Thứ Bảy, 19 tháng 10, 2013

Chúa nhật lễ truyền giáo

CHÚA NHẬT LỄ TRUYỀN GIÁO
 

Tin mừng : Mt 28, 19-20.

“Vậy anh em hãy đi và làm cho muôn dân trở thành môn đệ”.

Anh chị em thân mến,
Mỗi năm một lần, giáo hội –trong ngày Truyền Giáo- đã long trọng nhắc nhở chúng ta về vai trò và bổn phận của người Ki-tô hữu trong cuộc sống ở trần gian, đó là sống và làm chứng nhân cho Tin Mừng, tức là truyền giáo. Truyền giáo tức là đem cái mình đã tin, đã cảm nghiệm và đã sống cho người khác cùng tin, cùng cảm nghiệm, và cùng sống như chúng ta.

Truyền giáo ở đâu ? Thưa, ở đâu có mặt chúng ta thì đó là địa điểm truyền giáo của mình, nhưng có ba nơi mà chúng ta cần làm chứng cho Tin Mừng.

1. Tôi thường nhắc nhở giáo dân rằng gia đình là nơi truyền giáo đầu tiên của người Ki-tô hữu, họ cười và nói rằng gia đình của mình toàn là đạo gốc, ai cũng có đạo hết, truyền giáo làm gì nữa ! Vâng, gia đình toàn là người có đạo, nhưng cuộc sống của mỗi người trong gia đình chưa chắc là cuộc sống của người có đạo: ông bố thì cả ngày say lè nhè, bà mẹ thì buồn bực hết la rầy con cái đến mắng chồng, thế là gia đình mất đi cái hạnh phúc thuở ban đầu mới cưới nhau, hoặc là bố mẹ thì siêng năng đi lễ đọc kinh, làm việc lành, nhưng con cái thì sống như những người vô đạo, có đứa thì lấy chồng lấy vợ không theo phép đạo, có đứa thì bỏ nhà đi bụi, có đứa thì không đến nhà thờ.v.v...

Cha mẹ có trách nhiệm truyền giáo cho con cái bằng những gương lành gương tốt, con cái có bổn phận truyền giáo cho cha mẹ bằng sự vâng lời, chăm chỉ học hành vì lòng yêu mến Thiên Chúa.

2. Địa điểm thứ hai mà chúng ta phải truyền giáo là giáo xứ của chúng ta, trong giáo xứ có cha sở, cha phó, ban đại diện giáo dân và giáo dân, tất cả tập hợp lại thành một cộng đoàn thờ phượng Thiên Chúa và rao truyền Lời của Thiên Chúa cho mọi người, tuy nhiên không phải tất cả mọi giáo dân đều trở thành người gương mẫu, không phải tất cả giáo dân đều là con cái ngoan của giáo hội và của Thiên Chúa !

Có những giáo dân vì bất mãn một ai đó mà không đến nhà thờ hoặc không tham dự các sinh hoạt chung ở giáo xứ, chúng ta phải truyền giáo cho họ; có những giáo dân chỉ có tên trong sổ Rửa Tội mà thôi, nhưng cuộc sống của họ thì không phải là người công giáo; có những giáo dân thích chia rẻ người này với người nọ trong giáo xứ.v.v…tất cả những thực trạng ấy, cũng rất đáng để cho chúng ta quan tâm và cầu nguyện, cũng có nghĩa là chúng ta phải truyền giáo cho giáo xứ của chúng ta.

Cha sở và cha phó có trách nhiệm làm gương lành gương tốt cho giáo dân noi theo, bởi vì giáo dân đều nhìn vào các linh mục để bắt chước các ngài: tốt cũng bắt chước mà xấu cũng bắt chước; mỗi giáo dân đều có bổn phận truyền giáo cho nhau bằng chính đời sống phục vụ và yêu thương của mình.

3. Nơi thứ ba mà chúng ta phải truyền giáo là công sở, công ty, trường học, chợ búa hoặc là nơi nào có sự hiện diện của chúng ta.

Khi mà trong gia đình và nơi giáo xứ chúng ta đã làm tốt bổn phận của người Ki-tô hữu, thì tinh thần truyền giáo này cũng đi theo chúng ta đến những nơi mà chúng ta đang làm việc, học hành, buôn bán. Trong tất cả những nơi ấy, chúng ta đều trở nên những nhà truyền giáo sống động và nhiệt tình, bằng những việc làm cụ thể đơn giản và rất đời thường như một cái bắt tay với nụ cười tươi, như chu toàn bổn phận được giáo phó, như sống hòa nhã với mọi người.v.v...tất cả đều thấm nhuần tinh thần bác ái của Phúc Âm, thế là người ta dần dần nhận ra khuôn mặt của Chúa Giê-su Ki-tô nơi chúng ta rồi vậy.

Anh chị em thân mến,
Mệnh lệnh truyền giáo của Chúa Giê-su không những cho các tông đồ mà thôi, nhưng còn cho tất cả những ai đã được lãnh nhận bí tích Rửa Tội, tức là những người Ki-tô hữu chúng ta.

Tất cả chúng ta đều là con cái của Thiên Chúa, ngày hôm nay chúng ta tự hỏi: cuộc đời tôi đã có bao nhiều lần làm chứng nhân cho Chúa Giê-su, và có bao nhiêu lần tôi đã bỏ qua cơ hội làm chứng cho Chúa Giê-su, cho đức tin mà tôi đã tin theo ?

Cuối cùng tôi xin nói lại lần nữa với anh chị em: Người truyền giáo chính là sống cuộc sống của Đức Chúa Giê-su ngay trong cuộc sống đời thường của mình.

Xin Thiên Chúa chúc lành cho tất cả chúng ta.
 
Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.

 

Chúa nhật 29 thường niên

CHÚA NHẬT 29 THƯỜNG NIÊN
 
 
 


Tin mừng : Lc18, 1-8

“Thiên Chúa minh xét cho những kẻ Ngài đã tuyển chọn, ngày đêm hằng kêu cứu với Ngài”

Anh chị em thân mến,
Cầu nguyện là hơi thở của người Ki-tô hữu, không cầu nguyện thì coi như linh hồn đã chết, cầu nguyện không chuyên tâm thì coi như linh hồn bị bệnh, không thích cầu nguyện thì giống như linh hồn không tập thể dục lâu ngày sẽ sinh ra bệnh hoạn.

Đức Chúa Giê-su trong bài Tin Mừng hôm nay dạy chúng ta khi cầu nguyện cần phải kiên tâm nhẫn nại và tin tưởng, giống như người đàn bà góa trong dụ ngôn của Ngài mà chúng ta vừa nghe.

Cầu nguyện phải có hy sinh

Ông Môi-sê cầu nguyện khi dân Ít-ra-en đánh nhau với dân A-ma-lec, mỗi lần Môi-sê giơ tay lên thì dân Ít-ra-en thắng, khi nào ông Môi-sê vì mỏi mà bỏ tay xuống thì dân Ít-ra-en bị thua (Xh 17, 8-12). Ông Môi-sê đã cầu nguyện bằng tâm và hy sinh bằng hành động giơ hai tay lên trong tư thế cầu xin, sự thắng trận của dân Ít-ra-en –nói được là- tùy thuộc vào lời cầu nguyện và hy sinh của ông Môi-sê.

Mỗi ngày chúng ta có rất nhiều lời cầu xin với Thiên Chúa, nhưng lời cầu xin của chúng ta –có những lúc- không phù hợp cho linh hồn của mình nên chưa được Thiên Chúa nhậm lời; hoặc lời cầu nguyện của chúng ta không thấm nhuần đức tin, chỉ biết cầu xin mà không có hy sinh, hy sinh và cầu nguyện cần phải đi đôi với nhau.

Cầu nguyện phải kiên tâm nhẫn nại

Bà góa đã nhiều lần cầu xin ông quan “không biết sợ trời sợ đất’’ giải quyết nổi oan cho bà, nhưng không được ông ta giải quyết, bà không bỏ cuộc và cứ gõ cửa nhà quan xin đòi lại sự công bình cho bà, cuối cùng bà ta được mãn nguyện. Không phải ông quan là người mau mắn vì dân mà phục vụ, nhưng vì sợ bà lão quấy rầy nên giải quyết vụ án cho bà.

Chúng ta cầu nguyện nhưng không có kiên tâm bền chí, bởi vì chúng ta chỉ biết có cầu xin vật chất là những thứ mà chúng ta muốn Thiên Chúa phải thực hiện ngay sau khi cầu xin, mà không cầu xin cho được rỗi linh hồn và sống như ý Thiên Chúa muốn. Thiên Chúa là chủ vũ trụ, Ngài sẵn sàng đáp ứng nhu cầu của chúng ta, nhưng trước hết chúng ta phải tìm thấy ý của Thiên Chúa trong lời cầu xin của mình, đó là lắng nghe Lời Chúa dạy qua sự im lặng của Ngài sau khi chúng ta cầu nguyện, và kiên tâm tìm ý của Ngài muốn chúng ta làm gì ?

Cầu nguyện cho nhau

Môi-sê đã hy sinh để cầu nguyện cho dân Ít-ra-en thắng trận, lời cầu nguyện này có sự đóng góp của ông A-a-ron và ông Khu-a (hai người đỡ hai tay ông Môi-sê) để ông được hoàn thành sứ mệnh cầu nguyện (Xh 17, 12).

Thánh Phao-lô tông đồ xác tín rằng, trong Đức Chúa Giê-su, chúng ta đều là anh em chị em với nhau, do đó lời cầu nguyện của người này dành cho người kia, trước mặt Thiên Chúa vẫn là lời cầu nguyện có thế giá nhất, bởi vì khi chúng ta làm như thế là chúng ta đã noi gương Đức Chúa Giê-su vì Ngài đã cầu nguyện cho các tông đồ được hiệp nhất, cầu nguyện cho những người giết mình, cầu nguyện cho những người vô ơn phụ nghĩa. Do đó, khi chúng ta hy sinh và cầu nguyện cho tha nhân là chúng ta đã sống trong hiệp nhất của Đức Chúa Giê-su đã dạy.

Anh chị em thân mến,
Kiên tâm khi cầu nguyện, hy sinh khi cầu nguyện và cầu nguyện cho nhau là chứng từ mạnh mẽ nhất về mầu nhiệm tình yêu của Thiên Chúa Ba Ngôi, mầu nhiệm ấy đang hiện diện sống động trong tâm hồn và trong cuộc sống của người mỗi người Ki-tô hữu.

Đức Chúa Giê-su dạy chúng ta phải biết kiên nhẫn khi cầu nguyện là để chúng ta biết nhận ra thánh ý của Thiên Chúa, nhưng thực tế là khi chúng ta chỉ mới cầu nguyện mấy phút thì đã than mệt, mới ngồi mấy phút đã kêu là nóng, mới quỳ mấy giây đã rên là mỏi chân…

Với thái độ như thế thì chúng ta chỉ có nhiều “khả năng” thất bại, bởi vì chúng ta không đặt mình vào vị thế mình là loại thụ tạo để cầu nguyện, mà đặt mình vào vị thế của đấng tạo dựng, nên không lạ gì chúng ta trở về tay không sau khi cầu nguyện…

Xin Thiên Chúa chúc lành cho chúng ta.
 
Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.

Thứ Năm, 17 tháng 10, 2013

Tâm không sạch

TÂM KHÔNG SẠCH
 
 

Buổi tối, Tư Mã thái phụ cùng Tạ Cảnh Trọng ngồi trong sân.

     Trăng sáng trong vắt, không một đám mây u ám, thái phụ cho rằng cảnh này rất đẹp, Tạ Cảnh Trọng nói: “Tôi thấy còn có chút mây khuyết”.

     Thái phụ liền chọc ghẹo Cảnh Trọng, nói:

- ”Tôi thấy trong tâm của ngài không sạch, mưu đồ lấy mây che ánh trăng, để che lấp vật nhơ bẩn trên thân ngài đó !”
(Thế Thuyết Tân Ngữ)

Suy tư:

     Mây có thể che mất ánh trăng, nhưng không thể che lấp vĩnh viễn, mây càng không thể che lấp vết nhơ ở trong tâm hồn con người, bởi vì mây thì ở bên ngoài và sẽ tan ngay khi có trận cuồng phong, vết nhơ thì ở trong tâm và không có ngọn gió nào, dù là cuồng phong, thổi tan nó cả.

     Vết nhơ trong tâm hồn là những tội lỗi mà chúng ta đã phạm như kiêu căng, dối gian, ngoại tình, dâm dục, ghen tương.v.v... đó chính là những vết nhơ làm cho chúng ta trở nên đen đủi xấu xí trước mặt Thiên Chúa, và càng làm cho chúng ta mất đi sự sống đời đời.

     Luồng gió tự nhiên không thể làm tan hay xoá sạch những vết nhơ ấy, nhưng luồng gió siêu nhiên sẽ đánh tan những vết nhơ ấy trong chúng ta, luồng gió siêu nhiên chính là Thần Khí Thiên Chúa, là Đức Chúa Thánh Thần, sẽ sẵn sàng xoá tan những vết nhơ ấy cho chúng ta, nếu chúng ta bằng lòng và tự nguyện để Ngài hành động. Bằng lòng và tự nguyện là động cơ thúc đẩy luồng gió siêu nhiên thổi đến để xoá tan vết nhơ trong tâm hồn, trả lại cho chúng ta sự sạch sẽ của ngày lãnh nhận bí tích rửa tội. Tự nguyện thay đổi cuộc sống cho phù hợp với Tin Mừng Phục Sinh, tự nguyện là cửa ngõ mở toang để đón nhận luồng gió siêu nhiên thổi đến trong tâm hồn.

     Đức Chúa Thánh Thần, luồng gió siêu nhiên của sự đổi mới và hoà giải, sẽ giúp chúng ta thật sự đổi mới cuộc sống để hoà giải với Thiên Chúa và anh chị em của chúng ta trong cuộc sống đời thường.
 
Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.
dịch và viết suy tư

Khổng Nhung kỳ biện

KHỔNG NHUNG KỲ BIỆN
 
 

     Khổng Nhung lúc nhỏ có kỳ tài, đã cùng với phụ thân lên kinh thành.

     Hồi ấy Hà Nam Doãn Lý Ưng chỉ lo coi trọng bản thân, từ trước đến nay không tuỳ ý tiếp đãi khách, thường ra lệnh cho người gác cổng nếu không phải là khách hoặc không phải là bạn bè thông gia, thì đều không được đi vào.

     Khổng Nhung muốn coi Lý Ưng, bèn đặc biệt đi thăm nhà họ Lý, nói với người giữ cổng: “Tôi là con cháu thông gia của nhà họ Lý”, người giữ cửa liền đi vào thông báo, Lý Ưng bèn tiếp kiến Khổng Nhung, nói: “Tổ phụ của ngươi và ta có tình hữu nghị sao ?”

     Khổng Nhung nói:

- “Đúng ạ ! Khổng tử tổ tiên của tôi và Lý Lão Quân tổ tiên của ngài cùng đức cao vọng trọng, vả lại bạn cùng thầy với nhau, cho nên tôi và ngài là thông gia đời đời”.

     Các khách đều thán phục, chỉ có trung đại phu Trần Vi không cho là như thế, bèn cười nói:

- “Người lúc nhỏ thông minh, lớn lên chưa chắc đã có tiền đồ”.

     Khổng Nhung ứng tiếng nói:

- “Nghe lời của ngài nói, thì khi ngài còn nhỏ nhất định là đứa bé ngu dốt”.

     Lý Ứng cười lớn tán thành Khổng Nhung, nói:“Tương lai nhất định nó có tài lớn !”
(Hậu Hán thư)

Suy tư:

     Có người lúc nhỏ thì đẹp, lớn lên thì xấu; có người lúc nhỏ thì rất lễ phép, có giáo dục, lớn lên thì ngang tàng bướng bĩnh; có người lúc nhỏ thì rất thích đi lễ, giúp lễ cho cha sở, lớn lên thì không thiết tha gì với nhà thờ, coi nhà thờ như là một cái gì đó xa lạ với họ.

     Thiên Chúa không “xía vào” cái tự do của con người, bởi vì Ngài trước sau như một, không hề lừa dối ai, Ngài không như con người: vui thì cho, không vui thì lấy lại, nhưng khi Ngài đã ban cho thì cho mãi mãi. Nếu hôm nay chúng ta cảm thấy chán nản buồn phiền, cuộc sống không định hướng: quá khứ thì đau buồn, hiện tại thì lo âu, tương lai mù mịt, tất cả những điều ấy không phải bởi Thiên Chúa mà ra, nhưng bởi con người đã tự mình đánh mất tất cả. Con người lúc nhỏ khác, lớn lên khác, cái khác ở đây chính là chúng ta dùng tự do của mình không đúng chỗ, nào là tự do ăn uống, tự do nói tục, nói phét, tự do luyến ái, tự do làm những gì mình thích, nhưng rất ít người dùng tự do làm những điều mà Thiên Chúa yêu cầu là kính mến Thiên Chúa và yêu thương người thân cận như chính mình.

     Nếu chúng ta kính mến Thiên Chúa thì sẽ không làm sự tội, nếu chúng ta yêu thương người thân cận như chính mình, thì chúng ta sẽ không làm ngơ trước những khốn khó, đau khổ của anh em chị em.
 
Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.
dịch và viết suy tư

Thứ Tư, 16 tháng 10, 2013

Ông Biên Thiều

ÔNG BIÊN THIỀU
 
 

     Thời đông Hán Hoàn đế, có một người dạy học tên là Biên Thiều, rất có tài nghệ, nhưng rất thích ngủ gục.

     Bởi vì rất mập nên da bụng gấp lại, hành động chậm chạp, tóm lại là dáng vẻ rất mệt nhọc, cho nên các học trò thường cười thầm ông ta.

     Một hôm, Biên Thiều giảng một bài dài nên mệt đứ người, bèn để cho học trò ôm sách đi về, còn mình thì nhắm mắt mà ngủ, tiếng ngáy rất lớn. Học trò bèn tặng cho ông ta một câu vè:“Biên hiếu (tổ) tiên, bụng béo phệ, biếng đọc sách, nhưng ham ngủ”.

     Tiếng cười của học trò làm cho ông thức giấc, sau khi thức dậy thì ông vừa đi vừa suy nghĩ, và nhanh chóng ngâm một câu vè:“Biên là họ, hiếu là chữ, bụng cứng cứng, ngũ kinh hộp, nhưng ham ngủ, nghĩ việc qua…”. Bọn học trò đều kinh sợ, thầy giáo xuất khẩu thành chương, đặt vè và cũng để dạy người !

     Mấy học trò chơi khăm ấy mặt mày đỏ ửng vì xấu hổ, ngoan ngoãn ngồi học bài.
(Hậu Hán thư)

Suy tư:

     Hồi còn nhỏ, đi học tiểu học trường làng do các dì phước dòng Con Đức Mẹ Vô Nhiễm (dòng Phú Xuân- Huế) dạy, tôi bị dì phước dạy lớp năm quất mười roi giữa sân cột cờ, và ba roi trong lớp vì tội nghịch và phá, cho đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ như in câu chuyện phá phách và bị ăn đòn ấy. Mà lạ thật, tôi không hề giận dì phước ấy như giận các dì phước khác, càng lớn lên, càng thấy mình bị ăn đòn là...xứng đáng. Khi tôi về lại thăm quê hương dâng lễ mở tay ở làng quê, dì phước ấy đến dự và tặng tôi một áo alba thêu hoa văn rất đẹp, nói: “Mặc dâng lễ để nhớ cầu nguyện cho chị”. Đúng là...dì phước.

     Học trò là học trò, thầy cô là thầy cô, phân biệt rất rõ ràng. Thầy cô là người đem lại tri thức cho chúng ta, công ơn chẳng khác chi cha mẹ. Vậy mà, có những học sinh chận đánh thầy cô giữa đường, có những học trò chơi “oai” hơn đó là “thuê” ba má mắng vốn và chửi thầy cô, bôi nhọ thầy cô, những ba má này quên mất mình là ai, là con của con mình hay là dân đánh thuê chém mướn... và những học trò như thế, chắc chắn sẽ là mối nguy cho đất nước và cho gia đình.

     Thiên Chúa không sai lầm khi ban quyền dạy dỗ cho các thầy cô giáo, Ngài không trực tiếp truyền tri thức và kiến thức cho nhân loại, nhưng thông qua những thầy cô giáo dạy chúng ta biết thế nào là sự vận chuyển của vũ trụ, biết thế nào là kính trên nhường dưới, biết thế nào là nên người công dân tốt. Do đó mà câu “tôn sư trọng đạo” có lẽ cũng cần phải xê xích ngang hàng “thảo kính cha mẹ”, bên “tám lạng bên mười cân” đều quan trọng như nhau.
 
Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.
dịch và viết suy tư

Chủ Nhật, 13 tháng 10, 2013

Ngủ gật

NGỦ GẬT
 
 

Đang dâng lễ, cha sở thấy ông trùm cú một cái thật mạnh trên đầu của em bé trai đang ngủ gật trong nhà thờ.

Lễ xong ngài nói với ông trùm:

-“Con nít ngủ trong nhà thờ, ông cứ để cho nó ngủ vì nó không làm ồn ào, Chúa cũng không phạt nó đâu, nhưng ông đánh nó thì làm cho mọi người chia trí lo ra khi dự thánh lễ...”

Nói xong ngài cảm thấy vui vui, vì ngài biết làm cho giáo dân lo ra chia trí khi tham dự thánh lễ chính là các ông trong ban trật tự, các ông bà trùm, chứ không phải là các em bé ngủ gật.v.v...
 
Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.

Góp ý

GÓP Ý
 
 

      Thánh lễ ngày thường cha sở không bao giờ giảng, dù chỉ một câu Phúc Âm gợi ý cũng không, giáo dân cảm thấy đi lễ mà chủ tế không giảng thì cảm thấy thiếu thiếu gì đó, bèn nói với cha:

-“Thưa cha, lễ ngày thường cha có thể giảng vài câu sau Phúc Âm được không cha ?”

-“Giảng hay không là quyền của tôi, không thích thì đừng đi lễ nữa…”
 
Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.