Thứ Tư, 16 tháng 4, 2025

Thứ Năm Tuần Thánh

 


THỨ NĂM TUẦN THÁNH


Bạn thân mến,
Hôm nay Thứ Năm Tuần Thánh, theo truyền thống của Giáo Hội, chiều hôm nay Đức Chúa Giê-su đã làm ba công việc vừa vĩ đại vừa mầu nhiệm, để lưu truyền cho Giáo Hội tiếp tục công trình cứu chuộc nhân loại của Ngài cho đến tận thế, đó là :
1- Ban giới răn mới là luật Yêu thương.
2- Lập bí tích Thánh Thể.
3- Lập bí tích Truyền chức thánh.
Trong khung cảnh của phụng vụ này, tôi chia sẻ với bạn mấy điều sau đây :
1- Ban giới răn mới là luật Yêu thương.
Chút nữa đây tôi sẽ rửa chân cho mười hai vị giáo dân được chọn ở trong giáo xứ để tưởng nhớ và kỷ niệm Đức Chúa Giê-su đã rửa chân cho các Tông Đồ năm xưa trong bữa ăn cuối cùng của Ngài.
Rửa chân là công việc của đầy tớ làm để phục vụ cho chủ nhân, là một hành động bày tỏ sự phục tùng của người tôi tớ, Đức Chúa Giê-su đã dùng phương thức này để dạy cho các tông đồ một bài học mới, bài học yêu thương và phục vụ, Ngài nói: “Anh em có hiểu việc Thầy mới làm cho anh em không ? Anh em gọi Thầy là “Thầy”, là “Chúa”, điều đó phải lắm, vì quả thật, Thầy là Thầy, là Chúa. Vậy nếu Thầy là Chúa, là Thầy, mà còn rữa chân cho anh em, thì anh em cũng phải rữa chân cho nhau...” .
Yêu thương và phục vụ tuy là hai nhưng chỉ là một, hay nói cách khác phục vụ là hoa quả của yêu thương, bởi vì không ai yêu thương mà không phục vụ, nhưng nếu phục vụ mà không yêu thương thì chỉ là giả dối và đáng bị lên án. Đức Chúa Giê-su đã làm gương cho chúng ta khi Ngài cúi xuống rửa chân cho các môn đệ của mình, thì chúng ta cũng nên cúi xuống mà rửa chân cho anh em và cho tha nhân như Đức Chúa Giê-su đã làm, rửa chân cho nhau chính là phục vụ nhau, yêu thương nhau và giúp nhau thăng tiến trong tình yêu của Chúa qua cuộc sống của mình.
Người thời nay lấy làm lạ khi chúng ta yêu thương và phục vụ họ, họ sẽ thắc mắc đâu là động cơ thúc giục chúng ta làm điều ấy, khi mà cả nhân loại đang đắm chìm trong hưởng thụ và sống trong ích kỉ của mình.
2- Lập bí tích Thánh Thể.
Cao điểm của bữa tiệc ly chính là lúc Đức Chúa Giê-su lập bí tích Thánh Thể, là bí tích làm nên Hội Thánh và cũng là nguồn ân sủng hiện diện cách thực tại cho chúng ta được hưởng dùng, đây là một mầu nhiệm mà Giáo Hội qua mọi thời đại đều tuyên xưng: mầu nhiệm tình yêu.
Với khung cảnh đầm ấm trong căn phòng trên gác, với tình cảm chan hoà của tình thầy trò, Đức Chúa Giê-su đã thố lộ tâm tình với các Tông Đồ: “Thầy những khát khao mong mỏi ăn lễ Vượt Qua này với anh em trước khi chịu khổ hình” . Sự mong mỏi ăn lễ Vượt Qua này với các môn đệ đã thành hiện thực và đây là bữa ăn cuối cùng của đời Ngài, vì thế, lễ Vượt Qua này sẽ không còn hiệu lực nữa khi Ngài cầm bánh không men đưa cho các môn đệ và nói: “Anh em cầm lấy mà ăn, đây là mình Thầy”. Rồi Người cầm lấy chén, dâng lời tạ ơn, trao cho môn đệ và nói: “Tất cả anh em hãy uống chén này, vì đây là máu Thầy, máu Giao Ước, đổ ra cho muôn người được tha tội...” , bởi vì từ nay chính Ngài vừa là lễ Vượt Qua vừa là Bánh tinh tuyền không men, nuôi sống nhân loại trên đường lữ thứ trần gian.
Bí tích Thánh Thể nguồn mạch của mọi ân sủng, hàng ngày hàng giờ vẫn diễn ra trong các thánh lễ trên khắp mặt đất nơi các nhà thờ nhà nguyện, đó chính là nguồn ơn vô tận mà Đức Chúa Giê-su đã vì yêu thương mà ban cho chúng ta. Đây là một sáng kiến độc đáo của Thiên Chúa, một chứng tích của tình yêu Thiên Chúa dành cho nhân loại mà các thánh -qua mọi thời đại- đã hưởng dùng, cảm nghiệm và hết lòng ca tụng tình yêu ấy của Thiên Chúa.
Có nhiều người trong chúng ta coi việc rước Mình Thánh Chúa như là đồ trang sức cho đẹp khi tham dự thánh lễ, cho nên họ không chuẩn bị tâm hồn cho xứng đáng, họ không tha thiết việc rước Chúa là bảo đảm cho phần rỗi đời đời của mình, nên đối với họ rước lễ hay không cũng chẳng nhằm nhò gì, đó chính là lí do khiến họ ngày càng xa rời ân sủng của Chúa hơn. Thánh Phao-lô tông đồ đã nghiêm khắc cảnh cáo chúng ta về việc rước lễ khi còn trong tình trạng tội trọng như sau: “Vì thế, bất cứ ai ăn Bánh và uống Chén của Chúa cách bất xứng, thì cũng phạm đến Mình và Máu Chúa..., Thật vậy, ai ăn và uống mà không phân biệt được Thân Thể Chúa, là ăn và uống án phạt mình...” .

Bí tích Thánh Thể làm cho chúng ta trở nên một trong Chúa Ki-tô, trở nên một chính là không của tôi không của anh nhưng là thuộc về Chúa Ki-tô và Hội Thánh của Ngài, do đó mà mỗi người trong chúng ta khi ăn Mình và uống Máu Chúa, thì chúng ta cũng phải trở nên bánh và nước cho anh chị em và tha nhân hưởng dùng, đó chính là yêu thương và phục vụ vậy.
3- Lập bí tích Truyền chức thánh.
Bí tích truyền chức thánh tức là bí tích Thừa tác Linh Mục, đây chính là một hồng ân to lớn của Thiên Chúa ban tặng cho loài người.
Đức Chúa Giê-su khi thiết lập bí tích Thánh Thể thì đồng thời Ngài cũng thiết lập bí tích truyền chức linh mục cho các môn đệ khi nói: “Anh em hãy làm việc này, mà tưởng nhớ đến Thầy” , để các môn đệ của mình, và những người kế tục các ngài trong chức giám mục và linh mục thực hiện mọi ngày cho đến tận thế.
Linh mục là người được thông phần vào sự sáng tạo của Thiên Chúa, chính các ngài đã được Thánh Thần thánh hoá để trở nên công cụ thánh, để làm cho có Đức Chúa Giê-su trên bàn thờ trong thánh lễ, đây cũng chính là mầu nhiệm tình yêu mà Đức Chúa Giê-su đã thực hiện giữa nhân loại: Ngài chọn những con người bất toàn để làm cho họ trở nên hoàn hảo trong bí tích truyền chức thánh -linh mục- để chính các ngài hằng ngày nhân danh Thiên Chúa, nhân danh Hội Thánh, nhân danh cộng đoàn và cá nhân mình, để dâng lời chúc tụng và cảm tạ Thiên Chúa qua Đức Giê-su Ki-tô đang hiện diện trên bàn thờ.
Linh mục chính là người phục vụ và mang tình yêu của Thiên Chúa đến cho mọi người, nhất là những nơi mà các ngài được sai đến với tư cách là mục tử, chính nhờ bí tích Thánh Thể và chức thánh mà các ngài quy tụ chung quanh mình những kẻ tin vào Chúa Ki-tô, và làm cho họ trở nên một đàn chiên duy nhất trong Hội Thánh của Chúa, do đó, linh mục luôn ý thức rằng: mình vừa là thầy vừa là anh em của mọi người, cho nên các ngài không những sống sao cho tốt đẹp, để đàn chiên mà mình đang coi sóc được hưởng nhờ những ơn thánh qua sự thánh hiến của mình, và giáo dân sẽ an tâm vui vẻ sống trong tình yêu Thiên Chúa dưới sự chăm sóc của các ngài.
Bạn thân mến,
Hôm nay cũng là ngày của linh mục, chúng ta nhớ luôn cầu nguyện cho các ngài được dồi dào ơn Chúa, để các ngài trước hết là thánh hoá bản thân mình, sau nữa là thánh hoá các linh hồn trong thiên chức linh mục mà các ngài đã lãnh nhận.
Chúng ta vẫn thấy có những linh mục chưa làm tròn trách nhiệm mà Thiên Chúa và Giáo Hội đã trao cho các ngài, chúng ta cũng thấy có vài linh mục trở nên gương xấu cho giáo hữu, nhưng đồng thời chúng ta cũng nhìn thấy rất nhiều linh mục tận tuỵ yêu mến và chăm sóc đàn chiên của Chúa qua cuộc sống của các ngài.
Thứ Năm Tuần Thánh này sẽ qua đi và chúng ta sẽ không còn nhớ đến những nghi thức đầy ý nghĩa trong thánh lễ này nữa, nhưng bí tích Thánh Thể, bí tích Truyền Chức Thánh và giới luật Yêu Thương của Đức Chúa Giê-su vẫn tồn tại mãi mãi cho đến tận thế, không phải tồn tại trong viện bảo tàng, nhưng tồn tại và sống động trong cuộc sống của Giáo Hội và của mỗi người trong chúng ta, bởi vì các bí tích và giới luật này không phải do con người lập ra nhưng là do chính Đức Chúa Giê-su –Thiên Chúa làm người- lập ra và được bảo chứng bởi cái chết và sự phục sinh của Ngài.
Xin Thiên Chúa chúc lành cho chúng ta.

Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.
-----------
http://www.vietcatholic.net
https://www.facebook.com/jmtaiby
http://www.nhantai.info

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


64.          UỐNG RƯỢU NHẠO QUAN

Trước đây có một huyện quan và huyện thừa[1] rất tham tiền, nhưng quan chủ bộ[2] thì lại thanh liêm.

Một hôm, ba người cùng nhau uống rượu, uống cho đến khi ngất ngư thì huyện quan đưa ra một trò chơi, và quy định mỗi trò chơi phải bao hàm một câu thiên gia thơ, phía dưới phải dùng hai câu tục hóa nói rõ ý thơ.

Quan huyện tự mình nói trước:

-         “Lữ Chước Sinh đem củi và lá đi đốt, một bếp lạnh, một bếp nóng”.

Huyện thừa tiếp lời:

-         “Cây trượng lê đỡ tôi qua cầu đông, trái áp sát tôi, phải cũng áp sát tôi”.

Trò chơi của chủ bộ ý bao hàm ám chỉ châm biếm:

-         “Mai và tuyết tranh xuân chưa dám rơi, nguyên cáo một lượng ba, bị cáo cũng một lượng ba”[3].

(Tiếu Hải Thiên Kim)

 

Suy tư 64:

        Thời nay có những ông quan án nhận tiền hối lộ để thay án tội cho người có tội thành vô tội, và người vô tội thành án chung thân, sự công bằng trước mắt bị thế lực đồng tiền và lòng tham của ông quan án đánh gục, nhưng sự thật vẫn là sự thật, đức công bằng vẫn là công bằng, bởi vì sự thật chính là Thiên Chúa và công bằng cũng chính là Ngài, cho nên Ngài sẽ trả lại cho những ai bị xét xử oan ức ở đời này được phúc lành mai sau.

        Làm quan án là một sứ mệnh thiêng liêng mà Thiên Chúa đã trao cho họ để đem lại sự công bằng cho người áp bức, cho nên có thể nói là rất vinh dự, nhưng đồng thời cũng là án tử cho linh hồn của họ khi họ bẻ cong sự thật và dập nát đức công bằng bởi lòng tham không đáy của mình, chính họ -quan xét xử- sẽ bị xét xử nặng nề trong ngày phán xét bởi Đấng phán xét rất công bằng là Thiên Chúa.

        Hạnh phúc thay cho người làm quan án thay mặt Thiên Chúa để đem sự thật và công bằng đến cho tha nhân...

Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 
(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

[1] Người trợ tá cho quan huyện.

[2] Quan coi sổ sách trong huyện.

[3] Nguyên cáo và bị cáo đều yêu cầu nộp một lượng ba đồng bạc trắng.

Thứ Ba, 15 tháng 4, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


63.          TƯỜNG BẰNG BÙN PHÂN

Có một ông thầy giáo dạy tư, oán hận chủ nhà cung ứng thức ăn đạm bạc, chủ nhà liền giải thích:

-         “Thưa thầy, hôm trước thầy có dạy học trò rằng: “thịt tuy nhiều, nhưng không được ăn nhiều”, cho nên tôi không dám đem thịt cho thầy ăn”.

Thầy giáo nổi giận nói:

-         “Nếu tôi giảng “tường bằng bùn phân” thì ông đem bùn phân đến cho tôi ăn à ?”

(Tiếu Hải Thiên Kim)

 

Suy tư 63:

        Thầy giáo dạy học thì có nhiều ví dụ cụ thể và đôi khi có những ví dụ rất trừu tượng tùy theo tiết học, đó là việc của thầy giáo của sách vở và của tri thức, mà chuyện ăn chuyện uống không được chen vào.

Thời nay, phụ huynh học sinh không bắt bí cung cấp thức ăn đạm bạc cho thầy giáo, nhưng chính thầy cô giáo bắt bí phụ huynh của học sinh cho học sinh những “kiến thức đạm bạc” (tức là chỉ dạy sơ sơ qua loa cho đúng chương trình, còn lại thì bắt học sinh phải đến nhà riêng của mình để học thêm) và buộc phụ huynh phải chi tiền cho hon em đi học thêm mới có thể học được tốt hơn...

        Nhà trường và gia đình là hai nơi đào luyện căn bản tri thức và lòng yêu thương cho các em, nhà trường thì bao gồm cả thầy cô giáo, học sinh, các chương trình học, vui chơi và tất cả những ai làm việc ở nhà trường, đều phải trở thành gương mẫu mô phạm cho học sinh; gia đình bao gồm cha mẹ, con cái và tất cả những gì có liên quan đến việc giáo dục con em trong gia dình, như truyền hình, sách báo và ngay cả cách sống của cha mẹ, có như thế sau này các em mới là những người có ích cho xã hội và cho Giáo Hội.

        Cha mẹ tôn trọng việc dạy học của các thầy cô giáo, thầy cô giáo tận tâm với việc dạy dỗ học sinh mà không cần tìm cách bắt bí các phụ huynh học sinh trong việc dạy ngoài giờ, thì hình ảnh các thầy cô giáo mãi mãi là mẫu gương “trồng người” cho các bậc phụ huynh, cho các học sinh, và như thế việc “tôn sư trọng đạo” lại càng có ý nghĩa hơn nữa.

        Người Ki-tô hữu thì biết việc này hơn bất cứ người nào, cho nên khi làm thầy cô giáo thì những người thầy cô giáo mang danh Ki-tô hữu này luôn đem Lời Chúa đặt vào trong bổn phận dạy học của họ...


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

Thứ Hai, 14 tháng 4, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


62.          ĐÃ KHỐN LẠI KHÓ

Có một bà vợ của phú ông ngày nào cũng đều có la mắng nhau chí chóe, mà cái mặt thì lại quá xấu xí, cho nên ông chồng mỗi ngày đều thở dài nói:

-         “Người khác góa vợ, nhưng tôi thì không thể góa vợ”.

        Bà vợ không hiểu bèn về hỏi cha mẹ, phụ thân nói:

-         “Đó là nó chê mày mặt mày xấu xí, muốn mày mau chết cho nên mới nói “góa vợ”.

        Con gái bèn hỏi:

-         “Vậy thì làm sao để đối phó ?”

Phụ thân trả lời:

-         “Nếu hắn ta nói lần nữa, thì mày nên nói: người khác quả phụ, nhưng tôi thì không thể quả phụ”.

Cách mấy ngày sau, ông chồng lại nói:

-         “Người khác góa vợ, nhưng tôi thì không thể góa vợ”.

 Bà vợ muốn đả kích lại, nhưng đột nhiên quên mất câu nói của phụ thân, nên vội vàng nói:

-         “Người khác sinh mụn nhọt, còn tôi thì không thể”.

Ông chồng cười nói:

-         “Nếu bà mà sinh mụn nhọt, chẳng lẽ không phải là đã khốn lại khó sao ?”

 

(Tiếu Hải Thiên Kim)

 

Suy tư 62:

        Người đẹp thì khi khóc cũng đẹp, khi giận cũng đẹp và khi cười thì càng đẹp hơn; người xấu thì cười cũng xấu, khóc cũng xấu và giận thì càng xấu hơn; đẹp hay xấu đều do trời cho, mà trời cho thì luôn là công bằng như nhau.

        Người tuy đẹp nhưng ngôn hành không đẹp thì coi như xấu, những người này thường bị người chê, người đẹp mà lòng dạ ác hiểm xấu xa thì coi như xấu, những người này thường bị người tránh xa, dù trong lòng họ rất tiếc cho một người có nhan sắc mà lòng dạ quá xấu.

        Người xấu mà lòng dạ đẹp thì người ta nói đó là người có duyên ngầm đáng yêu; người xấu nhưng ngôn hành dễ thương, biết giúp đỡ mọi người thì là đẹp hơn cả hoa hậu thế giới vì ai cũng mến họ, lòng mến này phát xuất từ tâm hồn mà ra chứ không từ con mắt xác thịt mà nhìn...

        “Đã khốn lại khó” tức là đã xấu, đã d tợn, bây giờ lại còn mọc thêm mụn nhọt trên mặt nữa thì xấu chết đi được, ai mà dám tới gần !

        Cho nên người Ki-tô hữu thường lấy cái tâm bình an, hiền hòa, yêu thương để làm cho cái xấu nơi mình trở thành cái đẹp theo ý của Thiên Chúa, tức là hành xử đẹp, nói năng đẹp, cử chỉ đẹp tràn đầy tinh thần Phúc Âm c ủa Đức Chúa Giê-su.


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

Chủ Nhật, 13 tháng 4, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


61.          MỤ TÚ BÀ BỊP BỢM

Có một thương nhân ngoài tỉnh, trọ trong một kỹ viện, nhìn quần trăng trên bầu trời thì nói với kỹ nữ:

-         “Ngày mai có gió”.

Chẳng may mụ tú bà nghe được, trong lòng nảy ra tà ý, vội vàng chạy đến ch của phú thương và nắm vạt áo của ông ta quát lên:

-         “Quan phủ ở đây đang truy nã người viết sách yêu quái và nói chuyện yêu quái.”

Nói xong thì đẩy ông ta ra ngoài phố, phú thương hai ba lần cầu khẩn, ngầm xuất ra năm mươi lạng bạc mới khỏi bị hại.

Ngày thứ hai, mụ tú bà lại thấy quần trăng trên trời, bèn hỏi người thương gia:

-         “Anh rể, anh rể, anh coi ngày mai có gió hay có mưa ?”
        Thương nhân trả lời:

-         “Không phải gió, không phải mưa, mà là một thòng lọng lớn dọa người để bịp tiền”.

(Tiếu Hải Thiên Kim)

 

Suy tư 61:

        Lầu xanh, kỹ nữ và tú bà (ba trong một) trở thành cái thòng lọng vừa dọa khách làng chơi vừa bịp tiền của họ, ai cũng biết điều ấy, nhưng vẫn có người bị dọa đến tính mạng và bị bịp mất tiền mất bạc mất danh dự, bởi vì...ham vui.

        Thời nay có những lầu xanh trá hình bằng khách sạn, karaoke, trá hình bằng tiệm hớt tóc mát-xa, trá hình bằng quán cà phê thơ mộng; thời nay có những kỹ nữ trá hình là học sinh đại học, trá hình bằng nhân viên phục vụ nhà hàng, trá hình bằng người mẫu; thời nay có những mú tú bà trá hình là chủ tiệm hớt tóc, là ca sĩ điều khiển kỹ nữ bằng điện thoại di động.v.v...họ trở thành cái thòng lọng thắt chặt những ai có đời sống tâm linh không rõ ràng ươn ươn dở dở, nó cũng trở thành cái ngục tù nhốt tuổi thanh xuân của thanh niên...

        Người Ki-tô hữu có nhà thờ, có thánh lễ và có các sinh hoạt tôn giáo để chống lại với “cái thòng lọng” chết người ấy, bởi vì khi người Ki-tô hữu không muốn đến nhà thờ thì những lầu xanh trá hình ấy sẽ là chốn dừng chân của họ, và chính nơi đây những kỹ nữ sẽ là người dẫn đường cho họ đi xuống nơi mà họ không muốn, đó là hỏa ngục.

        Ai có đức tin thì biết điều này...


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư)