Thứ Bảy, 30 tháng 8, 2025

Chúa nhật 22 thường niên

 


CHÚA NHẬT 22 THƯỜNG NIÊN


Tin mừng : Lc 14, 1.7-14.
“Ai tôn mình lên sẽ bị hạ xuống, còn ai hạ mình xuống sẽ được tôn lên.”

Anh chị em thân mến,
Con người ta ai cũng có sĩ diện, chức quyền càng cao thì sĩ diện càng lớn, sĩ diện càng lớn thì nhân cách lại nhỏ đi, cuối cùng trở thành một kẻ kiêu ngạo làm trò cười cho thiên hạ.
Đức Chúa Giê-su không những là Thiên Chúa làm người, là Cứu Chúa và là thầy của của nhân loại, mà Ngài còn là nhà tâm lý dạy cho chúng ta những bài học về cách đối xử với nhau trong cuộc sống hằng ngày, mà trong bài Tin Mừng hôm nay, chính Ngài đã dạy cho chúng ta hãy sống khiêm tốn với nhau trong cuộc sống đời thường.
Khiêm tốn khi được làm khách danh dự tiệc
Ở đời, ai cũng có một lúc nào đó được mời đi dự tiệc, và ai cũng thích được người khác chú ý đến mình trong bữa tiệc, địa vị càng cao thì càng thích người khác biết đến, càng được nhiều người biết đến thì càng hãnh diện và cảm thấy mình là người quan trọng, đó chính là mầm móng của kiêu ngạo.
Đức Chúa Giê-su khuyên bảo chúng ta khi được người khác mời đi dự tiệc thì hãy chọn chỗ ngồi cuối trong bàn ăn, là để cho chúng ta thấy giá trị đích thực của khiêm tốn không phải là nơi dáng vẻ bên ngoài, nhưng là tâm tình bên trong của một tâm hồn không coi địa vị như là một bàn đạp để hãnh tiến, nhưng coi địa vị như một công cụ để phục vụ tha nhân, chứ không phải là để ăn trên ngồi trước.
Địa vị tự nó không phải là một bức tường ngăn trở chúng ta đến với Thiên Chúa và với tha nhân, nhưng chính thái độ của chúng ta làm cho địa vị như là một hố sâu ngăn cách giữa mình với tha nhân, đó là thái độ kiêu ngạo kẻ cả của mình khi xuất hiện giữa đám đông, chẳng hạn như khi được mời tham dự các cuộc ăn uống hay những cuộc hội họp của những người khác.
Khiêm tốn đích thực
Đức Chúa Giê-su tận mắt chứng kiến cảnh người ta đi dự tiệc tranh giành nhau để ngồi chỗ trên, Ngài không muốn các môn đệ của mình làm như thế khi được mời dự tiệc, nhưng Ngài muốn dạy các môn đệ và chúng ta sống có nhân bản hơn trong cuộc sống đời thường, cái nhân bản ấy chính là sống hài hòa với mọi người, cho dù mình có địa vị và chức vụ cao trong xã hội hay trong Giáo Hội.
Cái mà Đức Chúa Giê-su đề cập đến chính là “tự nhắc mình lên” của con người, bởi vì khi tự mình nhắc mình lên thì không những không có giá trị gì, mà lại còn trở thành kiêu căng lố bịch trước mặt mọi người, và như thế phẩm cách của họ cũng theo đó mà bị hạ xuống. Người có tâm hồn khiêm tốn đích thực thì dù được ngồi ở trên, hay ngồi ở cuối cùng thì vẫn là người khiêm tốn, bởi vì sự khiêm tốn không hệ tại nơi chỗ ngồi rốt cùng hay ngồi chỗ cao hết trong bữa tiệc, bởi vì có khi ngồi bàn cuối cùng nhưng tâm hồn thì khiêu ngạo phàn nàn oán trách chủ nhà không nể mình.
Có địa vị hay không có địa vị thì người khiêm tốn vẫn cứ là người khiêm tốn, ngồi trên bàn cao hay ngồi bàn dưới bàn thấp thì vẫn cứ là người khiêm tốn như thường, bởi vì sự khiêm tốn chính là học được bài học từ nơi thập giá của Đức Chúa Giê-su, tức là sự hy sinh bỏ mình, và cũng là học khiêm tốn từ nơi bàn tiệc Thánh Thể trên bàn thờ mỗi ngày khi dâng thánh lễ, đó là yêu thương và khiêm tốn.
Anh chị em thân mến,
Đức Chúa Giê-su dạy chúng ta cần có sự khiêm tốn khi được bạn hữu mời đi ăn tiệc, chính là Ngài nhắm đến bàn tiệc Thánh Thể mỗi ngày mà chúng ta tham dự, đó là thánh lễ Mi sa. Nơi bàn tiệc thánh này, cái cần phải có của chúng ta là sự khiêm tốn “chọn chỗ rốt hèn” như chính Đức Chúa Giê-su đã hết sức khiêm hạ trở nên tấm bánh nuôi dưỡng linh hồn chúng ta.
Nơi bàn tiệc thánh này sự khiêm tốn càng nổi nét hơn, khi mỗi người trong chúng ta biết khiêm tốn phục vụ tha nhân sau khi tham dự bàn tiệc thánh trên bàn thờ.
Xin Thiên Chúa chúc lành cho chúng ta.

Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. ·
----------
http://www.vietcatholic.net
https://www.facebook.com/jmtaiby
http://www.nhantai.info

Thứ Sáu, 29 tháng 8, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


76.          THỰC PHẨM BẰNG GỖ

Phú ông mời khách ăn cơm, trên bàn bày rất nhiều thức ăn và trái cây. Nhưng, tất cả thức ăn đều làm bằng gỗ, mặt trên bôi nhiều màu sắc sặc sỡ.

Khách nói:

-         “Mấy thức ăn này mặc dù nhìn rất đẹp, nhưng không thể giải quyết cơn đói.”

Phú ông đáp:

-         “Chỉ cần bên ngoài nhìn đẹp, thì nhìn cũng no rồi vậy!!!”

(Tiếu Đắc Hảo)

 

Suy tư 76:

        Thực tế là cũng có nhiều người nói “nhìn cũng thấy no rồi”, nhưng cái nhìn và cái no của họ khác rất nhiều cái nhìn và cái no của phú ông.

        Có người nhìn công trình do mình làm ra rất đẹp, họ nhìn cũng thấy no; có người nhìn thấy người yêu của mình rất khả ái dịu dàng, nên nhìn cũng no rồi; có người nhìn thấy con cái nhà mình rất dễ thương, biết nghe lời cha mẹ, học hành ngoan ngoãn thì họ cũng không cảm thấy đói ăn…

        Có một vài phú ông Ki-tô hữu bỏ tiền ra giúp cha sở sửa chữa nhà thờ, rồi nói với mọi người rằng, làm việc lành giúp nhà thờ cũng “no” ơn của Chúa rồi khỏi đi dâng lễ cũng được, thế là họ dương dương tự đắc chê người này đi lễ làm gì mà không bỏ tiền ra giúp nhà thờ, chê người nọ đi lễ cho nhiều mà vẫn cứ nghèo không có tiền giúp cho nhà thờ.

        Phú ông nói: nhìn con cá gỗ sơn màu sặc sỡ cũng no rồi, là phú ông cho người ta thấy ông ta có một tâm hồn ích kỷ, bần tiện và keo kiết.

        Dù cho có làm nhiều việc lành phúc đức to tát như trời như biển được cả thế giới khen hay khen đẹp, mà coi thường thánh lễ thì không thể nói là “no” ân sủng của Thiên Chúa, bởi vì tất cả mọi ân phúc của Thiên Chúa đều từ nơi thánh lễ mà tuôn ra cho nhân loại.

        Chỉ thích làm việc thiện mà không thích tham dự hoặc coi thường thánh lễ, thì càng làm việc thiện thì tâm hồn càng đói meo, bởi vì việc thiện việc lành ấy chỉ là trống rỗng vô duyên khi không có Chúa ở với mình…


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

Thứ Năm, 28 tháng 8, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện



 75.          ÁO THÔ ÁO MỎNG

Ông chủ và khách đang ngồi trò chuyện nơi phòng khách, đầy tớ đem trà đến, trên thân nó không có áo quần, chỉ dùng hai miếng ngói mỏng che đậy trước sau phần dưới thân mà thôi, ở giữa buộc một sợi dây bằng cỏ bện lại.

Ông chủ mắng nó:

-         “Có khách đến mà mày làm thể thống gì vậy, sao lại mặc cái áo thô xấu đó, mau đi thay cái áo mỏng lẹ lên!”

Sau đó, đầy tớ tháo hai tấm ngói đậy trên người xuống, thay bằng lá bạc hà và lại đi lên phòng khách.

Khách nói:

-         “Ngài tiêu dùng xa xỉ quá!”

Ông chủ hỏi:

-         “Xa xỉ chỗ nào?”

Khách trả lời:

-         “Tên đầy tớ này của ngài vừa có áo thô vừa có áo mỏng, đó không phải là xa xỉ hay sao?”

Ông chủ nói:

-         “Tên đầy tớ này lúc đến nhà tôi, tôi bắt nó phải trở về nhà nó mà ăn cơm, tôi chỉ lo áo quần cho nó mà thôi, nếu không cho nó mặc một bộ và thay một bộ, thì làm sao giữ được nó ở đây chứ!!”

(Tiếu Đắc Hảo)

 

Suy tư 75:

        Có người cơm không có ăn đủ ngày ba bữa, nhưng áo quần thì vải phải thật “xịn” mới mặc, đó là xa hoa và xa xỉ.

        Có người đã quyết tâm từ bỏ mọi thú vui hưởng thụ của thế gian, nhưng thức ăn chỉ ăn một lần, chỉ nếm một chút rồi dứt khoát không ăn qua lửa thứ hai dù thức ăn vẫn còn ngon, đó không những là xa xỉ mà con mắc tội với những người nghèo.

        Có người đầu tắt mặt tối làm lụng kiếm từng đồng, nhưng dứt khoát không dùng hàng nội, chỉ dùng hàng ngoại đắt tiền, đó là xa xỉ và đua đòi không đúng chỗ.

        Người Ki-tô hữu cũng là một con người nên cũng có những nhu cầu tối thiếu trong cuộc sống như: học hành, vui chơi, làm việc.v.v…nhưng họ biết thế nào là xa xỉ và thế nào là dùng đồng tiền cho đúng với đời sống của mình, và họ chỉ “xa xỉ” khi đem vật chất tài lực ra để phục vụ tha nhân và giúp đỡ người nghèo mà thôi.

        Đó là sự “xa xỉ” của người thấm nhuần tinh thần bác ái của Đức Chúa Giê-su vậy.


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

Thứ Tư, 27 tháng 8, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện



 74.          MỘT CON RẬN

Rất nhiều người đang cùng nhau uống rượu, thì có một người nổi ngứa trên mình bèn gãi gãi, đột nhiên rờ trúng con rận, sợ người khác cười mình ở dơ nên vội vàng vứt con rận xuống, dáng điệu giả vờ nói:

-         “Tôi cứ tưởng nó là con rận!”

Có một khách nhặt con rận lên nhìn kỹ và nói với mọi người:

-         “Hề, tôi cứ tưởng nó không phải là con rận chứ!”

(Tiếu Đắc Hảo)

 

Suy tư 74:

        Giả vờ thường là chuyện của những người giàu có không có đức ái trong lòng, họ giả vờ không nghe tiếng kêu giúp đỡ của người nghèo, họ giả vờ không thấy cảnh người hàng xóm nghèo túng đang sống rất cực khổ; giả vờ cũng thường là chuyện của những người kiêu ngạo, họ giả vờ khi có người khác góp ý cho mình, họ giả vờ hối hận khi mình làm sai để thực hiện cái tư tưởng do cái tôi kiêu ngạo đề xướng…

        Cũng có những người Ki-tô hữu giả vờ không nghe tiếng Thiên Chúa qua hoàn cảnh của họ, họ biết nhưng giả vờ không biết để rồi hết oán người này trách người nọ, họ biết Thiên Chúa đang nhìn mình, đang nghe mình, đang ở trong mình, nhưng vẫn cứ giả vờ như là không có Ngài hiện diện để thực hiện ý đồ làm hại tha nhân của mình.

        Đúng là con rận, nhưng vẫn cứ giả vờ nói là không phải nó vì sợ bị người khác cười mình ở dơ, họ sợ mất mặt mà không sợ mất lương tâm, họ sợ nhơ bẩn mặt mày mà không sợ nhơ bẩn tâm hồn, những người như thế thì đáng sợ hơn cả sợ dịch “covid vũ hán” bội phần…

        Khiếp thật!


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

Thứ Ba, 26 tháng 8, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


73.          VĂN CHƯƠNG NHƯ THẾ

Quan giám khảo kêu một thí sinh tự cho mình là người có học vấn lên thi làm văn.

Thí sinh cầm cuộn giấy thi từ sáng đến tối mà cũng không thể viết được chữ nào, anh ta không biết làm sao cả, nên đành viết trên cuộn giấy thi:

-         “Bởi vì như thế, cho nên như thế, nếu muốn như thế, hà tất như thế?”

(Tiếu Đắc Hảo)

 

Suy tư 73:

        Thời nay người ta báo động có những tiến sĩ giấy, tức là luận án của họ không đem lại tính khả thi cho xã hội, tấm bằng tiến sĩ của họ là do tiền mà có, và ban giám khảo cấp bằng không phải vì tài học hành nghiên cứu của thí sinh, mà là do thí sinh có nhiều tiền…

        Tiến sĩ giấy thì thường đem cái bằng của mình đi phô-tô-cóp-pi thành nhiều bản: bản chính làm một cái khung hình thật đẹp treo ngay giữa phòng khách, còn các bản sao thì cái kẹp trong sách, cái bỏ trong cặp, cái gởi đi cho bạn bè.v.v…nhưng bài vở (luận án) của họ thì ngồi nghiên cứu cả ngày cũng không tìm ra được cái trí tuệ của người tiến sĩ đích thực.

Tiến sĩ là người đã dày công nghiên cứu thực tế một vấn đề thiết thực có ích cho xã hội…

Cho nên có thể nói, mỗi người Ki-tô hữu nếu biết sống theo Lời Chúa dạy, đem Lời Chúa làm “luận án” cho cuộc sống đời thường của mình và chỉ dẫn cho người khác làm như vậy, thì họ cũng sẽ là những tiến sĩ rồi vậy: những tiến sĩ khôn ngoan của Nứơc Trời đang âm thầm nghiên cứu cách sống Lời Chúa qua cuộc sống của mình.

Ước mong được như vậy.


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

Thứ Hai, 25 tháng 8, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


72.          NHẠO NGƯỜI SAY BÍ TỈ

Có một người rất thích uống rượu, hơn nữa dù uống nhiều hay uống ít thì cũng đều say bí tỉ, bà vợ rất giận dữ.

Một lần nọ, ông ta lại đòi vợ đưa rượu ra uống, vợ bèn lấy nước ngâm sợi gai đổ trong bình rượu đưa cho ông ta uống, ông ta uống một lúc, rồi lại lắc tay rung đùi loạn lên.

Bà vợ chửi:

-         “Uống nước ngâm sợi gai mà cũng say bí tỉ à ?”

Ông ta cười lớn nói:

-         “Thảo nào hôm nay ta uống cái gì mà cũng không say nổi?”

(Tiếu Đắc Hảo)

 

Suy tư 72:

        Có người nghiện rượu nhưng khi không có rượu thì hít mùi dầu hôi (dầu lửa) cho đỡ nghiện; có người nghiện rượu dù không có uống rượu thì giọng nói vẫn cứ lè nhè như người say rượu, bởi vì rượu đã thấm sâu vào lục phủ ngũ tạng của họ rồi nên mới như vậy…

        Một khi Lời Chúa đã khắc sâu trong tâm khảm của người Ki-tô hữu, thì ngôn hành của họ nhất nhất làm cho người khác mát lòng hả dạ, vì lời nói của họ đầy an ủi và hành động của họ đầy tinh thần phục vụ yêu thương.

        Không ai thích người nghiện rượu, kể cả vợ con của họ, nhưng người Ki-tô hữu thì ai cũng thích, bởi vì họ biết dùng Lời Chúa đã khắc sâu trong lòng, đi đến và giúp đỡ những người đang nghiện rượu của chất men làm hại thân xác và tâm hồn của họ, và làm cho họ biết nhận ra có một thứ nên nghiện để được say mến hạnh phúc, đó chính là nghiện Lời Chúa.

        Ai yêu thích nghe Lời Chúa thì đó là dấu hiệu của người được cứu rỗi, ai thực hành Lời Chúa thì người đó đích thực là môn đệ của Đức Chúa Giê-su, thật hạnh phúc dường nào cho người nào trở thành môn đệ của Ngài…


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

Chủ Nhật, 24 tháng 8, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện ·

 


71.          VẼ MẶT SAU LƯNG

Tên địa chủ giàu có mời họa sĩ đến vẽ cho mình bức chân dung, nhưng lại không trả tiền.

Họa sĩ rất giận, nên vẽ cho ông ta bức hình phía sau lưng, tài chủ kinh ngạc nói:

-         “Người ta vẽ chân dung thì đều vẽ cái mặt, còn anh thì tại sao vẽ phía sau?”

Họa sĩ trả lời:

-         “Vẽ cho ông mà ông không dám xuất tiền, tôi khuyên ông là đừng nên để cái mặt này nhìn mọi người nữa.”

(Tiếu Đắc Hảo)

 

Suy tư 71:

        Có những người muốn nhận chứ không muốn cho, nên cuộc sống của họ thiếu tinh thần bác ái; có những người chỉ muốn người khác khen mình chứ không muốn người khác chê mình, nên chung quanh họ luôn có những người giả dối, sẵn sàng khen mình bất cứ lúc nào, dù mình hay hoặc mình dở; có những người chỉ muốn lợi cho mình mà không muốn người khác có lợi, nên cuộc đời của họ lắm người thù oán.

        Tinh thần của người Ki-tô hữu là cho đi mà không cần lấy lại, là quên đi mà không muốn nhớ những việc lành mình đã làm cho người khác, là rất mắc cở khi có người khác khen mình mà khen sai hay khen đúng…

        Họa sĩ vẽ sau lưng là để dạy cho người hà tiện một bài học là đừng đem cái mặt hà tiện để nhìn người khác, bởi vì đem cái mặt hà tiện để nhìn người khác thì càng nhìn càng thêm xấu hổ mà thôi.

        Làm người Ki-tô hữu mà sống hà tiện với người khác thì cũng nên giấu cái mặt đi, vì càng nhìn họ thì càng mắc cở và xấu hổ cho Đức Chúa Giê-su và cho giáo hội của Ngài…


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư)