CHÚA NHẬT V MÙA CHAY
CHÚA NHẬT V MÙA CHAY
32. NGUYỄN TỊCH CƯỜI HỌ LƯU
Hoàng
Nhung đến nhà Nguyễn Tịch, Lưu Công Vinh cũng đã ngồi tại đó.
Nguyễn
Tịch nói với Hoàng Nhung:
-
”Tôi có
hai đấu rượu ngon, cùng uống với quan, như vậy thì Lưu Công Vinh không có phần”.
Hai
người anh uống một ly tôi uống một ly vui vẻ đến quên cơn say của đời.
Lưu
Công Vinh một giọt cũng không được uống, nhưng ngôn ngữ dí dõm pha trò của ông
cũng như là cùng dự tiệc.
Có
người hỏi tại sao không mời Lưu Công Vinh uống ?
Nguyễn
Tịch trả lời:
-
“Đó là
Công Vinh tự mình cười mình mà thôi, vì ông ta thường nói: “So với tôi thì Công
Vinh cao quý hơn, không thể không mời ông ta uống rượu; không như tôi vì Công
Vinh cao quý, nên cũng không thể không mời ông ta uống rượu.” Như thế loại trừ
chuyện ấy ra, thì đương nhiên chỉ có thể là không mời Công Vinh uống rựơu mà
thôi”.
(Cổ
kim tiếu sử)
Suy tư 32 :
Lý
luận chỉ là lý luận nó không ăn nhằm gì với chuyện bạn bè lịch sự mời nhau ly
rượu, nhưng chỉ vì để “chơi khăm” bạn bè nên mới lý luận như thế mà thôi.
Người
chơi khăm thì lấy làm đắc chí khi luận về lý do không mời bạn bè uống rượu,
nhưng người có tâm hồn quảng đại thì dù không được mời uống rượu, thì cũng vẫn
nở nụ cười tươi biết pha trò để khỏi mất mặt bạn bè.
Trong
cuộc sống thường ngày người Ki-tô hữu cũng có lúc mời bạn bè ăn uống nhậu nhẹt,
và cũng có lúc được bạn bè mời ăn uống, đó chính là những tương quan giữa bạn
bè bà con thân hữu với nhau, nhưng điều quan trọng hơn chính là khi mời bạn bè
chúng ta đừng lý luận tại sao phải mời người này mà không mời người nọ, tại sao
chúng ta phải tiếp người này mà không tiếp người khác, bởi vì như thế thì không
còn là tinh thần Phúc Âm nữa, nhưng mời nhau chỉ là vì lợi ích của cá nhân mà
thôi.
Không
một ai khi có hai ba người bạn đến nhà mà chỉ mời một người uống rượu còn người
kia thì không, cũng vậy, không một người Ki-tô hữu chân chính nào “phân biệt đối
xử” với người anh em của mình khi họ đến thăm chúng ta.
Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.
(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư)
31.
CÙNG UỐNG MỚI SAY
Lưu
Công Vinh là một nhân vật nổi tiếng của tây Tấn rất thích ăn uống rượu chè, lúc
ăn uống thì bất kể khách là ai đều vạch áo xem lưng, không phân biệt khách quý
tiện đều đối xử như nhau.
Có
người chế giễu ông ta về hành vi không phân biệt quý tiện này, ông ta bèn nói:
-
“Người
cao quý hơn tôi thì tôi không thể không mời ông ta uống rượu; người không cao
quý như tôi thì tôi không thể không mời ông ta uống rượu; ngừơi giống như tôi
thì lại không thể không mời ông ta uống rượu”.
Cho
nên cuối cùng Lưu Công Vinh cùng mọi người uống rượu đến say mèm !
(Cổ
kim tiếu sử)
Suy tư 31 :
Người sống
mà không coi trọng tiểu tiết là người có tâm hồn phóng khoáng, người không cần
phân biệt ai tốt ai xấu cũng đều đối xử như nhau là người có tâm hồn quân tử.
Người Ki-tô hữu chính là người khi tiếp
đãi người khác thì không cần phân biệt cao thấp, giàu nghèo, quý tiện, nhưng tất
cả mọi người đều được họ đối đãi như nhau, bởi vì họ luôn tâm niệm rằng: tất cả
mọi người người đều là con cái của Thiên Chúa, là anh em chị em với nhau.
Người cao hơn mình cũng tiếp đãi, người
như mình cũng tiếp đãi, người thua mình cũng tiếp đãi, thì đúng là chỉ có người
Ki-tô hữu mới có tâm hồn như thế.
Thiên Chúa đã không phân biệt nếu người
tội lỗi thì không cho mặt trời chiếu sáng, hoặc nếu là người công chính thì sống
trong chan hoà ánh nắng, nhưng Ngài đã đối xử bình đẳng như nhau, bởi vì Ngài
là Cha chung của mọi người. Vậy thì tại sao chúng ta cứ phân biệt người này là
giáo người kia là lương để giúp đỡ chứ !
Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.
(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư)
30.
TẠM MỜI
MỘT BỮA
Viên
Phương thích rượu, có một lần một mình đi bộ ra ngoại thành, cơn hứng uống rựơu
lại đến, trên đường đi gặp một học trò bèn lớn tiếng mời đi uống rượu với mình,
uống đến say mới cho đi.
Sáng
hôm sau, anh học trò ấy tự cho mình là được Viên Phương nể trọng bèn xin được
tiếp kiến, Viên Phương nói:
-
“Xin
anh đừng đến làm phiền ta, hôm qua uống rượu không có lấy người bạn, chẳng qua
là tạm thời mời anh uống một chút vậy !”
Anh
học trò xấu hổ lui về.
(Cổ
kim tiếu sử)
Suy tư 30 :
Đừng thấy
người ta mời ăn uống mà cho là người ta yêu mến mình, cũng đừng thấy người ta
cười với mình mà cho rằng người ta thích mình, vì ở đời có những cái không như
chúng ta nghĩ...
Đức Chúa Giê-su thì lại khác, Ngài mời
chúng ta là vì Ngài yêu mến chúng ta, Ngài mĩm cười với chúng ta là vì Ngài coi
chúng ta như là bạn thân của Ngài, cho nên chúng ta có thể hoài nghi với tất cả
mọi người ở trần gian này, nhưng chúng ta không thể hoài nghi tình yêu mà Thiên
Chúa đã dành cho chúng ta qua Con Một của mình là Đức Chúa Giê-su Kitô.
Có một vài người Ki-tô hữu thường hay hồ
nghi về tình yêu của Thiên Chúa dành cho họ, bởi vì họ chỉ thấy cuộc đời của
mình sao gặp nhiều chông gai khốn đốn mà không thấy sung sướng hạnh phúc như
người khác. Tình yêu của Thiên Chúa dành cho chúng ta không phải là những vật
chất ở đời này, nhưng là sự sống đời sau.
Các thánh nam nữ đều biết rằng: Thiên
Chúa yêu thương chúng ta nên mời gọi chúng ta chia sẻ những đau khổ của Đức
Chúa Giê-su trên thập giá, bởi vì chỉ có những ai thành tâm chia sẻ với Ngài những
đau khổ ấy mới thật sự là bạn hữu của Ngài.
Anh học trò quá thơ ngây nhẹ dạ nên bị xấu
hổ, nhưng nếu chúng ta biết sống đơn sơ thánh thiện trước mặt Thiên Chúa và mọi
người thì nhất định sẽ được bình an tâm hồn.
Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.
(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư)
29. ĂN THÌ KHÔNG NÓI
CHUYỆN
Hà
Thừa Dụ lúc làm huyện lịnh hai huyện Châu Chí và Hàm Dương, thường thường mời
các quan lại ăn cơm uống rượu.
Có
một lần ăn uống với tên tiểu quan, tên tiểu quan được yêu chuộng thì kinh ngạc,
đợi đến lúc thấy ông ta có chút ngà ngà bèn đem mấy chuyện cá nhân đã ôm trong
lòng báo cáo tổng hợp, Hà Thừa Dụ nói:
- “Đây
là mày muốn lừa tao sao, đáng bị đánh vài trượng !”
Đợi
đánh xong, lại mời tên tiểu quan ấy đến ăn uống giống như chưa xảy ra chuyện
gì.
(Cổ
kim tiếu sử)
Suy tư 29 :
Một
kinh nghiệm cho thấy là khi cấp trên say ngà ngà thì đừng đem việc riêng không
có lợi ra báo cáo, vì như thế chẳng khác gì rót thêm dầu vào rượu cho họ uống,
và dù chúng ta có nói thật lòng thì họ vẫn không hiểu vì đang say nên dễ dàng bắt
lỗi; đánh xong lại mời ăn giống như chưa có chuyện gì xảy ra, là chứng tỏ là cấp
trên đã làm một việc không đáng làm nhưng vì say xỉn mà họ đã làm.
Say rượu là cơn điên ngắn, nhưng dù ngắn
thì cũng gây ra nhiều điều đáng tiếc, đến khi tỉnh lại thì không biết mình đã
làm gì.
Người Ki-tô hữu luôn tỉnh thức và cầu
nguyện để khỏi sa chước cám dỗ, đó là lời dạy của Đức Chúa Giê-su. Tỉnh thức để
nghe cho rõ thấy cho tường những lời phỉnh gạt và mưu mô của ma quỷ; tỉnh thức
là để sáng suốt phân biệt cái gì nên nói và cái gì không nên nói khi cơn vui bất
chợt đến; tỉnh thức là để sẵn sàng lắng nghe tiếng Thiên Chúa thì thầm rất nhỏ
trong tâm hồn của chúng ta.
Hể được cấp trên chiếu cố mời ăn uống là
cảm thấy được ưu đãi, do đó mà có rất nhiều người đem cái dở của anh em ra mà
nói, đó là khuyết điểm chung của con người, nhưng người Ki-tô hữu thì luôn im lặng
dù được cấp trên mời dự tiệc, nhưng nếu có nói thì nói điều tốt của anh em mà
thôi, đó chính là ưu điểm của người Ki-tô hữu vậy.
Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.
(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư)
28.
KHÔNG MỜI
MÀ TỰ ĐẾN
Thời
nam triều Lưu Tống, thượng thư Đặng Tiên Chi không câu nệ tiểu tiết, Võ đế rất
yêu chiều ông ta.
Có
một lần, Võ đế đang yến tiệc trong nội cung, cố ý không mời Đặng Tiên Chi, sau
khi đợi cho khách khứa đến thì Võ đế nói:
-
“Đặng
Tiên Chi nhất định sẽ không mời mà tự đến”.
Quần
thần có chút hoài nghi, đúng vào lúc ấy người giữ cửa có thông báo nhỏ:
-
“Thượng
thư Đặng Tiên Chi đã đến trước quầy xin chỉ thị”. Võ đế cười lớn và
lập tức mời vào.
(Cổ
kim tiếu sử)
Suy tư 28 :
Không mời
mà tự đến thì có hai hạng người: một là người quá thân, hai là người tham ăn.
Người quá thân thì coi như ruột thịt, có
cái gì cũng đem ra chia sẻ với nhau, người quá thân thì không còn khoảng cách
trong đối xử, không chấp xét những câu nệ của nhau, nhưng vẫn cứ phải luôn tôn
trọng nhau, đó là hạng thứ nhất; hạng thứ hai là vì tham ăn mà đến dù người ta
không mời, hạng người này thì ai cũng e dè vì họ ít khi coi trọng danh dự của
mình...
Vì thân thiết mà đến cũng là tâm tình của
chúng ta đối với Đức Chúa Giê-su Thánh Thể, Đức Chúa Giê-su là thầy và là cứu
chúa của chúng ta, là Đấng chịu nhiều đau khổ và rất yêu thương chúng ta, cho
nên mỗi ngày chúng ta đi tham dự thánh lễ là để tỏ lòng yêu mến Ngài, và hễ rảnh
lúc nào là đến nhà thờ lúc đó dù không ai mời, dù không phải là giờ kinh giờ lễ,
nhưng là giờ của chúng ta với Đức Chúa Giê-su Thánh Thể.
Dù là thân thiết nhưng Đức Chúa Giê-su vẫn
cứ mời gọi chúng ta đến với Ngài, vì Ngài biết rằng chúng ta thường có bệnh
“hay quên”, bệnh “làm biếng”, dù chúng ta rất nhiệt tình với Ngài và yêu mến
Ngài.
Không ai mời mà đến dự tiệc thì dù thân
mấy chăng nữa thì cũng bị người ta nói to nói nhỏ là...tham ăn mà đến, nhưng
không mời mà chúng ta vẫn cứ đến nhà thờ dâng lễ đọc kinh cầu nguyện, thì là một
gương sáng gương lành trong thời đại ngày nay vậy !
Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.
(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư)
27.
BỆNH CỦA
AI HẠI NGƯỜI ẤY
Du
Có
một gia đình rất có gia thế ở kế bên, chủ nhân thân thể không được khoẻ bèn sai
người đi qua xin nói chuyện nhỏ tiếng chút xíu.
Du
-
“Nhà mày
có người bệnh hoạn, ta cũng có bệnh điên vì rượu, bệnh của ai hại người ấy.”
Nói
xong càng la hét náo loạn to hơn trước.
Sau
này, Du Hoa Lộc đến làm việc ở Phúc Kiến, mà người bị bệnh ở sát bên nhà trước đây
đang làm tuần phủ Phúc Kiến, bèn báo phục lên thượng thư triều đình vạch tội Du
Hoa Lộc như sau:
-
“Có phong
cách sơ sài của người nước Tấn, tuyệt không phải là uy nghi của viên quan người
Hán.”
Du
Hoc Lộc biết được thì vỗ án nói:
-
“Nói
“tuyệt không” thì có thể nói ông ta chỉ biết mình; nhưng nói “sơ sài” thì thật
là đáng tiếc”.
(Cổ
kim tiếu sử)
Suy tư 27 :
Bệnh
đau đầu thì đầu nhức, bệnh mất ngủ thì con mắt nó nhức, bệnh đau bụng thì cái bụng
nó đau, bệnh chỗ nào thì đau chỗ đó, và có khi còn làm hại đến tính mệnh của mình
nữa.
Thông thường người nào bị bệnh thì người
ấy đau, nhưng có khi người bị bệnh đau ít mà người không bị bệnh thì đau nhiều,
đó là khi Đức Chúa Giê-su bị đánh đòn đau đớn khổ nhục thì Đức Mẹ lại càng đau
đớn khổ nhục như thế, đó là bố mẹ đau khi con bệnh, đó là vợ đau khi chồng bệnh,
và đau khổ nhất chính là khi con người sa ngã phạm tội thì Thiên Chúa đau không
kể xiết...
Bệnh nào cũng đau và cũng đều làm hại
thân xác, nhưng không phải bệnh nào cũng đều làm cho sinh mạng trở nên nguy hiểm,
chỉ có bệnh trong tâm hồn mới có thể làm cho linh hồn chết và thân xác cũng chết,
mà bệnh trong tâm hồn đó chính là: kiêu ngạo, ghét ghen, tị hiềm anh chị em.v.v...
Bệnh của ai thì hại người ấy, nhưng bệnh
trong tâm hồn –tội lỗi- thì không những hại mình mà còn hại đến gia đình, hại đến
cộng đoàn, hại đến tha nhân và làm ô nhiễm xã hội...
Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.
(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư)