CHÚA NHẬT LỄ TRUYỀN GIÁO
Tin
mừng : Mt 28, 19-20.
“Vậy anh em hãy đi và làm cho muôn dân trở
thành môn đệ”.
Anh chị em thân mến,
Mỗi năm một lần,
giáo hội –trong ngày Truyền Giáo- đã long trọng nhắc nhở chúng ta về vai trò và
bổn phận của người Ki-tô hữu trong cuộc sống ở trần gian, đó là sống và làm chứng
nhân cho Tin Mừng, tức là truyền giáo. Truyền giáo tức là đem cái mình đã tin,
đã cảm nghiệm và đã sống cho người khác cùng tin, cùng cảm nghiệm, và cùng sống
như chúng ta.
Truyền giáo ở đâu ? Thưa, ở đâu có mặt chúng
ta thì đó là địa điểm truyền giáo của mình, nhưng có ba nơi mà chúng ta cần làm
chứng cho Tin Mừng.
1. Tôi thường nhắc nhở giáo dân rằng gia đình là nơi truyền giáo đầu tiên của
người Ki-tô hữu, họ cười và nói rằng gia đình của mình toàn là đạo gốc, ai
cũng có đạo hết, truyền giáo làm gì nữa ! Vâng, gia đình toàn là người có đạo,
nhưng cuộc sống của mỗi người trong gia đình chưa chắc là cuộc sống của người
có đạo: ông bố thì cả ngày say lè nhè, bà mẹ thì buồn bực hết la rầy con cái đến
mắng chồng, thế là gia đình mất đi cái hạnh phúc thuở ban đầu mới cưới nhau, hoặc
là bố mẹ thì siêng năng đi lễ đọc kinh, làm việc lành, nhưng con cái thì sống
như những người vô đạo, có đứa thì lấy chồng lấy vợ không theo phép đạo, có đứa
thì bỏ nhà đi bụi, có đứa thì không đến nhà thờ.v.v...
Cha mẹ có trách nhiệm truyền giáo cho con cái
bằng những gương lành gương tốt, con cái có bổn phận truyền giáo cho cha mẹ bằng
sự vâng lời, chăm chỉ học hành vì lòng yêu mến Thiên Chúa.
2. Địa điểm thứ hai mà chúng ta phải truyền
giáo là giáo xứ của chúng ta, trong
giáo xứ có cha sở, cha phó, ban đại diện giáo dân và giáo dân, tất cả tập hợp lại
thành một cộng đoàn thờ phượng Thiên Chúa và rao truyền Lời của Thiên Chúa cho
mọi người, tuy nhiên không phải tất cả mọi giáo dân đều trở thành người gương mẫu,
không phải tất cả giáo dân đều là con cái ngoan của giáo hội và của Thiên Chúa
!
Có những giáo dân vì bất mãn một ai đó mà không
đến nhà thờ hoặc không tham dự các sinh hoạt chung ở giáo xứ, chúng ta phải
truyền giáo cho họ; có những giáo dân chỉ có tên trong sổ Rửa Tội mà thôi,
nhưng cuộc sống của họ thì không phải là người công giáo; có những giáo dân
thích chia rẻ người này với người nọ trong giáo xứ.v.v…tất cả những thực trạng ấy,
cũng rất đáng để cho chúng ta quan tâm và cầu nguyện, cũng có nghĩa là chúng ta
phải truyền giáo cho giáo xứ của chúng ta.
Cha sở và cha phó có trách nhiệm làm gương
lành gương tốt cho giáo dân noi theo, bởi vì giáo dân đều nhìn vào các linh mục
để bắt chước các ngài: tốt cũng bắt chước mà xấu cũng bắt chước; mỗi giáo dân đều
có bổn phận truyền giáo cho nhau bằng chính đời sống phục vụ và yêu thương của
mình.
3. Nơi thứ ba mà chúng ta phải truyền giáo là công sở, công ty, trường học, chợ búa hoặc là nơi nào có sự hiện diện của chúng
ta.
Khi mà trong gia đình và nơi giáo xứ chúng ta
đã làm tốt bổn phận của người Ki-tô hữu, thì tinh thần truyền giáo này cũng đi
theo chúng ta đến những nơi mà chúng ta đang làm việc, học hành, buôn bán. Trong
tất cả những nơi ấy, chúng ta đều trở nên những nhà truyền giáo sống động và
nhiệt tình, bằng những việc làm cụ thể đơn giản và rất đời thường như một cái bắt
tay với nụ cười tươi, như chu toàn bổn phận được giáo phó, như sống hòa nhã với
mọi người.v.v...tất cả đều thấm nhuần tinh thần bác ái của Phúc Âm, thế là người
ta dần dần nhận ra khuôn mặt của Chúa Giê-su Ki-tô nơi chúng ta rồi vậy.
Anh chị em thân mến,
Mệnh lệnh truyền giáo của Chúa Giê-su không những
cho các tông đồ mà thôi, nhưng còn cho tất cả những ai đã được lãnh nhận bí
tích Rửa Tội, tức là những người Ki-tô hữu chúng ta.
Tất cả chúng ta đều là con cái của Thiên Chúa,
ngày hôm nay chúng ta tự hỏi: cuộc đời tôi đã có bao nhiều lần làm chứng nhân
cho Chúa Giê-su, và có bao nhiêu lần tôi đã bỏ qua cơ hội làm chứng cho Chúa
Giê-su, cho đức tin mà tôi đã tin theo ?
Cuối cùng tôi xin nói lại lần nữa với anh chị
em: Người truyền giáo chính là sống cuộc sống của Đức Chúa Giê-su ngay trong cuộc
sống đời thường của mình.
Xin Thiên Chúa chúc lành cho tất cả chúng ta.
Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.