Thứ Bảy, 15 tháng 2, 2014

Chúa nhật 6 thường niên


CHÚA NHẬT VI THƯỜNG NIÊN

Tin mừng : Mt 5, 20-22a.27-28.33-34a.37
“Anh em đã nghe luật dạy người xưa. Còn Thầy, Thầy bảo cho anh em biết.

Anh chị em thấn mến,
Đã có nhiều lần trong cuộc sống, chúng ta khen ngợi các linh mục là những người tài giỏi đáng để chúng ta học hỏi, nhưng Đức Chúa Giê-su lại bảo cho chúng ta biết, nếu chúng ta không ăn ở công chính hơn những người kinh sư và biệt phái thì sẽ chẳng được vào Nước Trời.

Công chính thì khác với tài giỏi.
Có những linh mục rất tài giỏi đa năng, vừa viết nhạc vừa hát hay lại vừa làm diễn viên thu hình, những tài hoa này không làm cho những linh mục ấy trở nên người công chính, những tài hoa này không làm cho các ngài được vào Nước Trời, nếu các ngài không có đời sống kết hợp sâu xa với Thiên Chúa, bằng không thì chỉ thêm gây phiền phức cho đời sống nội tâm của các ngài mà thôi, bởi vì chính đời sống nội tâm của người linh mục mới làm cho họ trở nên người công chính trước mặt người đời và trước mặt Thiên Chúa.

Các kinh sư và những người Pha-ri-siêu rất giỏi về luật Môi-sê, những chính các ông ấy đã bị Đức Chúa Giê-su khiển trách vì trở nên cớ vấp phạm cho người khác, khi chính họ không thực hành lề luật.

Người công chính là người tuân giữ lề luật của Thiên Chúa, là người biết chu toàn bổn phận của mình cách trọn hảo dù cho tài năng của mình xuất chúng, nhưng không vì tài năng, không vì tiêng khen ngợi của mọi người mà quên đi bổn phận mục tử của mình. Tài hoa là phương tiện giúp cho mục đích của đời mục tử, chứ không phải tài hoa là mục đích của đời sống linh mục.

Luật cũ và luật mới chỉ khác nhau chữ Tâm.
Các kinh sư và những người Pha-ri-siêu cũng biết giữ lề luật của Môi-sê, nhưng họ không dùng cái tâm để giữ và thực hành, họ chỉ dùng cái vẻ đạo mạo bên ngoài để làm cho người khác phải ca ngợi mình với áo thụng dây tua, với cung cách bệ vệ mà thôi, cho nên họ không không thể dẫn dắt người khác vào Nước Trời.

Thời nay có những mục tử cũng biết giữ luật Chúa như những kinh sư và người Pha-ri-siêu, tức là họ không dùng cái tâm để giữ, mà chỉ dùng cái mã tốt tướng đạo mạo bên ngoài để giữ, những mục tử này thì rất dễ thấy trong xã hội ngày nay, đó là:
-      Khi các ngài đứng trên tòa giảng để răn đe giáo dân đừng uống rượu, nhưng lễ xong thì các ngài uống rượu nhiều gấp mấy giáo dân, các mục tử này chỉ nói cho sướng miệng chứ không nói bằng cái tâm.
-      Khi các ngài đứng trên tòa giảng nói về sự công bằng bác ái, nhưng chính các ngài lại cho giáo dân vay tiền lấy lãi nặng hơn cả các chủ nợ khác. Các mục tử này chỉ nói cho sướng miệng chứ các ngài không thực hành bằng cái tâm.
-      Khi các ngài đứng trên tòa giảng dạy giáo dân phải thảo kính cha mẹ, kính trên nhường dưới, nhưng chính các ngài ăn nói thô lỗ cộc cằn, ngạo mạn với các đấng bậc lớn tuổi hơn mình. Các mục tử này chỉ nói cho sướng cái miệng chứ các ngài không hề dùng cái tâm để giảng dạy.

Anh chị em thân mến,
Các kinh sư và những người Pha-ri-siêu đã bị Đức Chúa Giê-su nhiều lần khiển trách, không phải vì Ngài ghét họ, nhưng vì Ngài muốn cho họ trở nên những bậc thầy thánh thiện gương mẫu, và bởi vì chính họ mỗi khi làm gương xấu thì ảnh hưởng to lớn và tai hại vô cùng cho dân Ngài.

Sự công chính được phát xuất từ một tâm hồn biết yêu thương thật sự, chứ không phải phát xuất từ tài năng, thông luật hay giỏi Thánh kinh. Bởi vì nếu không yêu thương thật sự, thì tất cả chỉ là hình thức giả tạo đáng ghét bên ngoài mà thôi.


Xin Thiên Chúa chúc lành cho chúng ta.

Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

Thứ Ba, 11 tháng 2, 2014

Tượng đài

TƯỢNG ĐÀI


Thấy nhà thờ mình không có tượng đài Lòng Chúa Thương Xót, một giáo dân giàu có nói với cha sở:
-         “Thưa cha, con thấy hình như trong giáo phận nhà thờ nào cũng có tượng đài Lòng Chúa Thương Xót, tại sao giáo xứ mình không có ?” ngừng một chút, ông ta nói tiếp: “Nếu cha cần tiền thì con sẽ ủng hộ để cha xây tượng đài Lòng Chúa Thương Xót.”
Cha sở nói rất nghiêm túc:

-         “Tôi nghĩ rằng, giáo dân mình nên xây tượng đài Lòng Chúa Thương Xót trong lòng của mỗi người, nếu xây tượng đài Lòng Chúa Thương Xót cho to lớn đẹp đẽ ngay trong khuôn viên nhà thờ mà giáo dân cứ chửi nhau, cứ ghen ghét nhau, cứ nói xấu nhau, cứ thù hiềm nhau, thì xây dựng tượng đài chỉ làm tủi nhục Chúa thêm mà thôi...”

Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 
dịch và viết suy tư 

Thương tiếc

THƯƠNG TIẾC


Khi ngài đến nhận xứ khoảng vài tháng đầu, thì có rất ít giáo dân thích ngài, vì ngài rất thẳng thắn trong lập trường, trong sáng khi giảng dạy, nhiệt tình trong công việc, nghiêm khắc trong lễ nghi, vui vẻ hòa đồng khi sinh hoạt...

Mấy năm sau, ngài lại được bài sai đi nhận xứ khác, giáo dân kẻ buồn người khóc vì họ thấy giá trị tinh thần mục tử nơi con người của ngài...

Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 
dịch và viết suy tư 

Đối thoại (2)

ĐỐI THOẠI (2)


Giáo dân hỏi cha sở:
-      “Thưa cha, tại sao cha đi tu ?”
Cha sở cười cười hỏi lại:
-      “Tại sao ông lập gia đình ?”
-      “Vì con thích lấy vợ.”
Cha sở cười lớn, nói:
-      “Tôi cũng vậy, vì tôi thích đi tu.”
Cả hai cha con cùng cười, cha sở cảm thấy vui vui trong lòng, vì giáo dân đã coi cha như người thân, không còn sợ sệt, không còn ngăn cách và không còn coi cha như người...cõi trên nữa.

Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.
dịch và viết suy tư 

Bát thác tướng quân

BÁT THÁC TƯỚNG QUÂN


Lúc Lý Nguyên Anh làm thích sứ ở Giáng Châu thì có nhiều hành vi kiêu ngạo quá mức, tham quân Bùi Luật nhiều lần khuyên bảo, Lý Nguyên Anh giận dữ vô cùng, ra lệnh cho thuộc hạ dùng cây trúc cứng quất Bùi Luật. Về sau Bùi Luật về kinh đô tường trình công việc, đem tất cả sự việc báo cáo với hoàng đế.
Hoàng đế hỏi Bùi Luật: “Nhà người bị đánh mấy hèo ?”
Bùi nói: “Trước sau cọng lại là tám ạ !”
Hoàng đế lập tức ra lệnh cho Bùi Luật chuyển thăng lên tám bậc làm đệ lục phẩm.
Sau khi Bùi Luật trở về Giáng Châu, thở dài nói:
-         “Mạng sống của ta thật nhẹ, nếu như nói thêm một roi thì không phải là thăng lên ngũ phẩm hay sao ?”
Có người nghe được liền cười lớn, chế nhạo Bùi Luật là “Bát thác tướng quân”.
                                (Triều Dã Thiểm Tải)
Suy tư:
     Thiên Chúa không hỏi các thánh tử đạo: “Con bị người ta đánh mấy roi, mấy hèo, đâm mấy nhát dao, hoặc là bị xẻo mấy miếng thịt...” để mà thưởng công cho các ngài, bởi vì Thiên Chúa biết rất rõ, các ngài vì trung thành với giáo huấn của Ngài mà hy sinh mạng sống của mình, chứ không phải như tên viên quan kia bị đánh và mang một nỗi căm hờn trong lòng...
     Có một vài tín hữu mỗi lần trong nhà xứ có việc gì đó mà cha sở nhờ giúp một tay thì la bai bãi, nào là con quá bận việc, nào là con phải về quê trong ngày đó.v.v... hoặc là ra điều kiện với cha sở: con giúp cũng được thôi, nhưng dứt khoát là không làm chung với thằng cha đó, không quét nhà thờ với con mẹ đó, con ghét cay ghét đắng với mấy cái bản mặt đó lắm, vân vân và vân vân. Nhưng đến khi trong giáo xứ có dịp lễ lớn như Đức Tổng giáo phận đến nhà thờ ban phép Thêm Sức cho trẻ em, thì dù cha sở không nhờ họ cũng đến làm, chạy lăng xăng, la chỗ này hét chỗ nọ ra vẻ ta đây cũng có phần...chỉ huy trong giáo xứ !

Họ làm việc nhà Chúa với một tâm tình khoe khoang, họ làm việc nhà Chúa mà đòi gạt bỏ anh em chị em ra khỏi cộng đoàn vì ích kỷ cá nhân, để rồi đổ tội cho người khác là làm cản trở công việc phục vụ của họ nơi giáo xứ. Rồi như người Pha-ri-siêu cầu nguyện trong đền thờ, họ nói thẳng với Chúa: “Lạy Chúa, con rất muốn phục vụ nhà Chúa, nhưng cái thằng cha X... ấy cứ chỉ trích con này nọ, và cái con mẹ N...nọ cứ nhìn con xoi mói, nếu Chúa cho họ đừng đến nhà thờ để con phục vụ Chúa cách thoải mái hơn thì tốt biết bao !”

Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 
dịch và viết suy tư 

Sót lại một chiêu

SÓT LẠI MỘT CHIÊU

Cuối đời nhà Tùy có người tên là Đạt Quân Mạc bắn cung rất giỏi, dù cho nhắm mắt cũng có thể bắn trăm phát trúng cả trăm, không trật phát nào.
Có một người tên là Vương Linh Trí học bắn cung với ông ta, và tự cho rằng mình đã học hết tất cả các chiêu kỳ diệu của thầy, bèn muốn bắn chết sư phụ, để hưởng vinh dự là người duy nhất bắn cung rất giỏi..
Ngày nọ, Đạt Quân Mạc cầm một con dao, chém gảy tất cả mũi tên mà Vương Linh Trí bắn tới. Chỉ còn lại một mũi, Đạt Quân Mạc không dùng dao chém, nhưng dùng răng cắn đầu mũi tên, cười nói:
-         “Ngươi học bắn cung với ta đã ba băm, ta vẫn chưa muốn đem môn “cắn đầu mũi tên” truyền dạy cho ngươi”.
                                       (Triều Dã Thiểm Tải)
Suy tư :
     Trong môn quy của tất cả các võ đường từ xưa đến nay, đều có môn quy này: “Không lừa thầy phản bạn”, lừa thầy phản bạn là một trọng tội, là ăn cháo đái bát, là tội đáng “tru di tam tộc” trong một môn phái.
     Giu-đa Ít-ca-ri-ốt phạm tội bán thầy mình là Đức Chúa Giê-su, một tội ác phạm đến môn quy của nhân loại, mà đa số chúng ta cho là ông ta vì ham tiền mà bán thầy mình ba mươi đồng bạc, nhưng suy xét thật thâm sâu động cơ “bán thầy” của Giu-đa Ít-ca-ri-ốt không phải là ham tiền, vì tiền chỉ là giá cả của việc mua bán, nhưng chính là ông ta chạy làng trước một cuộc chiến giữa thiện và ác, giữa ánh sáng và bóng tối, giữa sự thật và giả trá... tóm lại là ông ta đã đầu hàng tội lỗi trước khi lâm trận, nghĩa là ông ta đã bán đi một tình thương chân thật và một sự tín nhiệm của thầy mình nơi ông.
     Người Ki-tô hữu không ai muốn trở thành Giu-đa bán Chúa cả, nhưng thực tế có một số người lại khác, họ âm thầm “đi đêm” với những thế lực chống lại Giáo Hội vì lợi ích riêng tư của họ, người Ki-tô hữu không ai muốn lừa thầy phản bạn cả nhưng có một số không ít người lợi dụng tôn giáo như một bình phong để che giấu những âm mưu tội lỗi của họ, chẳng hạn như họ không ủng hộ việc phá thai nhưng lại ký vào luật cho phép lưu hành những viên thuốc ngừa thai cực mạnh, bất chấp lề luật Thiên Chúa, bất chấp tiếng nói của Giáo Hội...

     “Lừa thầy phản bạn” là điều tối kị trong môn quy, nó cũng là điều cấm kỵ trong Giáo Hội, bởi vì anh đã không thể nào trung tín với Chúa và Giáo Hội, thì anh cũng sẽ không thể trung tín với bản thân, và đương nhiên là anh không thể trở thành một Ki-tô hữu tốt được.

Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 
dịch và viết suy tư 

Không tiền không đi

KHÔNG TIỀN KHÔNG ĐI


Đặng Âm làm sứ bộ thị lang, nắm quyền tuyển chọn quan chép sử, ăn hối lộ rất nhiều, tiếng tăm rất xấu.
Người nào được tuyển trong ngày ấy, phải bó trên đôi ủng một trăm quan tiền, tiếng kêu tinh tang, Đặng thấy tiền tai liền thông, tiến lên phía trước hỏi: “Tại sao anh phải bó tiền trên đôi ủng ?”
Người được tuyển trả lời: “Hôm nay tuyển chọn, không tiền không đi”.
Thần kinh của Đặng xúc động nhạy cảm, không tiếp lời được.
                                    (Triều Dã Thiểm Tải)
Suy tư:
     Tiền nó có một sức mạnh đặc biệt: nó làm đảo lộn trật tự thế giới, nó thay đổi lòng người, nó làm cho con người thành tựu hoặc tiêu tan danh vọng.v.v... nó là sản phẩm do con người tạo ra, nhưng lại thống trị con người.
Đức Chúa Giê-su rất có lý khi nói kho tàng của anh ở đâu thì lòng trí anh cũng ở đó .
Nhưng có người không có kho tàng gì cả, mà lòng trí thì vẫn luôn luôn để vào kho tàng của người khác, chẳng hạn như anh ta để lòng trí vào gia tài của cha mẹ, dự định khi cha mẹ chết đi thì làm sao mà chiếm đoạt, làm sao để dành phần hơn những anh chị em khác trong nhà; có người để lòng trí vào cái chức vụ béo bở trong cơ quan, cho nên lòng dạ không màng đến nhà thờ, không màng đến việc kính Chúa yêu người; lại có người kho tàng thì kếch sù, nhưng lòng trí cũng vẫn cứ để nơi kho tàng của người khác chẳng hạn như làm sao để hạ bệ cái thằng cha thủ trưởng, làm sao đẩy nó đi khỏi cơ quan để “ghế” của nó cho mình.v.v...
Vì lòng dạ luôn để nơi những kho tàng ấy, nên thế gian không lúc nào là có hoà bình, tâm hồn không lúc nào được bằng an, bởi vì tiền bạc đã che mất sự sáng suốt của tâm hồn, tiền bạc đã làm cho tâm hồn trong sáng trở thành hắc ám, vì thế nên người ta có câu ca dao thời hiện đại như sau: “tiền là tiên là phật, là sức bật của tuổi trẻ, là sức khoẻ của tuổi già, là cái đà danh vọng, là cái lọng che thân.v.v...”

Đồng tiền luôn có hai mặt và nó như con dao hai lưỡi, mà “lưỡi” nào cũng đáng sợ khiến cho người sử dụng nó phải cẩn thận: nó là khí cụ để chúng ta nên thánh, đồng thời nó cũng là con dao khiến chúng ta phải chết đời đời.

Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 
dịch và viết suy tư