Thứ Bảy, 19 tháng 10, 2024

Chúa Nhật Truyền Giáo

 




CHÚA NHẬT LỄ TRUYỀN GIÁO

 

Tin mừng : Mt 28, 16-20.

“Vậy anh em hãy đi và làm cho muôn dân trở thành môn đệ.”

 

Bạn thân mến,

Mỗi năm một lần, Giáo Hội –trong ngày lễ truyền giáo- đã long trọng nhắc nhở chúng ta về vai trò và bổn phận của người Ki-tô hữu trong cuộc sống ở trần gian, đó là sống và làm chứng nhân cho Tin Mừng, tức là truyền giáo. Truyền giáo tức là đem cái mình đã tin, đã cảm nghiệm và đã sống cho người khác cùng tin, cùng cảm nghiệm, và cùng sống như chúng ta vậy.

Truyền giáo ở đâu ? Thưa, ở đâu có mặt chúng ta thì ở đó chính là địa điểm truyền giáo của mình, nhưng có ba nơi mà bạn và tôi cũng như những người Ki-tô hữu khác cần phải làm chứng cho Tin Mừng.

 

1. Gia đình là nơi truyền giáo đầu tiên của người Ki-tô hữu, có người sẽ cười và nói rằng gia đình của mình toàn là đạo gốc, ai cũng có đạo hết, truyền giáo làm gì nữa ! Vâng, gia đình toàn là người có đạo, nhưng cuộc sống của mỗi người trong gia đình chưa chắc là cuộc sống của người có đạo: cha thì cả ngày say lè nhè, mẹ thì buồn bực hết la rầy con cái đến mắng chồng, thế là gia đình mất đi cái hạnh phúc thuở ban đầu mới cưới nhau; hoặc là cha mẹ thì siêng năng đi lễ đọc kinh, làm việc lành, nhưng con cái thì sống như những người vô đạo, có đứa thì lấy chồng lấy vợ không theo phép đạo, có đứa thì bỏ nhà đi bụi, có đứa thì không đến nhà thờ.v.v...

Cha mẹ có trách nhiệm truyền giáo cho con cái bằng những gương lành gương tốt, con cái truyền giáo cho cha mẹ bằng sự vâng lời, chăm chỉ học hành vì lòng yêu mến Thiên Chúa.

2. Địa điểm thứ hai mà chúng ta phải truyền giáo là giáo xứ của chúng ta, trong giáo xứ có cha sở, cha phó, ban đại diện giáo dân và giáo dân, tất cả tập hợp lại thành một cộng đoàn thờ phượng Thiên Chúa, tuy nhiên không phải tất cả mọi giáo dân đều trở thành người gương mẫu, không phải tất cả giáo dân đều là con cái ngoan của Thiên Chúa và của Giáo Hội !

Có những giáo dân vì bất mãn một ai đó mà không đến nhà thờ hoặc không tham dự các sinh hoạt chung ở giáo xứ, chúng ta phải truyền giáo cho họ; có những giáo dân chỉ có tên trong sổ Rửa Tội, nhưng cuộc sống của họ thì giống như họ không phải là người công giáo; có những giáo dân thích chia rẻ người này với người nọ trong giáo xứ.v.v…tất cả những thực trạng ấy, cũng để cho bạn và tôi quan tâm và cầu nguyện, cũng có nghĩa là chúng ta phải truyền giáo cho giáo xứ của chúng ta.

Cha sở và cha phó có trách nhiệm làm gương lành gương tốt cho giáo dân noi theo, bởi vì giáo dân đều nhìn vào cách sống của các linh mục để bắt chước các ngài; mỗi giáo dân đều có bổn phận truyền giáo cho nhau bằng chính đời sống phục vụ và yêu thương tha nhân...

3. Nơi thứ ba mà chúng ta phải truyền giáo là công sở, công ty, trường học, chợ búa hoặc là nơi nào có sự hiện diện của bạn và tôi hoặc người Ki-tô hữu.

Khi mà trong gia đình và nơi giáo xứ chúng ta đã làm tốt bổn phận của người Ki-tô hữu, thì tinh thần truyền giáo này cũng đi theo chúng ta đến những nơi mà bạn và tôi đến để làm việc, học hành, buôn bán, trong tất cả những nơi ấy, chúng ta đều trở nên những nhà truyền giáo sống động và nhiệt tình, bằng những việc làm cụ thể đơn giản và rất đời thường như một cái bắt tay với nụ cười tươi, như chu toàn bổn phận được giáo phó, như sống hòa nhã với mọi người.v.v...tất cả đều thấm nhuần tinh thần bác ái của Phúc Âm, thế là người ta dần dần nhận ra khuôn mặt của Đức Chúa Giê-su nơi chúng ta rồi vậy.

Bạn thân mến,

Mệnh lệnh truyền giáo của Đức Chúa Giê-su không những cho các tông đồ mà thôi, nhưng còn cho tất cả những ai đã được lãnh nhận bí tích Rửa Tội trở thành con cái của Thiên Chúa.

Tất cả chúng ta đều là con cái của Thiên Chúa, ngày hôm nay bạn và tôi nên tự hỏi mình: cuộc đời tôi có bao nhiêu lần làm chứng nhân cho Đức Chúa Giê-su, và có bao nhiêu lần tôi đã bỏ qua cơ hội làm chứng cho Đức Chúa Giê-su, cho đức tin mà tôi đã tin theo ?

Xin Thiên Chúa chúc lành cho tất cả chúng ta.


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

------------

http://www.vietcatholic.com 

https://www.facebook.com/jmtaiby 

http://nhantai.info 

Thứ Sáu, 18 tháng 10, 2024

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


16.         BÀN NHỎ NẤU BA BA

Có người thích ăn nhưng làm biếng, tất cả tài sản của tổ tiên để lại hình như đã phá sạch, cuối cùng chỉ còn lại hai cái bàn nhỏ.

Một hôm, người bán ba ba đi ngang qua, ông ta lại muốn mua vài con để ăn thử nhưng không có tiền, bèn đem một cái bàn đổi mấy con ba ba.

Một lát sau, người bán ba ba đem cái bàn đi qua nhà người hàng xóm đổi lấy hai đấu gạo, người hàng xóm muốn có thêm cái bàn nữa để cho đủ cặp, bèn yêu cầu người bán ba ba đi qua nhà người ấy đổi thêm cái bàn nữa.

Người ấy nghe xong, liền vội vàng nói với người bán ba ba:

-        “Tại sao không đến đổi sớm một chút ? Cái bàn ấy đã chẻ ra để nấu ba ba rồi !”

                                                  (Nhã Ngược)

 

Suy tư 16:

        Thời nay có những người không biết quý bản thân mình, họ ăn nhậu đến thân tàn ma dại, họ chơi bời trác táng đến độ không hay biết đến gia đình; lại có người đem thân xác hình hài đẹp đẽ của mình để đổi lấy những đồng tiền tội lỗi vì đua đòi mà ra...

        Cái bàn nhỏ là đồ vật không đáng giá nhưng cũng có thể đổi được hai thúng gạo hơn là hai con ba ba, nhưng tệ hơn nữa là vì muốn ăn ba ba mà quên mất giá trị cái bàn nhỏ có thể đồi được gạo, đó là người tối trí, tối trí là vì chỉ biết ăn và hưởng thụ, cho nên người ta mới có câu vè : “Ham ăn thì lú, ham ngủ thì ngu” là vậy.

        Không có gì quý hơn thân xác của mình, bởi vì nơi thân xác ấy có một linh hồn đã được Đức Chúa Giê-su cứu chuộc, đem thân xác nướng trong những cuộc vui thâu đêm tội lỗi thì chẳng khác chi đem linh hồn nướng trong hỏa ngục.

        Đức Chúa Giê-su đã nhắc nhở chúng ta rằng lời lãi cả thế gian mà mất linh hồn thì được ích chi, để cho chúng ta biết rằng vật chất đời này chỉ là tạm bợ như gió thoảng mây bay...


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

Thứ Năm, 17 tháng 10, 2024

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện



 15. ĐỢI NGƯỜI THỜI TRƯỚC

Thời nhà Minh có một thư sinh, trong nhà có cất giấu rất nhiều tài liệu viết về kho tàng châu báu của thời đại nhà Tống.

Một hôm, có một nhà thư họa đến thì có người nói với anh ta:

- “Trong nhà của anh cất giữ giấy tờ của nhà Tống rất tốt, tại sao không mời nhà thư họa ấy đến vẽ cho ?”

Thư sinh trả lời:

- “Giấy viết thời nhà Tống trong nhà tôi thì phải đợi người họa sĩ của thời đại nhà Tống đến vẽ !”

(Nhã Ngược)


Suy tư 15 :

Họa sĩ thời nhà Tống chắc chắn là đã về chầu ông bà tổ tiên, bởi vì từ nhà Tống đến nhà Minh cũng phải mất mấy trăm năm, cho nên chỉ có những người không thức thời mới như thế mà thôi.

Có những người Ki-tô hữu giữ đạo kiểu như thế, mỗi khi đến nhà thờ là chê bàn thờ không làm đúng kiểu như thời trước công đồng Vatican II; lại có người cứ phàn nàn với cha sở là tại sao lại để cho mấy ông giáo dân lên trao Mình Thánh Chúa mà trước kia thì đâu có chuyện ấy; lại có người trách cha sở là sao không dạy con nít đọc kinh cho nhiều, mà cứ bắt học giáo lý thánh kinh, phúc âm, mà trước đây mấy chục năm đâu có như vậy.v.v...

Ngọn gió của Chúa Thánh Thần không phải là cái máy lạnh khi nóng thì mở khi lạnh thì tắt, hoặc thích thì mở hết ga, không thích thì mở nhè nhẹ cho ráo mồ hôi. Nhưng Ngài chính là Thần Khí của Thiên Chúa ở với Giáo Hội, hướng dẫn Giáo Hội và đổi mới Giáo Hội cho phù hợp với chương trình của Thiên Chúa, qua mọi thời đại của các biến cố trong lịch sử loài người...

Đợi họa sĩ thời nhà Tống đến vẽ thì chẳng khác chi người giáo dân bảo thủ, không thức thời và trách cha sở của mình là “lạc đạo”, bởi vì những người ấy không mở rộng tâm hồn để đón luồng gió mới của Chúa Thánh Thần.


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 


Thứ Tư, 16 tháng 10, 2024

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện



14. CHA CON CỦA CẬN LÃO

Ở nước Đan có ông đồ Cận Các đã già và có một con trai không thích cầu tiến, mà đứa con của con trai này thì lại thi đổ khoa cử có tên trên bảng vàng.

Một lần nọ, Cận Các già trách cứ con trai là không giống cháu nội, đứa con liền nói:

- “Phụ thân của cha không giống phụ thân của con, con trai của cha không giống con trai của con, thì con có gì là không giống chứ ?”

Ông lão Cận Các cười lớn, từ đó về sau không trách cứ con trai nữa.


Suy tư 14:

Cái vòng lẫn quẫn là ở đó, trách người thì phải trách mình trước, bằng không thì sẽ trở thành “gậy ông đập lưng ông.”

Có một vài linh mục lên tòa giảng to tiếng là giáo dân không chịu học nơi cha sở của mình, nhưng lại bị giáo dân nói to nói nhỏ với nhau là cha sở có hay ho gì đâu mà học, vì ngài cũng thích ăn thích nhậu, vì ngài cũng thích tranh giành quyền lực, vì ngài cũng thích đấu tranh để đựoc ở chỗ sung sướng hơn...

Dù là bậc thánh đang sống ở trần gian thì các ngài cũng không bao giờ bắt giáo dân phải học hỏi các ngài, nhưng các ngài luôn dạy giáo dân phải học nơi Đức Chúa Giê-su và các thánh trên thiên đàng, là những gương lành thánh thiện như khiêm tốn, hiền lành và bác ái.

Cha trách con không cầu tiến, con trách cha không dạy con nên người, đều là những lời cáo buộc trước mặt Thiên Chúa trong ngày phán xét trước bàn dân thiên hạ.

Khủng khiếp lắm chứ không phải chuyện chơi !


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 
(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

Thứ Ba, 15 tháng 10, 2024

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện


 13. VÔ RA LỖ CHÓ

Có thằng nhỏ tên là Trương Ngô Hưng, thông minh lanh lợi không như những đứa trẻ khác.

Tám tuổi thay răng, rụng hai cái răng cửa, các trưởng bối nói đùa với nó:

- “Trong miệng mầy sao lại mở một lỗ chó ?”

Thằng bé liền trả lời:

- “Chính là để các ông vô ra cho thuận tiện đó mà !”

(Nhã Ngược)


Suy tư 13:

Con nít răng sún là chuyện thường tình, gãy răng cửa lại là chuyện không có gì đặc biệt, cái đáng nói chính là đừng đùa giỡn với con nít cách thái quá.

Có những người lớn thích chơi giỡn với con nít nên con nít lờn mặt, đến nỗi trả lời đốp chát trước mặt mọi người làm cho họ phải mất mặt, đó là những người đã “bắt thang” để con nít trèo lên sự kiêu ngạo và ngang ngạnh của nó mà không biết...

Đừng đùa giỡn cách thái quá với con nít, bởi vì trẻ em là thiên thần khi nó hồn nhiên đùa giỡn với chúng ta, nhưng tâm hồn chúng nó trở thành niếng mồi ngon của ma quỷ khi sự đùa giỡn thân mật quá đà cho phép, bởi vì tất cả những gì thái quá đều đưa đến tai hại khôn lường, nhất là những người đã dâng mình làm tôi tớ Đức Chúa Trời.

Thời nay có nhiều trẻ em không còn là thiên thần trong trắng, và thời nay người ta cũng có cái nhìn không lương thiện khi thấy các linh mục đùa giỡn quá thân mật với trẻ em, cái gì cũng có nguyên do của nó ! 

Hãy coi chừng cạm bẫy của ma quỷ...


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 


Thứ Hai, 14 tháng 10, 2024

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


12. THÍCH ĐÔNG PHA

Có một người tên là Lục Trại Chi nói chuyện tiếu rất giỏi, thường nói với mọi người:

- “Tôi rất thích Tô Đông Pha.”

Có người liền hỏi:

- “Đông Pha là người nổi danh thời Bắc Tống, là một nhà văn lớn, ông ta viết có văn xuôi, từ phú, thi ca, có một thư pháp rất đẹp, ông ta còn chế ra một loại khăn trùm đầu rất đẹp. Anh thích loại nào ??

Lục Trại chi trả lời:

- “Tôi rất thích thịt Đông Pha !”

(Nhã Ngược)


Suy tư 12:

Thời nay có những người nổi tiếng rất được người khác thích, ai cũng thích cái tài của người tài giỏi chứ không ai thích thịt của họ bao giờ, chỉ có quỷ yêu ma mới thích thịt của Tam Tạng để sống ngàn tuổi, nhưng đó là chuyện hoang đàng cổ tích.

Có những người Ki-tô hữu mỗi lần đi tham dự thánh lễ là muốn rước lễ chứ không thích nghe linh mục giảng, và cũng chẳng thích đọc kinh lần chuỗi hay làm các việc đạo đức khác; lại có những người thích vỗ ngực phô trương mình là người Ki-tô hữu, nhưng chẳng thích đi lễ đọc kinh hoặc tham dự các bí tích để được trở thành người Ki-tô hữu tốt. Chỉ thích rước Mình Thánh Chúa mà không thích tham dự các việc lành và các bí tích khác là chuyện tiếu lâm của người Ki-tô hữu thích “chơi nổi” trong thời đại ngày nay, nhưng trước mặt Thiên Chúa đó không phải là chuyện tiếu lâm, nhưng là một án phạt nặng nề, bởi vì đó chính là một gương mù ảnh hưởng rất lớn đến đức tin của người khác.

Thích cái tài năng của Đông Pha thì có lợi hơn là thích thịt của ông ta, cũng vậy, cái mà người Ki-tô hữu thích nhất trong đời sống tín ngưỡng chính là ăn và uống Mình và Máu của Đức Chúa Giê-su cùng với tất cả những điều kiện để được tham dự tiệc thánh, như xưng tội trọng, hối cải và làm những việc đền tội khác.v.v...


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 


Chủ Nhật, 13 tháng 10, 2024

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


11.         CƠM GẠO ĐỎ TRẮNG

Có người nọ mẹ mới chết đang ăn cơm gạo đỏ.

Có một tên học nho cổ hủ cho rằng, màu đỏ là màu vui, người có tang chế thì không nên ăn cơm gạo đỏ, người ấy hỏi vặn lại:

-        “Nếu nói như thế, thì ai ăn cơm gạo đỏ lẽ nào đều có tang chế sao ?”

(Nhã Ngược)

 

Suy tư 11:

        Gạo trắng hay gạo đỏ thì cũng là gạo, nhà có tang chế hay có chuyện vui cưới hỏi thì cũng phải ăn cơm, mà ăn cơm gạo đỏ hay gạo trắng thì mặc họ có sao đâu, cái quan trọng chính là đức hạnh của chúng ta.

        Có người khi nhà có tang thì ăn toàn gạo đỏ, nhưng cuộc sống thì không đỏ chút nào, nghĩa là vẫn sống kiểu ích kỷ nhỏ nhen với tha nhân; lại có người khi nhà có tang chế thì họ ăn cơm gạo không cao lương mỹ vị, nhưng họ vẫn cứ một lòng tin tưởng vào Thiên Chúa quan phòng.

        Gạo trắng và gạo đỏ cũng đều do con người cày cấy gieo hạt đổ mồ hôi mà có, cho nên khi có chuyện tang chế hay cưới hỏi, vui buồn đều ăn được cả, phân biệt tang chế thì ăn gạo trắng, cưới hỏi thì ăn gạo đỏ chỉ là cái ngốc nghếch ra vẻ ta đây thông kim bác cổ của người tự phong cho mình là người giỏi ấy mà...

        Người Ki-tô hữu dù có tang chế hay có chuyện vui thì gạo đỏ hay gạo trắng đều ăn được cả, bởi vì Thiên Chúa không ra lệnh phải ăn gạo đỏ khi có chuyện vui, hoặc phải ăn gạo trắng khi gặp chuyện buồn, nhưng Ngài dạy rằng: gạo trắng hay gạo đỏ thì cũng đều có thể giúp đỡ người nghèo khó, để mọi người đồng thanh ca tụng Thiên Chúa vì Ngài đã làm ra gạo trắng gạo đỏ cho con người hưởng dùng...

Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư)