CHÚA
NHẬT 30 THƯỜNG NIÊN
Tin mừng : Lc
18, 9-14.
“Người thu thuế khi trở xuống mà về nhà, thì đã được
nên công chính; còn người Pha-ri-siêu thì không.”
Anh chị em thân mến,
Cuộc sống của con
người với nhiều lo âu hơn là thoải mái, nhiều đau khổ hơn là hạnh phúc, nhiều
áp lực hơn là tự do. Cuộc sống của con người –qua mọi thế hệ- cũng đều cần đến
một sức mạnh thần thiêng từ cõi vô hình đầy quyền thế giúp đỡ, để con người an
vui sống và làm việc trong xã hội, chúng ta –những người Ki-tô hữu- gọi Đấng vô
hình đó là Thiên Chúa và cầu nguyện với Ngài, nhưng có rất nhiều lần chúng ta cầu
nguyện mà không thấy Thiên Chúa trả lời.
Đức Chúa Giê-su
trong bài Tin Mừng hôm nay đã đưa ra hai mẫu cầu nguyện của hai loại người, để
cho chúng ta thấy được Thiên Chúa thích nghe lời cầu nguyện của loại người nào:
của người thích phê bình, so đo, kiêu ngạo hay là của người có tâm tình khiêm tốn
nhận biết tội mình để xin thương xót ?
Người Pha-ri-siêu cầu nguyện
Đây là lời cầu nguyện
của người Pha-ri-siêu: “Lạy Thiên Chúa,
xin tạ ơn Chúa, vì con không như bao kẻ khác : tham lam, bất chính, ngoại tình,
hoặc như tên thu thuế kia. Con ăn chay mỗi
tuần hai lần, con dâng cho Chúa một phần mười thu nhập của con”[1].
Lời cầu nguyện này
đáng lý ra là được Thiên Chúa nhậm lời vì nó bao hàm lời chúc tụng ngợi khen và
cảm tạ, nhưng trái lại, Thiên Chúa đã không nhậm lời cầu nguyện này, vì trong lời
cầu nguyện có sự so đo phân bì và xúc phạm đến tha nhân, đó là nguyên nhân khiến
cho lời cầu nguyện trở nên vô giá trị trước mặt Thiên Chúa và người đời.
Người Pha-ri-siêu
đã so sánh mình với người thu thuế tội lỗi.
Trong cuộc sống, ai
đem mình ra so sánh với người tội lỗi là chính họ tội lỗi hơn cả người tội lỗi,
bởi vì phàm ai tôn mình lên thì sẽ bị hạ
xuống. Tôn mình lên là coi mình hơn người khác, là đem danh dự của tha nhân
đạp dưới chân mình, cho nên họ đã đi trên chông gai mà không biết và họ sẽ ngã
quỵ vì chông gai đó chính là sự kiêu ngạo của mình.
Khi đem mình so
sánh với người khác là xúc phạm đến họ, dù họ là người tội lỗi công khai hay bị
người khác khinh dể, bởi vì một Ma-ri-a Mag-da-la đã được Đức Chúa Giê-su chữa
lành, một thu thuế Gia-kêu lùn đã được vinh dự đón tiếp Đức Chúa Giê-su ngay tại
nhà mình, một tên trộm bị án tử trên thập giá với Đức Chúa Giê-su đã được vào
thiên đàng trước cả người Pha-ri-siêu và những kinh sư thông luật.
Người thu thuế cầu nguyện
Ông ta cầu nguyện
cách ngắn gọn nhưng rất hiệu quả: “Lạy
Thiên Chúa, xin thương xót con là người tội lỗi”[2].
Đây không thể là lời
cầu nguyện lý tưởng đối với những người am hiểu Kinh Thánh, bởi vì nó không hội
đủ điều kiện để trở thành lời cầu nguyện, nhưng nó lại có thế giá trước mặt
Thiên Chúa và người thu thuế tội lỗi đã ra về bình an, bởi vì trong lời cầu
nguyện đơn sơ này hàm chứa một tâm hồn trông cậy và khiêm tốn.
Đây không thể là lời
cầu nguyện hay, nhưng đây là lời nói thỏ thẻ của người con biết nhận ra sai lầm
của mình để xin cha mẹ thứ tha. Không một người cha người mẹ nào làm ngơ trước
lời thú tội rất chân thành của đứa con mình, Thiên Chúa lại càng không thể “ngoảnh
mặt làm ngơ” với lời cầu xin tha thứ rất khiêm tốn và chân thành của người tội
lỗi, cho nên, lời cầu nguyện hay chưa chắc là lời cầu nguyện đẹp lòng Thiên
Chúa, nhưng chỉ có lời cầu nguyện chân thành và khiêm tốn mới được Thiên Chúa
nhậm lời.
Anh chị em thân mến,
Lời cầu nguyện của
người Pha-ri-siêu và lời cầu nguyện của người thu thuế, đã cho chúng ta thấy được
đâu là lời cầu nguyện đẹp lòng Thiên Chúa và đâu là lời cầu nguyện không đẹp
lòng Ngài.
Lời cầu nguyện đẹp
lòng Thiên Chúa không nhất thiết phải kể lể dài dòng, nhưng cần phải có tâm
tình yêu mến, chân thành và khiêm tốn, bởi vì Thiên Chúa thích nghe lời cầu
nguyện của những tội nhân biết hối cải, hơn là thích nghe lời cầu nguyện khách
sáo của người tự cho mình là người công chính mà khinh dể tha nhân.
Xin Thiên Chúa chúc
lành cho chúng ta.