...
Nhưng, nghỉ ngơi mà vẫn cứ sẵn sàng làm việc, nghỉ ngơi mà vẫn là một mục tử coi sóc linh hồn giáo dân của mình, nghỉ ngơi mà vẫn là một Ki-tô hữu nhạy bén trong công tác tông đồ. Đó chính là tinh thần nghỉ ngơi của Đức Chúa Giê-su, đặt biệt được áp dụng trong thời đại hiện nay của chúng ta.
Họ sẽ “như bầy chiên không người săn sóc” nếu chúng ta đặt sự nghỉ ngơi để thân xác hưởng thụ lên trên linh hồn của người anh chị em, thì chúng ta không phải là người mục tử, mà là kẻ làm thuê trong vườn nho của Chúa theo giờ hành chánh.
Xin Thiên Chúa chúc lành cho tất cả chúng ta.

Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.
-----------
http://www.vietcatholic.org
https://www.facebook.com/jmtaiby
http://www.nhantai.info

Thứ Sáu, 19 tháng 7, 2024

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


40.          BÁO CÁO KHÁCH ĐẾN

Có người ở thôn quê được làm chức tuần bổ tại Tuần An phủ. Một hôm, đến phiên anh ta trực ban canh gác cổng, gặp lúc thái thú đi đến gặp Tuần An, anh ta bèn đi vào quỳ trước án báo cáo:

-         “Thái lão quan nhân đến”. (Người thôn quê tôn kính gọi thái thú là thái lão quan)

Tuần An nổi giận, sai thị vệ đánh anh ta mười hèo nơi mông.

Ngày hôm sau, thái thú lại đến, tuần bổ lại vào báo cáo:

-         ”Thái công tổ lại đến.” (Cấp dưới tôn trọng gọi thái thú là công tổ)

Tuần An lại giận dữ kêu người đánh anh ta mười hèo nơi mông.

Ngày thứ ba, thái thú lại đến, anh tuần bổ ấy bèn nghĩ:

-         “Nói tiếng của người thôn quê thật thô thiển thì không thể được, mà nói lời văn nhã thì cũng không xong”.

Bèn đi vào báo cáo:

-         “Người hôm trước đến, người hôm qua đến, hôm nay lại đến nữa !”

(Tiếu lâm)

 

Suy tư 40:

        Người ta ai cũng thích người dễ tính, ai cũng thích người không câu nệ tiểu tiết, bởi vì khó tính và hay chấp xét câu nệ tiểu tiết chính là sản phẩm của sự kiêu ngạo mà ra.

        Người được thưa bẩm nhiều nhất có lẽ là các linh mục, bởi vì các ngài coi sóc nhiều giáo dân, bởi vì thiên chức của các ngài thật cao quý nên có nhiều giáo dân và ngay cả người ngoại cũng kính trọng và thưa bẩm. Có một vài linh mục trẻ thân thể to lớn khoẻ mạnh nhưng con mắt hình như bị mù, nên không thấy cụ già giáo dân cúi đầu thưa bẩm với mình, nên cứ ngước mặt lên trời mà đi; có một vài linh mục thích giáo dân thưa bẩm với mình, nên lấy làm khó chịu khi giáo dân chỉ cúi đầu chào ngài mà thôi, cho nên không lạ gì có nhiều giáo dân vì sợ thưa bẩm với các ngài mà bỏ đi lễ nhà thờ khác cho...khoẻ hơn.

        Thưa bẩm là chuyện của cấp dưới kính trọng cấp trên của mình, nhưng nếu các linh mục trẻ hoặc các tu sĩ nam nữ trẻ biết thưa bẩm với người lớn tuổi đáng bậc cha ông của mình trước khi họ (giáo dân) cúi đầu chào mình, thì đó là sự khiêm tốn rất dễ thương vậy !


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

Thứ Năm, 18 tháng 7, 2024

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


39.          MÙI HÔI CỦA CHÂN QUÁ NỒNG

Có một người đang khoản đãi khách, đột nhiên ngửi một mùi quá hôi bèn kêu tên tiểu đồng đi tìm.

Tên tiểu đồng ghé tai ông chủ nói nhỏ:

-         “Bà chủ cởi giày.”

Chủ nhân cũng nói nhỏ:

-         “Ừ, thì cởi giày, nhưng cũng không thể hôi như thế”.

Tên tiểu đồng lại ghé vào tai ông nói nhỏ:

-         “Hai chân đều cởi giày ạ.”

                                                  (Tiếu lâm)

 

Suy tư 39:

        Có nhiều loại mùi hôi: mùi hôi của chuột chết, mùi hôi của con gián, mùi hôi mắm ruốc, mùi hôi nước mắm, mùi hôi của hơi thở, mùi hôi của xác chết sình thối, mùi hôi của bùn lầy.v.v... và có rất nhiều mùi hôi khác tồn tại trong cõi đời này.

        Mùi hôi thường làm cho người ta sợ hãi vì nó làm cho họ sự buồn nôn và tởm lợm phải bịt mũi...

        Tội lỗi tuy không toả mùi vị hôi như xác chết, nhưng tự nó đã làm cho con người ta trở nên hôi thối trong tâm hồn, cho nên ai cũng tránh xa người tội lỗi như tránh xác chết của con chuột thúi.

        Hôi chân vì mang bít tất là chuyện bình thường không có gì phải bàn đến, nhưng mang trên mình là người Ki-tô hữu mà tâm hồn lại đầy những mùi hôi thối thì là chuyện đáng nói rất lớn, bởi vì người Ki-tô hữu đã được nước Rửa Tội rửa sạch, được Đức Chúa Thánh Thần thánh hoá, thì đáng lẽ phải thơm tho và trắng như tuyết mới phải.       

Hôi và không hôi là chuyện của vệ sinh, nhưng toả sáng mùi thơm thánh thiện cho mọi người nghe thấy là chuyện của tâm hồn.

Mùi thơm thánh thiện là sự khiên tốn, là sự nhịn nhục, là sự phục vụ, là sống bác ái, là sự hoán cải tâm hồn.v.v...tất cả những việc làm đó đều tỏa ra mùi hương thơm dịu dàng, có sức hút mảnh liệt làm cho người ta nhìn thấy Đức Chúa Giê-su nơi con người chúng ta vậy !


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

Thứ Tư, 17 tháng 7, 2024

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


38.          GIÀY, BÍT TẤT (VỚ) TỐ TỤNG

Người nọ có đôi giày và đôi bít tất (vớ) bị hư, đôi giày đổ tội cho bít tất, bít tất đổ tội cho đôi giày, tranh chấp rất lâu mà cũng không xong, bèn cùng nhau đi cáo quan.

Quan không thể xét xử nên sai gót chân coi tìm chứng cớ.

Gót chân nói:

-         “Kẻ hèn này trước nay vốn bị đày bên ngoài (tức là bị lòi ra ngoài bí tất) làm sao biết được ai đúng ai sai chứ ?”

                                                  (Tiếu lâm)

 

Suy tư 38:

        Mang giày thì phải mang bít tất (vớ), nếu không thì bàn chân sẽ bị đau, đó là chuyện của người...văn minh, nhưng có những lúc người văn minh khi mang giày thì cũng chẳng thèm mang bít tất vì không quen hoặc vì muốn...đi bụi. Giày và bít tất như hai người bạn thân gian khổ có nhau, cho nên nếu cả hai cùng bị hư thì không đổ lỗi cho nhau nhưng phải cùng nhau gánh vác và chia sẻ cho nhau, đó mới đúng là đạo bạn hữu.

        Đời sống tâm linh của người Ki-tô hữu cũng tương tự như giày và bít tất, đó là cầu nguyện và hy sinh.

        Có hy sinh thì phải có cầu nguyện, cầu nguyện và hy sinh phải đi đôi với nhau thì lời cầu nguyện của chúng ta mới có thế giá trước mặt Thiên Chúa. Cầu nguyện thì phải có hy sinh và hy sinh thì cũng phải kèm thêm lời cầu nguyện, bởi vì khi mang giày mà có mang bít tất thì tăng thêm vẻ đẹp hài hoà cho đôi giày và cho cả người mang nó, cũng vậy, cầu nguyện mà có hy sinh thì làm cho Thiên Chúa vui thích hơn là cầu nguyện mà không hy sinh. Tại sao vậy ?

Thưa là vì Đức Chúa Giê-su đã làm như thế khi cầu nguyện trong vườn Cây Dầu, cũng như khi bị đóng đinh chết trên thập giá: Ngài cầu nguyện xin Chúa Cha tha tội cho nhân loại và hy sinh mạng sống để cứu chuộc nhân loại.

Còn chúng ta thì sao, chúng ta có dám hy sinh và cầu nguyện không ?


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

Thứ Ba, 16 tháng 7, 2024

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


37.          CỨNG THÌ BỚT NỬA GIÁ

Có một khách quen muốn mua hàng hóa của Tô Châu, có người chỉ cho và nói:

-         “Người Tô Châu mua đồ luôn bớt nửa giá, ông coi họ kêu giá bao nhiêu thì ông trả giá một nửa, như thế mới không bị thiệt thòi.”

Ông khách nghe xong thì gật đầu liên tục.

Quả nhiên, ông ta đến hàng tơ lụa để mua lụa, hể kêu giá hai lượng bạc thì ông ta trả giá một lượng; kêu giá một lượng thì ông ta trả giá bảy tiền năm phân.

Chủ quán rất giận, cười nhạt nói:

-         “Nếu vậy thì ngài không cần phải mua, tiểu quán sẽ tặng cho ngài hai khổ vải !”

Ông khách ấy chấp tay thi lễ nói:

-         “Không dám không dám, tôi chỉ cần một khổ là đủ rồi ạ.”

                                                  (Tiếu lâm)

 

Suy tư 37:

        Đi mua hàng thì dĩ nhiên là phải có trả giá, nhưng trả giá không có nghĩa là coi hàng hoá của người ta không ra gì. Khi mua hàng thì có người trả phân nửa; có người trả hai phần ba giá, lại có người không trả gì cả vì thấy hàng hoá đúng là có giá trị với đồng tiền, nhưng dù trả giá hay không thì tất cả người mua và người bán đều thích cái lợi về mình.

        Trong đời sống linh thiêng của người Ki-tô hữu cũng thế, có những lúc chúng ta đem linh hồn cao quý của mình rao bán cho ma quỷ với giá rất hời, nhưng ma quỷ là kẻ phỉnh phờ xảo quyệt đã trả giá bằng một ly rượu, có linh hồn thì nó trả giá bằng một vài trăm ngàn đồng, có linh hồn thì nó trả giá bằng một lời yêu thương giả dối.v.v... thế là chúng ta mất cả vốn lẫn lời và cảm thấy sung sướng sống trong tội lỗi của mình.

        Người Ki-tô hữu không bao giờ đem rao bán linh hồn của mình để mua những thứ nay còn mai mất là tiền tài, danh vọng và xác thịt. Nhưng sẽ dùng ơn của Thiên Chúa ban cho qua tiền tài, danh vọng và sức khoẻ để làm sáng danh Ngài và mưu ích cho phần rỗi linh hồn của mình cũng như của tha nhân, đó là cái lợi lớn nhất mà chúng ta cần phải đạt cho được trong đời sống tâm linh của mình.

        Linh hồn của chúng ta đã được cứu chuộc bằng máu vô giá của Đức Chúa Giê-su, cho nên chúng ta không dại gì đem bán nó với giá rẽ ba mươi đồng bạc như Giu-đa Ít-ca-ri-ốt, kẻ phản thầy.


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

Thứ Hai, 15 tháng 7, 2024

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


36.          CHĂN BÔNG QUÁ NÓNG

Có một người trời nóng như thiêu mà đắp chăn bông kép để ngủ, có người hỏi ông ta tại sao đắp chăn kép, ông ta trả lời:

-         “Bởi vì chăn bông quá nóng.”

                                                  (Tiếu lâm)

 

Suy tư 36:

        Chăn bông nóng chứ không phải thời tiết nóng, đó là lập luận của những người thích “đùa” với la, tức là thích đùa với tội.

        Có người vì quá mê đắm sắc dục nên khi được khuyên bào thì trả lời là tại cô ta đẹp bốc lửa nên tui mới thích; lại có người thích rượu chè be bét khi có người khuyên thì nói tại rượu say chứ mình không say...

        Trời nóng là vì khí hậu nóng chứ không phải vì chăn bông nóng đó là lẽ tự nhiên của trời và đất, điều đó thì không có gì đáng sợ; nhưng cái đáng sợ nhất chính là lòng dạ con người bị “nóng” ngay cả khi trời đang lạnh, nóng ngay cả khi trời lạnh là lãnh đạm trước người nghèo khó, dửng dưng trước bất công và cười đùa hưởng thụ trên những đau khổ của người khác...

        Người Ki-tô hữu thì luôn luôn điều chỉnh tâm hồn và cuộc sống của mình theo tinh thần Phúc Âm của Đức Chúa Ki-tô, để dù cho thời tiết xấu hay tốt, thì họ vẫn có thể làm cho hoàn cảnh nóng lên hoặc nguội xuống theo đời sống phục vụ cách tận tụy của mình.


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

Chủ Nhật, 14 tháng 7, 2024

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


35.          CÂU ĐÁP HAY CỦA KHỔNG TỬ

Có hai thầy đồ gàn tôn thờ học thuyết của Nho gia, chỉ cần hai người gặp nhau thì cãi nhau khoe mình là người nho học thật và nói người kia là nho học giả, hai người không ngớt tranh luận nên cùng nhau đi thỉnh giáo Khổng Tử.

Khổng Tử đi xuống bậc thềm, cúi chào hai người và nói:

-         “Tôi biết chủ trương nội dung của Nho học rất rộng rãi, luận điểm cụ thể việc gì phải tương đồng toàn bộ chứ ? Hai vị đều là những nhà Nho học thật, đều là những người xưa nay tôi kính trọng ngưỡng mộ, lẽ nào vẫn còn cái gì đó là giả sao ?”

Hai người rất phấn khởi và cáo từ.

Các đệ tử hỏi:

-         “Tại sao thầy lại tâng bốc họ chứ ?”

Khổng tử đáp:

-         “Loại người ấy chỉ cần tâng bốc để họ đi khỏi là được rồi, không nên cùng họ trò chuyện.”

                                                  (Tiếu lâm)

 

Suy tư 35:

        Triết lý của Khổng tử coi nặng về lễ nghĩa, nhưng có những lúc Khổng tử cũng thiên vị người giàu sang và người hèn, người trí và người ngu.

        Có nhiều cách để giáo huấn người ngu cũng như có nhiều cách để khuyến khích người tài giỏi, đó là cái tài của người thầy khôn ngoan. Đức Chúa Giê-su đã làm như thế với người tội lỗi và người thanh niên tốt lành muốn theo làm môn đồ của Ngài.

        Đạo của Đức Chúa Giê-su chắc chắn không giống nhu triết thuyết của Khổng hay bất cứ đạo nào khác, bởi vì đạo của Ngài làm cho con người ta khi sống ở đời này nhận biết nhau là anh em chị em của nhau trong Ngài, và đời sau cùng hưởng hạnh phúc trên trời với Thiên Chúa. Cho nên khi đưa ra cho nhau lời khuyên bào thì không đánh lừa nhau để khỏi “bị làm rầy”, nhưng thành tâm yêu mến và hy vọng người anh em chị em tốt hơn...

        Đừng lấy lòng bịp bợm đối với người vô học, nghèo khó, nhưng hãy lấy lòng thành thật để đối đãi với tất cả mọi người không phân biệt một ai. Đó chính là bổn phận và là sứ mạng truyền giáo của người Ki-tô hữu trong mọi thời đại vậy...


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư)