Thứ Bảy, 18 tháng 10, 2025

Chúa nhật truyền giáo

 


CHÚA NHẬT LỄ TRUYỀN GIÁO


Tin mừng : Mt 28, 19-20.
“Vậy anh em hãy đi và làm cho muôn dân trở thành môn đệ”.

Anh chị em thân mến,
Mỗi năm một lần, giáo hội –trong ngày Truyền Giáo- đã long trọng nhắc nhở chúng ta về vai trò và bổn phận của người Ki-tô hữu trong cuộc sống ở trần gian, đó là sống và làm chứng nhân cho Tin Mừng, tức là truyền giáo. Truyền giáo tức là đem cái mình đã tin, đã cảm nghiệm và đã sống cho người khác cùng tin, cùng cảm nghiệm, và cùng sống như chúng ta.
Truyền giáo ở đâu ? Thưa, ở đâu có mặt chúng ta thì đó là địa điểm truyền giáo của mình, nhưng có ba nơi mà chúng ta cần làm chứng cho Tin Mừng.
1. Khi nói gia đình là nơi truyền giáo đầu tiên của người Ki-tô hữu, thì có người cười và nói rằng gia đình của mình toàn là đạo gốc, ai cũng có đạo hết, truyền giáo làm gì nữa ! Vâng, gia đình toàn là người có đạo, nhưng cuộc sống của mỗi người trong gia đình chưa chắc là cuộc sống của người có đạo: ông cha thì cả ngày say lè nhè, bà mẹ thì buồn bực hết la rầy con cái đến mắng chồng, thế là gia đình mất đi cái hạnh phúc thuở ban đầu mới cưới nhau, hoặc là cha mẹ thì siêng năng đi lễ đọc kinh, làm việc lành, nhưng con cái thì sống như những người vô đạo, có đứa thì lấy chồng lấy vợ không theo phép đạo, có đứa thì bỏ nhà đi bụi, có đứa thì không đến nhà thờ.v.v...
Cha mẹ có trách nhiệm truyền giáo cho con cái bằng những gương lành gương tốt, con cái có bổn phận truyền giáo cho cha mẹ bằng sự vâng lời, chăm chỉ học hành vì lòng yêu mến Thiên Chúa.
2. Địa điểm thứ hai mà chúng ta phải truyền giáo là giáo xứ của chúng ta, trong giáo xứ có cha sở, cha phó, ban đại diện giáo dân và giáo dân, tất cả tập hợp lại thành một cộng đoàn thờ phượng Thiên Chúa và rao truyền Lời của Thiên Chúa cho mọi người, tuy nhiên không phải tất cả mọi giáo dân đều trở thành người gương mẫu, không phải tất cả giáo dân đều là con cái ngoan của giáo hội và của Thiên Chúa !
Có những giáo dân vì bất mãn một ai đó mà không đến nhà thờ hoặc không tham dự các sinh hoạt chung ở giáo xứ, chúng ta phải truyền giáo cho họ; có những giáo dân chỉ có tên trong sổ Rửa Tội mà thôi, nhưng cuộc sống của họ thì không phải là người công giáo; có những giáo dân thích chia rẻ người này với người nọ trong giáo xứ.v.v…tất cả những thực trạng ấy, cũng rất đáng để cho chúng ta quan tâm và cầu nguyện, cũng có nghĩa là chúng ta phải truyền giáo cho giáo xứ của chúng ta.
Cha sở và cha phó có trách nhiệm làm gương lành gương tốt cho giáo dân noi theo, bởi vì giáo dân đều nhìn vào các linh mục để bắt chước các ngài: tốt cũng bắt chước mà xấu cũng bắt chước; mỗi giáo dân đều có bổn phận truyền giáo cho nhau bằng chính đời sống phục vụ và yêu thương của mình.
3. Nơi thứ ba mà chúng ta phải truyền giáo là công sở, công ty, trường học, chợ búa hoặc là nơi nào có sự hiện diện của chúng ta.
Khi mà trong gia đình và nơi giáo xứ chúng ta đã làm tốt bổn phận của người Ki-tô hữu, thì tinh thần truyền giáo này cũng đi theo chúng ta đến những nơi mà chúng ta đang làm việc, học hành, buôn bán. Trong tất cả những nơi ấy, chúng ta đều trở nên những nhà truyền giáo sống động và nhiệt tình, bằng những việc làm cụ thể đơn giản và rất đời thường như một cái bắt tay với nụ cười tươi, như chu toàn bổn phận được giáo phó, như sống hòa nhã với mọi người.v.v...tất cả đều thấm nhuần tinh thần bác ái của Phúc Âm, thế là người ta dần dần nhận ra khuôn mặt của Đức Chúa Giê-su Ki-tô nơi chúng ta rồi vậy.
Anh chị em thân mến,
Mệnh lệnh truyền giáo của Đức Chúa Giê-su không những cho các tông đồ mà thôi, nhưng còn cho tất cả những ai đã được lãnh nhận bí tích Rửa Tội, tức là những người Ki-tô hữu chúng ta.
Tất cả chúng ta đều là con cái của Thiên Chúa, ngày hôm nay chúng ta tự hỏi: cuộc đời tôi đã có bao nhiều lần làm chứng nhân cho Đức Chúa Giê-su, và có bao nhiêu lần tôi đã bỏ qua cơ hội làm chứng cho Đức Chúa Giê-su, cho đức tin mà tôi đã tin theo ?
Cuối cùng tôi xin nói lại lần nữa với anh chị em: Người truyền giáo chính là sống cuộc sống của Đức Chúa Giê-su ngay trong cuộc sống đời thường của mình.
Xin Thiên Chúa chúc lành cho tất cả chúng ta.

Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.
------
http://www.vietcatholic.net
https://www.facebook.com/jmtaiby
http://www.nhantai.info

Thứ Sáu, 17 tháng 10, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện



 15.ÔNG THẦY THUỐC VẢI

Lúc ngoại tổ phụ bị bệnh, các người trị bệnh đều là lang băm. Có một thầy thuốc họ Đặng nổi tiếng gần xa, nhưng kỹ thuật chữa bệnh thì rất bình thường, chữa bệnh nhiều tháng thì bệnh tình của ngoại tổ phụ -ngược lại- thêm trầm trọng, sau đó thì chỉ có cách là mời Trần Tu Viên đến chẩn bệnh.

Ông ta coi các toa thuốc mà các thầy thuốc đã viết, nói:

-              “Đều là bị các lang băm kê thuốc mà hư chuyện !”

Ông ta lại còn chú ý cách đặc biệt một toa thuốc nọ và phê bình:

-              “Thủ đoạn của các lăng băm dạo, đại khái cũng giống nhau”.

Qua mấy ngày sau, các thầy thuốc nhìn thấy chữ của Trần Tu Viên phê, thì tất cả sắc mặt ủ rủ. Duy chỉ có ông lang băm họ Đặng nọ nhìn chữ “thị ” thành chữ “vải ” nên hỏi:

-              “Tại sao ông họ Trần ấy kêu chúng ta là thầy thuốc vải?”

Mọi người cười thầm, bèn gọi ông lang băm họ Đặng ấy là “ông thầy thuốc vải”.

(Tiếu Tiếu lục)

 

Suy tư 15:

        Thầy thuốc, chỉ có một mục đích duy nhất là cứu người. Có ba loại thầy thuốc: thầy thuốc học hành chính thức, thầy thuốc gia truyền và lang băm là những thầy thuốc dạo. Trong ba loại này, lang băm thường mang tiếng xấu nhất vì họ tay nghề không cao, thường chữa bệnh ba chớp ba nhoáng mà lại còn khoe khoang tay nghề mình này nọ, nên mất uy tín…

        Có ba loại giáo dân tồn tại trong Giáo Hội: một là giáo dân nhiệt thành, hai là giáo dân lễ trọng (chỉ đến nhà thờ trong hai dịp lễ phục sinh và lễ giáng sinh), ba là giáo dân trên giấy tờ (chỉ có tên trong sổ Rửa Tội). Trong ba loại này, thì loại giáo dân chỉ có tên trong sổ Rửa Tội là tệ hại nhất, vì họ sống như người không có đạo, không biết đến Thiên Chúa, và dĩ nhiên các lễ nghi của Giáo Hội thì họ mù tịt nên không ai biết họ là người Ki-tô hữu; loại giáo dân tệ hại thứ hai là giáo dân lễ phục sinh và giáng sinh, loại này thường tự khoe khoang mình giữ đạo trong lòng, đi lễ mà lo ra thì cũng vô ích, đọc kinh thuộc lòng mà chửi bới thì cũng chẳng ra gì, nên họ cứ “ung dung” giữ đạo trong lòng, mà không biết là mình càng ngày càng xa Chúa xa Mẹ vì tính khí kiêu ngạo cố chấp của mình.

        Lang băm là thầy thuốc không được đào tạo chính thức, nên đọc chữ “thị” thành chữ “vải”, huống hồ là kê toa thuốc cho bệnh nhân, bệnh nhân chết là phải. Cũng vậy, chỉ có đạo trên giấy tờ hoặc chỉ tham dự hai ngày lễ phục sinh và giáng sinh mà thôi, thì nhất định họ là giáo dân khô khan nguội lạnh không thể trở thành chứng nhân cho Tin Mừng được…


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

Thứ Năm, 16 tháng 10, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


14. LẤY BÚN ĐỔI LÒ ĐỒNG

Có tên vô lại trên đường đi thì gặp người bà con, muốn tiếp đãi nhưng trong túi không có đồng xu nào.

Hắn ta lì đòn mời người bà con vào quán rượu, sau khi uống rượu xong, thì nói với nhà bếp đem đến một bát bún, và nói với khách:

-              “Đợi tôi đem bát bún này về cho mẹ tôi đã, sau đó đến hầu tiếp ngài”.

Hắn ta về đến nhà thì đem bát bún ấy đổi qua cái bát của nhà mình, bê đến trong một tiệm nhỏ, thì thấy một phụ nữ đang đứng hai chân đạp trên cái lò bằng đồng lớn, hắn ta bèn nói dối:

-              “Nhà nọ tổ chức sinh nhật, nhờ tôi đem bát bún này đến để bà ăn.”

Người phụ nữ đứng dậy bày tỏ sự cám ơn.

Hắn ta liền nói:

-              “Nhà nọ khách rất nhiều, e rằng bát không đủ, xin bà đem bún đựng vào cái bát khác và đưa bát không cho tôi”.

Người phụ nữ lập tức bưng bát bún đi vào, tên vô lại ấy vội vàng lấy cái lò đồng đi đổi một vài đồng tiền, về nhà lấy cái bát không và trở lại quán rượu, cùng với người khách quen tiếp tục ăn uống thả cửa.

(Tiếu Tiếu lục)

 

Suy tư 14:

        Cùng có một sự thông minh giải quyết vấn đề hay, thì người ta dùng chữ khôn ngoan dành cho người đạo đức, nhưng lại dùng chữ gian ngoa thì dành cho người ba trợn, ma giáo. Tại sao vậy ? Thưa là vì người đạo đức dùng sự khôn ngoan của mình để mưu ích cho người khác, còn người ma giáo, gian xảo thì dùng cái khôn ngoan của mình để làm hại người bằng các thủ đoạn để có lợi cho mình.

        Dù là người Ki-tô hữu nhưng dùng thủ đoạn để làm hại người khác để có lợi cho mình, thì cũng được liệt vào hàng ma giáo gian ngoa, thế mới biết, lợi dụng cái “mác” người Ki-tô hữu đề làm những chuyện gian ngoa thì án phạt càng nặng nề hơn.

        Tên vô lại cũng có cái khôn ngoan của nó, nhưng cái khôn ngoan ấy là để phục vụ cho lòng tham của mình; người Ki-tô hữu cũng có cái khôn ngoan của người Ki-tô hữu, nhưng khôn ngoan ấy được Thánh Thần hướng dẫn để làm sáng danh Thiên Chúa và phục vụ tha nhân giữa xã hội này…


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

Thứ Tư, 15 tháng 10, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


13.TÊN MÓN ĂN LÀ BÀI THƠ

Có một người làm tiệc thết đãi bạn bè, đáng tiếc là trong túi của vợ chỉ có tám xu tiền nên rất hổ thẹn.

Lão bộc nói:

-              “Dễ làm mà.”

Bèn lấy sáu xu tiền mua trứng gà, một xu tiền mua vài cọng rau hẹ, một xu tiền mua bã đậu phụ. Lão bộc bắt đầu làm món thứ nhất, bỏ rau hẹ phủ trên hai miếng lòng đỏ trứng gà, nói:

-              “Món này gọi là: lượng cá hoàng ly điểu thúy liễu.”

Lại làm ra món thứ hai, trên rau hẹ là một khoanh lòng trắng trứng gà, nói:

-              “Đây là món: nhất hàng bạch lọc thượng thanh thiên.”

Món thứ ba là bả đậu phụ xào, tên gọi là “song hàm Tây Lân thiên thu tuyết”.

Món thứ tư là thả nổi trên nước canh màu xanh hai cái vỏ trứng, đặt tên: “Môn Bá Đông Ngô vạn lý thuyền”.

Lão bộc nói:

-              “Tôi thích bài thơ này của Đỗ Phủ, cho nên khi làm thức ăn thì lấy bốn câu thơ này đặt tên cho nó trở thành văn nhã, xin đừng cười”.

Chủ nhân rất phấn khởi, khách quan cũng tán thưởng ông ta hết lời.

(Tiếu Tiếu lục)

 

Suy tư 13:

        Con người ta thường có khuynh hướng khinh chê những người làm thuê ở mướn, vì cho đó là những người ít học hoặc thất học mà không nhìn thấy họ cũng có một nhân cách, một khối óc như mình, có khi lại minh mẫn và sáng suốt hơn mình nữa.

        Vì hoàn cảnh nên có người đi làm mướn để kiếm tiền học thêm, nhưng cái đầu của họ thật sáng suốt; vì nhà nghèo nên có người đi ở đợ để kiếm tiền cho con ăn học, nhưng quả tim của họ thật không nghèo, bởi vì làm thuê ở đợ là chuyện nhất thời, cho nên hãy đối xử với họ như là đối xử với chính bản thân mình, thì sẽ nhận ra được tấm lòng của họ quảng đại và yêu thương của họ dành cho mình.

        Có những đầy tớ thông minh khôn ngoan thì cũng có những đầy tớ gian xảo, nhưng xét cho cùng, thông minh và gian xảo đều do cách đối xử của chủ nhân với họ mà thôi.


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

Thứ Ba, 14 tháng 10, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


12. ĐẾ GIÀY CỦA NGƯỜI KHÁC

Dương Ức của Tống triều đã từng chấp bút viết công văn, thường bị quan lớn chấp chánh chấm vạch sửa đổi, ông ta rất bất bình tức giận. Ông ta bèn cầm bài văn nháp để cao trên chỗ quan đã bôi, rồi lại lấy mực đậm bôi đen toàn bộ giống như hình cái đế giày, bên cạnh viết hàng chữ nhỏ: “Đế giày chức nghiệp vạn đại của nhà họ Dương.”

Có người kinh ngạc chất vấn thì ông ta trả lời:

-              “Đây là vết chân của người khác.”

Chỉ trong chốc lát câu này truyền đi làm trò cười cho mọi người.

(Tiếu Tiếu lục)

 

Suy tư 12:

Làm quan chưa chắc là viết công văn hay, vì đó không phải là nghề của họ mà là chuyên môn của người thư ký, sửa văn của họ cho hợp ý mình mà quên mất cách trình bày tờ công văn cho hợp với quy chế chung thì là trật lất, bởi vì văn là người, sửa văn của người khác là gián tiếp sửa lưng họ, không ai chấp nhận điều này.

        Văn là người, nên có nhiều người dùng văn chương của mình không những sửa lưng người khác, mà còn bôi nhọ danh dự của anh em; văn là người, nên có nhiều người mượn văn để chửi bới tha nhân, họ sẽ trả lẽ trước mặt Thiên Chúa vì lạm dụng ơn huệ tài năng mà Ngài ban cho để làm tổn hại đến đức ái.

        Thường bôi xóa công văn của thư ký thì đừng mướn thư ký, tự mình làm thì tốt hơn và để không lỗi đức ái với họ, bởi vì con người ta ai cũng có tự ái, hơn nữa, viết thào công văn là chuyên môn của thư ký…


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

Thứ Hai, 13 tháng 10, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


11. GẶP ĐƯỢC CÂU TUYỆT DIỆU

Thi nhân đời nhà Đường là Châu Lâm làm thơ, ở nơi cánh đồng bát ngát đang mệt nhọc vì tìm cấu trúc từ, đột nhiên gặp một tiều phu, họ Châu vội vàng nắm chặt và níu kéo, nói:

-              “Tôi được rồi !”

Người tiều phu ấy rất kinh hoàng, giựt tay ra và bỏ chạy, nhưng Châu Lâm lại thong thả nói:

-              “Thơ tuyệt, thơ tuyệt !”

Té ra là anh ta đang muốn làm bài “thơ cổ mộ”, nhưng đang lúng túng vì hai câu kết thúc thì ngẫu nhiên gặp tiều phu, như có linh cảm thì la lên:

-              “Con cháu chỗ nào rỗi (thì) làm khách, (cây) tùng bá được người kiếm làm củi.”

(Tiếu Tiếu lục)

 

Suy tư 11:

        Thơ, trước hết được xuất phát từ một trái tim yêu thương, và được hình thành qua hoàn cảnh cụ thể của cuộc sống, cho nên có những bài thơ được viết trên giấy người ta gọi là thi nhân, và có những bài thơ được viết bằng đời sống chứng nhân hy sinh người ta gọi đó là gương anh hùng.

        Có nhiều người Ki-tô hữu dùng thơ văn để ca tụng tình yêu của Thiên Chúa, và cũng có rất nhiều Ki-tô hữu lấy đời sống bác ái hy sinh của mình để làm những bài thơ sống động, cụ thể, ca ngợi và quảng bá tình yêu của Thiên Chúa giữa lòng xã hội: bài thơ của họ được viết bằng máu tử đạo, được viết bằng sự hiểu lầm của người khác, được viết bằng những bất công của xã hội dành cho họ, được viết bằng khiêm tốn và nổi bật nhất là viết bằng sự tha thứ trong yêu thương…

        Bởi vì Đức Chúa Giê-su đã làm như thế bằng chính cuộc sống của mình, và khi bị đóng đinh vào thập giá, Ngài đã để lại cho nhân loại một bài thơ tuyệt tác, đó là hy sinh mạng sống mình cho người mình yêu.


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

Chủ Nhật, 12 tháng 10, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


10.RÁN PHÂN CHÓ

Có một thư sinh tên Lục vừa cổ hủ lại vừa ngu đần, nên ai cũng lấy hắn ta ra làm trò cười.

Một lần nọ, hắn tìm đến bạn bè để học kỹ thuật trồng hoa lan, bạn bè nói:

-              “Hoa lan rất thích mỡ béo, và ghét mùi hôi, nếu anh đem phân chó rán cho thật nhừ, thì mùi hôi sẽ bay mất và lưu lại dầu mỡ, sau đó đem nó tưới dưới gốc hoa, hoa lan nhất định sẽ tăng trưởng sum sê.”

Anh họ Lục ấy lập tức làm theo phương pháp ấy, kết quả mùi hôi thối ngút trời khắp hàng xóm, người hàng xóm nhao nhao đến trước cổng nhà chửi toáng cả lên.

  (Tiếu Tiếu lục)   

                               

Suy tư 10:

        Không ai chịu đựng nổi mùi hôi bởi rác rưởi lâu ngày, bởi xác chết, bởi phân người, bởi vì những mùi hôi ấy thường kèm theo những vi trùng bệnh hoạn, tuy nhiên những mùi hôi ấy cũng có thể dùng chất tẩy sạch để rửa sạch và khử mùi hôi.

        Có một mùi hôi ghê rợn hơn mùi hôi xác chết và phân người, nó có thể làm chết linh hồn và thân xác mà cha thánh Gioan Bosco đã ngửi được nơi những học sinh phạm tội trọng của mình, đó là mùi hôi của tội lỗi, mùi hôi này nó không xuất phát từ những đống rác hố phân, ống cống, nhưng nó xuất phát từ những nơi sang trọng nhiều ánh đèn màu, nơi những lần tiệc rượu thâu đêm, nơi những hào nhoáng thác loạn của thế gian…

        Mùi hôi do tội trọng mà ra thì không thể dùng xà bông hoặc thuốc tẩy cao cấp để khử trừ, nhưng phải cậy nhờ vào ân sủng và tình yêu vô biên của Thiên Chúa trong bí tích Hòa Giải, bởi vì chỉ có lòng thống hối và ăn năn dốc lòng chừa, thì mới xứng đáng hưởng ơn chữa lành của Thiên Chúa mà thôi.

        Xác chết thì hôi thối không ai chịu được huống hồ là linh hồn bị chết, ai hiểu được thì hiểu...


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư)