CHÚA NHẬT 6 PHỤC SINH
Tin
mừng : Ga 14, 23-29.
“Thánh Thần sẽ làm cho anh em nhớ lại mọi điều
Thầy đã nói với anh em”.
Bạn thân mến,
Chúa nhật này tôi xin chia sẻ với bạn hai câu
chuyện sau đây, có liên quan đến đời sống tín ngưỡng của chúng ta.
1. Âm thanh quen thuộc
Một hôm, có một người
Mỹ In-di-an (người Mỹ da đỏ) rời khu bảo lưu nơi anh trú ngụ, đi đến thành phố
thăm một người bạn da trắng của anh. Xe to xe nhỏ, người đi bộ tới tới lui lui,
tiếng ồn ào, tất tất bật bật, làm cho người In-di-an nầy cảm thấy trong lòng
không an tâm.
Lúc hai người đi bộ
trên một đường phố lớn, đột nhiên người In-di-an dừng bước, đập nhè nhẹ trên
vai người bạn, nói nho nhỏ: “Khoan bước tới
trước, đứng đây một chút, anh có nghe âm thanh mà tôi đã nghe được không?”
Người da trắng quay
người lại, nhìn người bạn In-di-an của mình, cười nói: “Tôi chỉ nghe tiếng xe hơi, tiếng còi và rất nhiều tiếng bước chân của
người đi bộ, anh nghe được tiếng gì vậy?”
- Tôi nghe tiếng gáy của một con dế ở gần đây”.
Người da trắng cũng
dừng chân nghe ngóng tỉ mỉ, nhưng anh ta lắc đầu nói: “Xem ra anh nói đùa tôi đấy, ở đây làm gì có dế mèn chứ, ừ, thì cho có
đi, nhưng làm sao anh có thể nghe được âm thanh của nó giữa phố xá đông người ồn
ào như thế này, anh lại còn cho rằng anh có thể nghe được tiếng gáy của con dế ?”
-“Thật mà, tôi có nghe thật đấy”, người In-di-an nói
tiếp: “Chắc chắn có một con dế ở bên cạnh
chúng ta đây”.
Người In-di-an đi về
phía trước đến một bậc thềm, sau đó đứng bên cạnh bức tường của một căn nhà,
căn nhà nầy có một giàn hoa trường sinh bò trên tường, người In-di-an vén bỏ
cây trường sinh, bên trong quả nhiên có một con dế mèn đang cất cao giọng gáy.
Bấy giờ người da trắng
mới nhìn thấy, anh ta cũng nhận ra sự biến đổi nguồn gốc của âm thanh. Trên đuờng
đi người da trắng nói với bạn của mình: “Đương
nhiên anh có thể nghe được tiếng gáy của con dế, bởi vì thính lực của người In-di-an
của các anh hơn hẳn chúng tôi”.
Người Indian phá
lên cười nói: “Cách nói nầy của anh tôi
không đồng ý, thính lực của nguời In-di-an hoàn toàn không hơn người da trắng,
bây giờ tôi có thể chứng minh cho anh thấy”.
Người In-di-an lấy
trong túi ra năm xu, sau đó quăng nó xuống đường dành cho người đi bộ, tiếng
kim thuộc của đồng tiền cứng rơi trên đường nhựa, khiến cho rất nhiều người
quay lại nhìn về hướng đó, người In-di-an nhặt đồng tiền lên, và bỏ vào trong
túi, hai người tiếp tục đi đường.
-“Anh nên biết”, người In-di-an nói với người
da trắng, “Âm thanh của đồng năm hào có
phải lớn hơn tiếng gáy của con dế không, nhưng có rất nhiều người nghe được,
hơn nữa họ còn quay đầu lại nhìn. Trái lại, người nghe được tiếng con dế gáy,
thì chỉ có một mình tôi, nguyên nhân nầy, không phải thính giác của người In-di-an
tốt hơn của người da trắng, mà là con người của chúng ta vẫn nghe được sự vật mà
mình quan tâm quen biết”[1].
2. Lắng nghe bằng tâm.
Tôi thường đi dâng thánh lễ tại viện dưỡng
lão, có khoảng hơn hai mươi cụ già tham dự, các cụ đi đứng khó khăn, mắt mờ tai
kém, nhưng các cụ rất sốt sắng tham dự thánh lễ, thành tâm nghe giảng và rất
tích cực hát lễ dù là hát được câu trước thì mất câu sau. Những con người mà thể
xác đã đến lúc mòn mỏi tàn tạ và cuộc đời chẳng còn là bao, các cụ đã dùng tâm
mình để nghe tiếng Thiên Chúa, dùng tâm của mình để hát ca chúc tụng Thiên
Chúa, dùng tâm của mình để ca ngợi và cảm tạ Thiên Chúa.
Sau thánh lễ tôi có thói quen trò chuyện với
các cụ vài phút trước khi đưa Mình Thánh Chúa cho một vài cụ đi đứng bất tiện,
tôi hỏi : “Các cụ già rồi đi lễ có nghe
được con giảng gì không ?”. Các cụ cười và trả lời : “Thì nghe tiếng được tiếng mất, nhưng phải cố gắng mà nghe cha giảng Lời
Chúa, nếu nghe không được thì cầu nguyện với Chúa vậy...”
Bạn thân mến,
Lời Chúa hôm nay dạy chúng ta rằng, ai yêu mến
Ngài thì tuân giữ lời Ngài, người Mỹ da đỏ nghe được tiếng kêu của con dế ngay
tại thành phố, người Mỹ da trắng và những người đi đường đều nghe được tiếng âm
thanh của đồng bạc giữa muôn vàn âm thanh hỗn độn, bởi vì tiếng kêu của con dế
quá quen thuộc với người Mỹ da đỏ, và âm thanh của đồng bạc rơi quá quen thuộc
với người Mỹ da trắng.
Lời Chúa quá quen thuộc với bạn và tôi, và chắc
chắn chúng ta không thể quên được Lời Chúa trong cuộc sống, chỉ có những cám dỗ
vật chất, chỉ có những thói quen xấu, chỉ có những kiêu ngạo ích kỷ mới làm
chúng ta phớt lờ Lời Chúa kêu gọi chúng ta mà thôi.
Thước đo tình yêu của chúng ta đối với Thiên
Chúa là lắng nghe và tuân giữ lời của Ngài, là thực hành lời của Ngài qua cuộc
sống của mình, là đem hết tâm hồn yêu mến Ngài qua thánh lễ và các bí tích
thánh, như các cụ già trong viện dưỡng lão đã tham dự cách đơn sơ, chân thành
yêu mến.
Xin Thiên Chúa chúc lành cho tất cả chúng ta.
Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.
[1] Tập truyện: Viên Ngọc Trai do Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. Dịch và
viết suy tư. http://nhantai/info