Thứ Bảy, 6 tháng 9, 2025

Chúa nhật 23 thường niên

 


CHÚA NHẬT 23 THƯỜNG NIÊN


Tin mừng : Lc 14, 25-33.
“Ai không từ bỏ hết những gì mình có, thì không thể làm môn đệ tôi được.”

Anh chị em thân mến,
Muốn làm môn đệ của Đức Chúa Giê-su thì phải từ bỏ mọi sự, đó là một lựa chọn dứt khoát mà Đức Chúa Giê-su đã không ngần ngại tuyên bố với những người muốn theo Ngài. “Từ bỏ những gì mình có” –theo quan niệm của giáo dân- thì chỉ có những người dâng mình làm tôi tớ Thiên Chúa mới từ bỏ mà thôi, còn giáo dân thì từ bỏ cũng tốt mà không từ bỏ thì cũng chẳng sao, phải vậy không ?
Người phải từ bỏ những gì mình có trước hết chính là những môn đệ của Đức Chúa Giê-su, tức là những người đã lãnh nhận bí tích Rửa Tội, không phân biệt ai là người đi tu hoặc không đi tu, bởi vì Đức Chúa Giê-su đã nói câu này trong bối cảnh có rất đông người cùng đi đường với Ngài (Lc 14, 25) và “trong anh em bất luận là ai không từ bỏ hết những gì mình có…” (Lc 14, 33) chắc chắn trong số những người này vừa có các tông đồ vừa có những người hâm mộ lời của Ngài giảng dạy, cho nên không thể tách biệt người phải từ bỏ và người không từ bỏ ra hai bên.
Từ bỏ mọi sự những gì mình có.
Giáo dân hay linh mục, tu sĩ nam nữ đều có bổn phận từ bỏ mọi sự để vác thập giá đi theo Đức Chúa Giê-su, đó không còn là lời khuyên nữa nhưng là mệnh lệnh.
Từ bỏ và vác thập giá phải đi đôi với nhau, bởi vì khi từ bỏ là bạn và tôi phải hy sinh: từ bỏ ăn sung mặc sướng tức là hy sinh không hưởng thụ; từ bỏ của cải thế gian tức là hy sinh không bon chen kiếm tiền kiểu đầu tắt mặt tối, mà quên mất nghĩa vụ và bổn phận của người Ki-tô hữu; từ bỏ thú vui do danh vọng đưa đến, tức là hy sinh sống như không có quyền lực danh vọng.
Tử bỏ là vác thập giá ?
Có một vài linh mục địa phận (triều) nghĩ rằng: mình chỉ hứa vâng lời giám mục của mình mà thôi, còn sống khó nghèo là của các cha dòng (tu sĩ), do đó tuy không giàu có như những đại gia, nhưng các linh mục đa phần là có tiền bạc, rất ít các linh mục địa phận nghèo khó và sống nghèo, cho nên cái mà linh mục phải từ bỏ trước tiên chính là tiền bạc, để các ngài được thong dong rao giảng sự nghèo khó mà không bị chống đối, dĩ nhiên đó là cách giảng Lời Chúa hay nhất cho giáo dân trong thời đại ngày nay.
Cái mà các tu sĩ nam nữ phải từ bỏ chính là cái tôi kiêu ngạo của mình, bởi vì có một số các tu sĩ nam nữ -đôi lúc- coi giáo dân như là “công dân hạng thứ trong trong Giáo Hội”, nên có những thái độ và lời nói không mấy khiêm tốn với họ, và như thế việc truyền giáo sẽ không được thuận buồm xuôi gió…
Từ bỏ tức là vác thập giá, nếu các mục tử của Chúa biết vui với người vui và khóc với người khóc, thì đích thị mỗi vị mục tử là mỗi chứng nhân sáng chói nhất của Tin Mừng.
Anh chị em thân mến,
Còn chúng ta là những giáo dân thì từ bỏ những gì ? Bởi vì giáo dân cũng là môn đệ của Đức Chúa Giê-su cho nên chúng ta cũng phải từ bỏ những gì mà Ngài muốn chúng ta từ bỏ .
Từ bỏ cái tôi kiêu ngạo để khiêm tốn chấp nhận thói quen xấc láo của anh em, thì cũng là vác thập giá mình; từ bỏ thói quen phê bình người khác để nói lời thông cảm, là hy sinh để được người anh em; từ bỏ thói quen giận dữ với người khác, để hiền lành vác thập giá theo Đức Chúa Giê-su…

Đem cái áo mới mua, đem một số tiền bạc cho người khác thì dễ, nhưng đem cái mình quý nhất cho người khác thì rất khó, cái mình quý nhất là mạng sống, là cái tôi muốn hưởng thụ trong một xã hội dư thừa vật chất…
Từ bỏ mình cũng là đồng thời vác thập giá mình mà theo Đức Chúa Giê-su, nếu từ bỏ mà không muốn vác thập giá thì chưa trọn vẹn trở nên môn đệ của Ngài, cũng như chưa thật sự là anh em bạn hữu của mọi người…
Xin Thiên Chúa chúc lành cho chúng ta.

Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.
-----------
http://www.vietcatholic.net
https://www.facebook.com/jmtaiby
http://www.nhantai.info

Thứ Sáu, 5 tháng 9, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


81.          TAM THẬP NHI LẬP

Thầy giáo đưa ra một đề bài là: “tam thập nhi lập” để cho hai học sinh tự giải đề.

Học sinh thứ nhất viết:

-         “Hai cái tuổi mười lăm, mặc dù có ghế dựa nhưng không dám ngồi.”

Học sinh thứ hai viết:

-         “Tuổi tác đã qua một nữa hoa giáp[1], chỉ là hai bắp vế chân còn đứng được mà thôi.”

(Tiếu Đắc Hảo)

 

Suy tư 81 :

        “Tam thập nhi lập” là ba mươi tuổi mới lập thân, đề bài đơn sơ mà dễ hiểu, nhưng hai học sinh giải thích lung tung làm cho người khác không hiểu là gì.

Trong cuộc sống, đôi lúc, chỉ một lời nói hay một câu hỏi của người này người nọ, mà có rất nhiều người giải thích khác nhau.

        Thánh Kinh là lời của Thiên Chúa nói với nhân loại, là bày tỏ tình yêu của Ngài cho con người qua mọi thời đại, nhưng có người vì không hiểu mà giải thích tầm bậy, có người hiểu nhưng để pha trò nên giải thích sai lạc, có người kiêu ngạo nên giải thích theo ý mình.v.v…cho nên đôi lúc làm cho Lời Chúa bị xuyên tạc và có người vì không thích người Ki-tô hữu nên lấy đó làm cớ để nhạo báng Thiên Chúa và Giáo Hội.

        Có nhiều người học hỏi nghiên cứu Thánh Kinh nhưng không tin, mà nếu có người đọc Thánh Kinh nhưng không tin thì giống như uống cà phê mà không hút thuốc lá, nó nhạt nhẽo vô vị sao sao ấy…

Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 
(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

[1] Mt hoa giáp là sáu mươi tuổi.

Thứ Năm, 4 tháng 9, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


81.          TAM THẬP NHI LẬP

Thầy giáo đưa ra một đề bài là: “tam thập nhi lập” để cho hai học sinh tự giải đề.

Học sinh thứ nhất viết:

-         “Hai cái tuổi mười lăm, mặc dù có ghế dựa nhưng không dám ngồi.”

Học sinh thứ hai viết:

-         “Tuổi tác đã qua một nữa hoa giáp[1], chỉ là hai bắp vế chân còn đứng được mà thôi.”

(Tiếu Đắc Hảo)

 

Suy tư 81 :

        “Tam thập nhi lập” là ba mươi tuổi mới lập thân, đề bài đơn sơ mà dễ hiểu, nhưng hai học sinh giải thích lung tung làm cho người khác không hiểu là gì.

Trong cuộc sống, đôi lúc, chỉ một lời nói hay một câu hỏi của người này người nọ, mà có rất nhiều người giải thích khác nhau.

        Thánh Kinh là lời của Thiên Chúa nói với nhân loại, là bày tỏ tình yêu của Ngài cho con người qua mọi thời đại, nhưng có người vì không hiểu mà giải thích tầm bậy, có người hiểu nhưng để pha trò nên giải thích sai lạc, có người kiêu ngạo nên giải thích theo ý mình.v.v…cho nên đôi lúc làm cho Lời Chúa bị xuyên tạc và có người vì không thích người Ki-tô hữu nên lấy đó làm cớ để nhạo báng Thiên Chúa và Giáo Hội.

        Có nhiều người học hỏi nghiên cứu Thánh Kinh nhưng không tin, mà nếu có người đọc Thánh Kinh nhưng không tin thì giống như uống cà phê mà không hút thuốc lá, nó nhạt nhẽo vô vị sao sao ấy…

Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 
(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

[1] Hoa giáp là sáu mươi tuổi.

Thứ Tư, 3 tháng 9, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


80.          BIẾN MÙI GIỮA CHỚP MẮT

Có một phú ông đang ngồi giữa phòng khách thì đột nhiên đánh rắm cái “phẹt”, lúc ấy đang có hai người khách ngồi hai bên.

Một người khách vội vàng nói:

-         “Cái rắm này của anh mặc dù lớn tiếng nhưng không có chút mùi nào.”

Người khách kia cũng nói:

-         “Không những không có mùi, mà lại có chút thanh xuân kỳ lạ.”

Phú ông lập tức cau mày buồn bã nói:

-         “Tôi nghe nói nếu đánh rắm mà không có mùi, thì nhất định bên trong nội tạng bị tổn thương, ngày chết sắp tới, lẽ nào tôi phải chết sao?”

Một người khách vội đưa tay lên trời vy vy, khịt khịt mũi mấy cái nói:

-         “Mùi thối quá.”

Người khách kia nhăn mũi lại, huơ tay mấy cái như xua đuổi mùi hôi, lại còn lấy tay bịt mũi, nói:

-         “Ái dà, bên phía tôi đây hôi dễ sợ luôn.”

(Tiếu Đắc Hảo)

 

Suy tư 80 :

        Đánh rắm, không ít thì nhiều đều có mùi đó là lẽ tự nhiên của bộ máy sinh học trong con người, đánh rắm mà không hôi đó là điều khác lạ đáng lưu ý, phú ông hiểu rất rõ lẽ này nên lo lắng là phải…

        Thường, con người ta khi phạm tội, khi làm điều xấu hay làm bất cứ điều gì không phải không đúng thì lương tâm sẽ áy náy bất an, đó là điều tự nhiên của người có lương tâm ngay thẳng, nhưng khi phạm tội ác, làm điều xấu mà vẫn thảnh thơi coi như không có gì, hoặc lấy làm vui thích mà lương tâm không “nói” gì cả, thì đó là điều vô cùng khác thường cần phải lưu ý cách đặc biệt, vì đó là dấu hiệu của người sẽ mất linh hồn, tức là đã bán linh hồn cho ma quỷ, người Ki-tô hữu biết rất rõ điều này.

        Cầu nguyện trước Thánh Thể, cầu nguyện với chuỗi Mân Côi là phương thế hay nhất để khám nghiệm lương tâm của mình còn hay đã mất, còn sống hay đã chết, thuộc về Thiên Chúa hay thuộc về ma quỷ…

Giữa cái chớp mắt ngắn ngủi, con người ta có thể làm mất linh hồn của mình...


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

Thứ Ba, 2 tháng 9, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


79.          HẠN ĐỊNH TUỔI THỌ

Có một ông lão mừng sinh nhật thứ một trăm, có anh Giáp đến chúc thọ:

-         “Chúc ngài sống đến một trăm hai chục tuổi.”

Lão ông rất giận, mắng:

-         “Ta sống đây không do anh nuôi, tại sao lại hạn định tuổi thọ của ta ? Tức là không cho phép ta sống thêm vài trăm năm nữa sao?”

(Tiếu Đắc Hảo)

 

Suy tư 79:

        Chúc thọ sống thêm vài chục tuổi nữa là mơ ước của con người, nhưng mạng sống của con người đều nằm trong tay của Thiên Chúa, Ngài ban cho người này sống một trăm tuổi, người kia sống mấy ngày là quyền của Ngài, con người chỉ có một điều duy nhất phải cầu xin là: làm tốt công việc ngày hôm nay của mình với tất cả lòng yêu mến và cảm tạ Thiên Chúa.

        Tuổi thọ của con người ta đều được Thiên Chúa ấn định, nhưng con người ta vì ích kỷ để hưởng thụ mà tước mất quyền sống của người khác đó là một tội ác ghê tởm: ghê tởm nhất và đáng lên án nhất là cha mẹ giết con mình khi chúng được Thiên Chúa cho phép làm người như mọi người. Mỗi bào thai là một kỳ công và là tình thương của Thiên Chúa ban cho cha mẹ và nhân loại, tước đoạt mạng sống của thai nhi là chống đối ý định của Thiên Chúa, là tội ác nhất trong các tội ác…

        Thiên Chúa là Chúa của kẻ sống chứ không phải là Thiên Chúa của kẻ chết.

        Người Ki-tô hữu hiểu rất rõ câu nói này của Đức Chúa Giê-su… 


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

Thứ Hai, 1 tháng 9, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


78.          “PHÁO” ĐẶC BIỆT

Mồng một tết, mỗi nhà khi mở cửa đều đốt ba phong pháo, lấy đó làm việc nghênh đón tết đến, mọi người kỵ nhất là pháo không nổ.

Có một người nói:

-         “Nhà tôi mỗi khi tết đến, đều lấy cái thước dẹp và dùng hết sức đánh trên bàn ba cái. Không tốn tiền lại không sợ bị hỏa hoạn, hơn nữa ba “cây pháo” ấy, cây nào cũng nổ đùng đùng, tuyệt đối không phải là “pháo câm.”

(Tiếu Đắc Hảo)

 

Suy tư 78 :

        Có những cái “nổ” không do pháo cũng không do súng đạn nhưng rất nguy hiểm, đó là cái “nổ” của người vô trách nhiệm, của người chỉ biết báo công mà không báo bại, những cái “nổ” này làm thiệt hại vật chất và tinh thần của nhiều người.

        Có những công ty “nổ” là đã đạt chỉ tiêu trăm phần trăm nên vung tiền liên hoan mừng thắng lợi, tiệc thắng lợi vừa nổ ra thì những chỉ tiêu trăm phần trăm cũng nổ ra nhiều tiêu cực; có những người “nổ” thấu trên mây để khoe khoang cái hiểu biết của mình cho mọi người biết, nhưng thực lực của mình thì…thấp hơn ngọn cỏ, đó là những cái “nổ” của người không biết đến Lời Chúa…

        Người Ki-tô hữu thì không thích “nổ” và cũng không muốn “nổ” dù họ có thực tài, nhưng chính khi họ sống khiêm tốn với lòng thật thà của mình, thì sức “nổ” sẽ mạnh hơn cả pháo tiểu pháo đại, làm cho những người khác rúng động tâm hồn vì những việc làm tốt lành của họ dành cho tha nhân…

        Pháo nổ trong ngay tết thì làm cho người ta vui, nhưng người ta sẽ vui hơn khi người Ki-tô hữu biết cảm thông và chia sẻ với tha nhân…

        Đó là tiếng “nổ” rất đặc biệt vậy !


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

Chủ Nhật, 31 tháng 8, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


77.          BẬN TỤNG KINH

Ngôi chùa ở bên sông có một hòa thượng đang tụng kinh, đột nhiên nghe trong góc điện thờ tiếng chuông vang lên, thì vội vàng kêu lớn tiếng:

-         “Đồ đệ, đồ đệ, tiếng chuông vang rất khẩn trương, gió chắc hẳn là mạnh, trên sông nhất định là có đò bị gió thổi trôi dạt, ta bận tụng kinh bái Phật không có thời gian đi, con thay ta đi đến bờ sông vét ít đồ, nếu có người chìm trong nước thì tuyệt đối không được cứu.”

(Tiếu Đắc Hảo)

 

Suy tư 77:

        Không đi cứu người thì dù có ngồi tụng kinh cả ngày cũng không lên được niết bàn; không đi cứu người thì dù cho tụng hết các kinh phật trên thế giới cũng không thể thành Phật được, bởi vì tụng kinh là để tâm hồn hòa hợp với thượng đế và vũ trụ, để con mắt trí huệ mở ra mà biết cảm thông và yêu mến tha nhân…

        Cứu người, giúp đỡ tha nhân, phục vụ anh chị em là những hoa quả của việc đọc kinh và suy tư Lời Chúa.

        Có những gia đình Ki-tô hữu thức ăn bỏ đầy tủ lạnh ăn không hết, thì giống như miệng họ đọc thuộc làu những kinh nguyện không dứt, nhưng họ nhất định đem thức ăn đổ vào thùng rác chứ không rộng tay bố thí cho người ăn xin đang ngửa tay đứng trước cửa nhà mình, họ chỉ thấy thiên đàng trong trí mà không thấy Đức Chúa Giê-su –là chủ thiên đàng- đang đứng trước nhà của họ…

        Dâng lễ đọc kinh cho thật nhiều mà không nhìn thấy Đức Chúa Giê-su nơi tha nhân, thì kinh nguyện và thánh lễ sẽ là những bản cáo trạng chúng ta trong ngày phán xét vậy !


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư)