Thứ Ba, 11 tháng 3, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

  


33.          KHÁCH NGHIỆN RƯỢU

Có tên sâu rượu (nghiện rượu), mỗi ngày đều lấy rượu làm vui.

Có lần đi ăn tiệc, uống rượu không ngơi nghỉ, uống đến khi đỏ mặt tía tai, bèn nói với những người khách khác:

-         “Nhà ai đường sá xa xôi thì có thể về trước”.

Khách khứa lục tục đi về, chỉ còn lại một mình anh ta và chủ nhân ngồi tiếp anh ta uống rượu, anh ta lại nói:

-         “Nhà ai đường sá xa xôi thì về trước”.

Chủ nhân nói :

-         “Nhà tôi ở đây”.

Tên sâu rượu nói:

-         “Ông phải lui về phòng, tôi thì ngủ trên bàn rượu này với áo quần của tôi !”.

(Tuyết Đào Hìa Sử)

 

Suy tư 33:

        Có những người trước khi uống rượu thì rất lễ phép lịch sự với kẻ trên người dưới, đến khi rượu ngà ngà thì to tiếng với người dưới kẻ trên, khi rượu uống đã lên đến con mắt thì mắt mờ nhìn không biết ai là ai, nhìn cha mình thành bạn, nhìn bạn thành cha mình, ăn nói loạn tầm phào mất nhân cách...

        Rượu đem lại niềm vui và phấn khởi cho người biết thưởng thức rượu, nhưng rượu cũng đem lại những điều bất hạnh cho những người lợi dụng rượu.

        Người Ki-tô hữu biết rằng đời còn rất nhiều việc phải làm hơn là phí thời giờ trong bàn nhậu, ở đời cũng có rất nhiều việc cần đến trí óc hơn là uống rượu để phá hoại trí óc của mình, cho nên khi họ thưởng thức vị ngọt cay của rượu, thì cám ơn Thiên Chúa đã ban cho họ được uống thứ rượu trường sinh là Máu Thánh của Đức Chúa Giê-su trên bàn thờ, để nhờ đó mà họ trở nên phấn khởi vui tươi hơn trong cuộc sống nhiều lao nhọc của mình...

        Bất kể là ai, người giàu hay nghèo, người có danh vọng hay địa vị, hể nát rượu thì chắc chắn là thân bại danh liệt !

        Người khôn ngoan biết rất rõ điều này.


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

Thứ Hai, 10 tháng 3, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


32.          COI KỊCH CÓ CẢM GIÁC

Trương Tam Nhai dạy học ở Chi Giang, một hôm cùng đi coi kịch tuồng “Tô Thái”, đến hồi chính là khi Tô Thái được làm tướng quốc sáu nước và trở về vinh quang, anh hai của ông ta rất ngưỡng mộ, vội vàng sắp xếp rất nhiều sách, nói:

-         “Tôi phải đi học để tương lai cũng có đường công danh”.

Trương Tam Nhai coi đến đoạn này thì nói:

-         “Chúng ta cũng nên chuẩn bị vài cái bao !”

Các bạn đồng hành kinh dị hỏi:

-         “Anh của Tô Thái đi học, mà chúng ta làm thầy giáo đều có hưởng một phần lễ vật kính trọng thầy của ông ta chứ ?”

(Tuyết Đào Hìa Sử)

 

Suy tư 32:

        Người xưa coi kịch mà có cảm giác như chuyện mới xảy ra ngày hôm nay, nên cứ tưởng là mình sẽ được hưởng nhờ những lễ vật bái sư nơi người anh trai của Tô Thái thời xa xưa, đúng là bệnh nghề nghiệp.

        Vở kịch rất bi thảm, rất sống động rất thật mà hiệu quả và rất ứng dụng cho mọi người Ki-tô hữu qua các thời đại, đó là sự chết của Đức Chúa Giê-su trên cây Thánh Giá, chuyện có thật 100% này xảy ra cách đây hơn hai ngàn năm trên đồi Golgotha ngoài thành Giê-ru-sa-lem, nhưng hiệu quả ơn cứu độ cho hết mọi thời đại từ nguyên tổ A-dong đến tận thế và viên mãn trong Nước Trời...

        Người Ki-tô hữu hiểu rất rõ điều ấy và có lúc lấy làm tiếc cho những người không tin vào Đức Chúa Giê-su...

        Thế nhưng, cũng có rất nhiều người Ki-tô hữu chỉ tin có Đức Chúa Giê-su trong lịch sử loài người, nhưng lại rất thờ ơ với ơn cứu chuộc của Ngài được thể hiện trong thánh lễ trên bàn thờ và trong các bí tích, do đó mà họ không thể đem đức tin của mình ra để làm chứng cho tình yêu cứu độ ấy.

        Chuyện ngày xưa của thế gian không thể làm sống trong hiện tại, nhưng hy tế của Đức Chúa Giê-su ngày xưa trên Thánh Giá vẫn cứ sống động trong hiện tại trong mỗi thánh lễ mọi ngày trên bàn thờ.


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

Chủ Nhật, 9 tháng 3, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

  


31.          SỚM ĐÃ NGỌT RỒI

Có một người miền bắc và một người miền nam tranh luận trái ô liu và trái táo loại nào ngọt nhất.

Người miền bắc nói:

-         “Trái táo ngọt”.

Người miền nam nói:

-         “Mùi vị trái ô liu mặc dù cay nhưng lại ngọt, vả lại còn có dư vị”.

Người miền bắc nói:

-         “Đợi dư vị của anh đi thì vị ngọt đến, tôi đã sớm biết là nó ngọt rồi”.

(Tuyết Đào Hài Sử)

 

Suy tư 31:

        Trái cây thì có trái ngọt có trái chua, trái táo thì ngọt còn trái ô-liu cũng ngọt nhưng có múi vị như cay, ăn cũng ngon miệng.

        Cuộc sống của con người cũng có những mùi vị chua ngọt đắng cay, có như thế đời sống của mỗi người mới có thú vị, nếu đời cứ ngọt thì không cảm nghiệm được đắng cay và không biết thông cảm cho người khác, nếu đời cứ đắng cay mãi thì con người sẽ trở nên những kẻ tàn nhẫn bất cần đời...

        Hiểu rõ mùi vị đắng cay phải có trong cuộc đời không ai khác hơn chính là người Ki-tô hữu, bởi vì Đức Chúa Giê-su đã xuống thế làm người chia sẻ đắng cay chua ngọt với con người, nên họ -người Ki-tô hữu- hiểu rõ giá trị ấy để chia sẻ sự đau khổ với Đức Chúa Giê-su nơi tha nhân, và qua đó họ cảm nghiệm được tình yêu của Thiên Chúa đối với họ và với tha nhân. Người không chấp nhận cuộc đời có chua ngọt đắng cay là người không hiểu được mầu nhiệm đau khổ và vinh quang của Đức Chúa Giê-su, cho nên họ luôn sống trong hoài nghi và sự nổi loạn...

        Trái táo ngọt và trái ô-liu cũng không đến nỗi cay, cả hai đều ăn được chỉ cần chúng ta thích ăn; cuộc đời sẽ đẹp và đáng yêu dù có chua có đắng, chỉ cần chúng ta tích cực chấp nhận cuộc đời theo thánh ý của Thiên Chúa...


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư)