Thứ Bảy, 25 tháng 10, 2025

Chúa nhật 30 thường niên

 


CHÚA NHẬT 30 THƯỜNG NIÊN


Tin mừng : Lc 18, 9-14.
“Người thu thuế khi trở xuống mà về nhà, thì đã được nên công chính; còn người Pha-ri-siêu thì không.”

Anh chị em thân mến,
Cuộc sống của con người với nhiều lo âu hơn là thoải mái, nhiều đau khổ hơn là hạnh phúc, nhiều áp lực hơn là thong dong. Cuộc sống của con người –qua mọi thế hệ- cũng đều cần đến một sức mạnh thần thiêng từ cõi vô hình đầy quyền thế giúp đỡ, để con người an vui sống và làm việc trong xã hội, chúng ta –những người Ki-tô hữu- gọi Đấng vô hình đó là Thiên Chúa và cầu nguyện với Ngài, nhưng có rất nhiều lần chúng ta cầu nguyện mà không thấy Thiên Chúa trả lời.
Đức Chúa Giê-su trong bài Tin Mừng hôm nay đã đưa ra hai mẫu cầu nguyện của hai loại người, để cho chúng ta thấy được Thiên Chúa thích nghe lời cầu nguyện của loại người nào: của người thích phê bình, so đo, kiêu ngạo hay là của người có tâm tình khiêm tốn nhận biết tội mình để xin thương xót ?
Người Pha-ri-siêu cầu nguyện
Đây là lời cầu nguyện của người Pha-ri-siêu: “Lạy Thiên Chúa, xin tạ ơn Chúa, vì con không như bao kẻ khác : tham lam, bất chính, ngoại tình, hoặc như tên thu thuế kia. Con ăn chay mỗi tuần hai lần, con dâng cho Chúa một phần mười thu nhập của con” (Lc 18, 11b-12).
Lời cầu nguyện này đáng lý ra là được Thiên Chúa nhận lời vì nó bao hàm lời chúc tụng ngợi khen và cảm tạ, nhưng trái lại, Thiên Chúa đã không nhận lời cầu nguyện này, vì trong lời cầu nguyện có sự so đo phân bì và xúc phạm đến tha nhân, đó là nguyên nhân khiến cho lời cầu nguyện trở nên vô giá trị trước mặt Thiên Chúa và người đời.
Người Pha-ri-siêu đã so sánh mình với người thu thuế tội lỗi.
Trong cuộc sống, ai đem mình ra so sánh với người tội lỗi là chính họ tội lỗi hơn cả người tội lỗi, bởi vì phàm ai tôn mình lên thì sẽ bị hạ xuống. Tôn mình lên là coi mình hơn người khác, là đem danh dự của tha nhân đạp dưới chân mình, cho nên họ đã đi trên chông gai mà không biết và họ sẽ ngã quỵ vì chông gai đó chính là sự kiêu ngạo của mình.
Khi đem mình so sánh với người khác là xúc phạm đến họ, dù họ là người tội lỗi công khai hay bị người khác khinh dể, bởi vì một Ma-ri-a Mag-da-la đã được Đức Chúa Giê-su chữa lành, một thu thuế Gia-kêu lùn đã được vinh dự đón tiếp Đức Chúa Giê-su ngay tại nhà mình, một tên trộm bị án tử trên thập giá với Đức Chúa Giê-su đã được vào thiên đàng trước cả người Pha-ri-siêu và những kinh sư thông luật.
Người thu thuế cầu nguyện
Ông ta cầu nguyện cách ngắn gọn nhưng rất hiệu quả: “Lạy Thiên Chúa, xin thương xót con là người tội lỗi” (Lc 18, 13b).
Đây không thể là lời cầu nguyện lý tưởng đối với những người am hiểu Kinh Thánh, bởi vì nó không hội đủ điều kiện để trở thành lời cầu nguyện, nhưng nó lại có thế giá trước mặt Thiên Chúa và người thu thuế tội lỗi đã ra về bình an, bởi vì trong lời cầu nguyện đơn sơ này hàm chứa một tâm hồn trông cậy và khiêm tốn.
Đây không thể là lời cầu nguyện hay, nhưng đây là lời nói thỏ thẻ của người con biết nhận ra sai lầm của mình để xin cha mẹ thứ tha. Không một người cha người mẹ nào làm ngơ trước lời thú tội rất chân thành của đứa con mình, Thiên Chúa lại càng không thể “ngoảnh mặt làm ngơ” với lời cầu xin tha thứ rất khiêm tốn và chân thành của người tội lỗi, cho nên, lời cầu nguyện hay chưa chắc là lời cầu nguyện đẹp lòng Thiên Chúa, nhưng chỉ có lời cầu nguyện chân thành và khiêm tốn mới được Thiên Chúa nhậm lời.
Anh chị em thân mến,
Lời cầu nguyện của người Pha-ri-siêu và lời cầu nguyện của người thu thuế, đã cho chúng ta thấy được đâu là lời cầu nguyện đẹp lòng Thiên Chúa và đâu là lời cầu nguyện không đẹp lòng Ngài.
Lời cầu nguyện đẹp lòng Thiên Chúa không nhất thiết phải kể lể dài dòng, nhưng cần phải có tâm tình yêu mến, chân thành và khiêm tốn, bởi vì Thiên Chúa thích nghe lời cầu nguyện của những tội nhân biết hối cải, hơn là thích nghe lời cầu nguyện khách sáo của người tự cho mình là người công chính mà khinh dể tha nhân.
Xin Thiên Chúa chúc lành cho chúng ta.

Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.
----------
http://www.vietcatholic.net
https://www.facebook.com/jmtaiby
http://www.nhantai.info

Thứ Sáu, 24 tháng 10, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


21. CƯỜI NHẠO ÔNG GIÀ ĐỒNG SINH

Mưu Đồng Sinh tuổi đã tám mươi, quan đốc học chất vấn ông ta về văn chương trong tứ thư ngũ kinh, ông ta phần nhiều không nhớ hết.

Có người cười nhạo ông ta, làm một bức đối liễn, viết:

-              “Tuổi đã tám mươi chưa kêu là trẻ, có thể nói là trường thọ; đến cả ngủ kinh quen thuộc cũng không thuộc, không xứng đáng thư sinh”.

(Tiếu Tiếu lục)

 

Suy tư 21:

        Tuổi tám mươi thì dù cho là nhà bác học có trí nhớ tuyệt vời, thì cũng có khi quên trước quên sau, huống hồ là một ông già bình thường, cho nên cười nhạo ông già về trí nhớ thì là xấc láo và vô phép.

        Nguời già nào thì cũng giống nhau cả, cũng giở chứng, cũng quên trước quên sau, cũng thích gì làm nấy, cũng nóng giận thất thường, cho nên con người trẻ thời nay cần phải có sự thông cảm và yêu thương.

        Có những đứa con nổi giận khi cha mẹ mình lú lẫn nói trước quên sau; có những đứa con to tiếng nạt nộ khi cha mẹ già mình lãng tai; cũng có những đứa con mắc cở với bạn bè khi thay áo tắm rửa cho cha mẹ già bệnh hoạn; lại có những đứa con quá quắc hơn nói rằng mình và cha mẹ không hạp tuổi nhau, nên cứ to tiếng đôi co cãi cọ với cha mẹ mình.v.v…

        Ai cũng phải đến tuổi già lú lẫn, cho nên ngay bây giờ phải tập tành phục vụ, thông cảm, quãng đại với người già, nhất là với cha mẹ mình, để khi mình về già thì người ta sẽ nói rằng: ông ấy khi còn trẻ rất thảo hiếu và biết phụng dưỡng cha mẹ, biết kính trọng và yêu mến người già cả.

Thật là hạnh phúc !


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

Thứ Năm, 23 tháng 10, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


20. NHỚ VỢ LÀM CÂU ĐỐI

Mưu Đồng Sinh đến đô thành để thi tú tài, đột nhiên lại nhớ

đến vợ, bèn viết một bức đối liễn để tự mình tìm niềm vui:

- “Lính vô tội sung công ba trăm vạn lý, quả phụ thủ tiết

vì chồng hai mươi ngày”.

Bạn học nhìn thấy, thì lấy đó làm câu chuyện cười truyền

cho nhau.

(Tiếu Tiếu lục)

Suy tư 20:

Chồng xa nhà nhớ vợ con là chuyện thường tình, vì nhớ vợ

con mà làm thơ hay làm câu đối để đỡ nhớ nhung cũng là chuyện 

không có gì đáng cười cả, chỉ có những người chồng khi xa nhà

mà không nhớ vợ con mới là chuyện đáng cười mà thôi.

Có những cái chợt nhớ da diết, đó lá nhớ quê hương; có

những cái nhớ quay quắt, đó là nhớ nguời yêu; có những cái nhớ

lo âu phiền muộn, đó là nhớ vợ con; tất cả những cái nhớ ấy đều

bày tỏ tình cảm thân thương của con nguời…

Nguời Ki-tô hữu có một cái nhớ, đó là cái nhớ của thánh

Phê-rô: cái nhớ yêu thương và hối hận, cái nhớ lo âu và hy vọng,

nhớ đến đôi mắt nhân từ của Đứ c Chúa Giê-su để thống hối ăn

năn những tội mình đã phạm làm mất lòng Ngài trong cuộc

sống…

Nhớ vợ con rồi trút nỗi nhớ trong câu đối liễn chỉ là chuyện

bình thường, và nhớ đến tình thương yêu của Đứ c Chúa Giê-su

dành cho chúng ta là cái nhớ cũng bình thường trong cái vĩ đại

của yêu thương và tha thứ.


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

Thứ Tư, 22 tháng 10, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


19. THỤC ANH DẠY CON

Ở tại Nam Hội Ngõa Tiết Đôn có một phú ông tên là Trương Thục Anh, bản thân không có gì là văn hóa nhưng lại thích học đòi văn nhã, giả mạo người có văn hóa.

Một ngày nọ, con trai kết hôn, theo phong tục tập quán thì có một lễ nghi là ngay từ sáng sớm, con trai và con dâu mời cha mẹ dạy dỗ. Trương Thục Anh và vợ ngồi trên ghế cao giữa nhà, con trai và con dâu đều quỳ bái dưới chân họ, Trương Thục Anh nghênh nghênh ngang ngang như quan lớn, nói loạn tầm phào rằng: 

- “Mày đã từng sinh trong một gia đình phú quý, chưa biết cái khổ của việc đồng áng…”

Lúc ấy bạn bè khách khứa đầy nhà, đều yên lặng định thần để nghe, Trương Thục Anh suy nghĩ rất lâu, mà cũng không tìm ra câu tiếp theo, bèn vội vàng dùng tiếng địa phương nói: 

- “Nếu như tụi bây muốn làm người, thì cần phải vội vội vàng vàng trèo lên trên”.

Mọi người cười như vỡ chợ.

(Tiếu Tiếu lục)


Suy tư 19:

Dạy con khi chúng nó mới bắt đầu: bắt đầu biết nói, bắt đầu đi nhà trẻ, bắt đầu lên tiểu học, bắt đầu lên trung học, bắt đầu lên đại học, bắt đầu đi tu, bắt đầu khấn tạm khấn trọn, bắt đầu chịu chức linh mục, bắt đầu làm quan, bắt đầu lấy vợ lấy chồng, bắt đầu có được việc làm.v.v…

Dạy con không những với tình thương dành cho con, mà còn là đem kinh nghiệm cuộc sống đời thường mà mình đã trải qua, nghe qua, thấy qua, làm qua, để nhắc nhở cho con biết, chứ không phải học đòi phong cách hách dịch, ngang tàng của người khác để dạy con cái.

Cái bắt đầu của con cái rất quan trọng, nếu cha mẹ nào không thấy cái yếu đuối mỏng dòn nơi đứa con bắt đầu làm linh mục của mình, mà chỉ thấy sự vinh quang chức tước nơi đứa con linh mục của mình, thì không những cha mẹ, mà ngay cả bản thân đứa con linh mục sẽ trở thành gánh nặng cho Giáo Hội và cho giáo dân của họ…

Cái bắt đầu của con cái rất quan trọng, cho nên cha mẹ cần phải luôn cầu nguyện cho chúng nó.

 Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 


Thứ Ba, 21 tháng 10, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện



 18. KHÔNG CÓ PHÍA DƯỚI

Một hôm sau khi tan triều, có một lão thái giám níu giữ Kỷ Văn Đạt lại, mời ông ta nói vài câu chuyện tiếu lâm để thêm hào hứng, Kỷ Văn Đạt nói: 

- “Trước đây trong hoàng cung có một thái giám….” 

Nói tới đây thì không nói nữa.

Lão thái giám đợi rất lâu, sốt ruột hỏi:

- “Phần dưới nữa?” 

Kỷ Văn Đạt nói tiếp: 

- “Phần dưới cũng vậy, đều không có”.

Ai nghe câu chuyện này cũng bò lăn ra mà cười…

(Tiếu Tiếu lục)


Suy tư 18:

Chuyện tiếu lâm ngày nay thì tục tỉu nhiều hơn thanh nhã, ý tứ lố lăng nhiều hơn thi vị, bạo lực nhiều hơn giáo dục vì chuyện tiếu lâm được kể theo “thị hiếu kinh tế thị trường” của người nghe.

Người Ki-tô hữu được Giáo Hội dạy rằng, tất cả mọi tội đều do việc ở dưng (rảnh rỗi) mà ra, vì ở dưng nên đầu óc cũng thảnh thơi để suy nghĩ lung tung, suy nghĩ đến nhưng gì mà trí óc mình muốn nghĩ tới, nhất là những chuyện gái trai, những chuyện bại hoại, những chuyện ghét ghen, hại người.v.v…chỉ có rất ít là nhớ đến những việc tốt mà thôi, cho nên người Ki-tô hữu luôn không để cho đầu óc mình rảnh rỗi, không để cho thân xác thong dong.

Thái giám thích nghe chuyện tiếu lâm để giết thời giờ, nên bị một vố đau vì thích chuyện tiếu lâm.

Mượn ý của chuyện tiếu lâm để giáo dục thì rất tốt, nhưng nói chuyện tiếu lâm để gợi ý đến những điều tục tỉu thì không nên, vì đó cũng là cớ vấp phạm cho trẻ em và người lớn.

Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 
(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

Thứ Hai, 20 tháng 10, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


17. NGUYÊN NHÂN ĐẶT TÊN

Một hôm, Lâm Phụng Ngô đến thăm Kỷ Văn Đạt, Kỷ hỏi: 

- “Ông lấy tên Phụng Ngô là có lý do gì?”

Lâm trả lời: 

- “Khi mẹ tôi sinh tôi thì nằm mộng thấy một con phụng hoàng đỗ (đậu) trên cây ngô đồng, cho nên mới đặt tên ấy”.

Kỷ Văn Đạt thở dài nói: 

- “Giấc mộng của mẹ ông có thể nói là tuyệt vời! Giả như không may mẹ ông nằm mộng thấy dĩa thịt gà treo giữa trái chuối, thì tên của ông chắc là khó nghe lắm ?”

Lâm Phụng Ngô vừa cười vừa nói: 

- “Ngài thật khéo đùa dai”.

(Tiếu Tiếu lục)


Suy tư 17:

Có những cái tên khiến người khác thất vọng không muốn nhắc đến hoặc nói đến, đó là những cái tên giết người không ghê tay, đó là những cái tên đại gian ác làm hại nhiều người, đó là những tên khát máu diệt chủng.v.v…

Có những cái tên mà những người có tâm hồn thù hận ghét ghen, kiêu căng, những người được gọi là con cái của ma quỷ rất sợ, rất ghét, đó là tên Đức Chúa Giê-su, tên Đức Mẹ Ma-ri-a và tên của các thánh…

Có một cái tên mà thế lực của tội ác rất ghét, cái tên này phản kháng tất cả những bất công, những tội ác xảy ra trên thế giới, đó là tên Ki-tô hữu. Chính cái danh từ mà thánh Phao-lô tông đồ đã sử dụng nầy đã làm cho các vua quan thế gian lo sợ, vì họ chống lại những cách sống vô luân và những quyết định có hại cho đời sống tâm linh và luân lý của con người…

Người Ki-tô hữu rất hãnh diện vì được mang tên này, bởi vì khi mang tên là người Ki-tô hữu, thì chính cuộc sống của họ cũng đã phản ảnh lại đời sống của Đức Đức Chúa Giê-su là yêu thương và tha thứ, khiêm tốn nhưng can đảm trước những phong trào bài xích Giáo Hội Công Giáo, khủng bố bắt bớ người người Ki-tô hữu của những kẻ quá khích…

Chúng ta luôn cầu nguyện cho họ và lấy đời sống yêu thương phục vụ của mình để cảm hóa họ…

Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 


Chủ Nhật, 19 tháng 10, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện



 16. BỐ LÀ DÂN CỦA CON

Trương Lan Phàng cai trị Phúc Kiến, kiêm nhiệm thêm tỉnh Mân Triết.

Bố của ông ta nhàn cư tại gia, thân hữu đến chúc mừng, ông ta quở mắng:

-              “Không ngờ làm một tên tiểu dân là thuộc hạ của con trai mình như ta, tại sao các ông lại đến chúc mừng hử?”

Mọi người đều truyền lời hay đẹp này ra bên ngoài.

(Tiếu Tiếu lục)

 

Suy tư 16:

        Ở đời, nếu con cái được làm quan thì người ta đến chúc mừng cha mẹ của quan, đó chỉ là chuyện bình thường thôi, bởi vì nếu cha mẹ không lo nuôi nấng dạy dỗ thì làm gì có ông quan con hôm nay.

        Nhưng có những người khi con cái mình được làm quan lớn thì hách dịch với hàng xóm, có khi cậy thế con mình ngăm đe hàng xóm chuyện n ày chuyện nọ; có người con mình mới làm cái chức “quan” cỏn con tổ phó tổ dân phố, mà đã la lối thóa mạ bà con trong khu phố nơi mình ở.

        Con cái được làm quan ở đời, làm linh mục, làm tu sĩ nam nữ, làm bề trên cộng đoàn.v.v…thì cha mẹ -dĩ nhiên- là phải hãnh diện chứ không phải là kiêu căng, và có khi lo âu chứ không vui sướng, bởi vì sợ con mình có làm được việc mà Chúa qua cấp trên giao phó không mà thôi ?

        Có những bậc cha mẹ rất lo âu khi con mình được làm linh mục, vì họ biết rằng chức linh mục quá cao trọng sợ con mình không xứng đáng để chu toàn bổn phận và trách nhiệm mục tử, cho nên họ luôn cầu nguyện và nhắc nhở con mình sống sao xứng đáng là linh mục của Đức Chúa Giê-su.

Có những cha mẹ như thế thì chắc chắn sẽ có những vị quan liêm chính, những vị linh mục thánh thiện và những vị tu sĩ nam nữ biết dấn thân phục vụ tha nhân...


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư)