Thứ Ba, 31 tháng 12, 2024

Lễ Đức Ma-ri-a - Mẹ Thiên Chúa

 


Ngày 1 tháng 1

LỄ ĐỨC MẸ MA-RI-A - MẸ THIÊN CHÚA

 

Tin Mừng: Lc 2, 16-21.

Các người chăn chiên gặp bà Ma-ri-a, ông Giu-se và Hài Nhi. Được đủ tám ngày, người ta đặt tên cho Hài Nhi là Giê-su”.

 

Bạn thân mến,

Công đồng Ê-phê-sô (năm 431) đã long trọng tuyên bố tín điều Đức Mẹ Ma-ri-a là Mẹ Thiên Chúa, để tôn vinh Thiên Chúa là Đấng đã chọn Đức Mẹ làm mẹ của Đấng cứu thế là Đức Chúa Giê-su, và đồng thời đề cao vai trò của Mẹ trong trong việc đồng công cứu chuộc loài người với con mình là Đức Chúa Giê-su.

 

1.      Đức Chúa Giê-su- Thiên Chúa làm người.

Đức Chúa Giê-su là Ngôi Hai Thiên Chúa xuống thế làm người, sinh bởi cung lòng đức trinh nữ Ma-ri-a, do đó Ngài vừa là Thiên Chúa vừa là người như chúng ta, chính Ngài là Đấng Mê-si-a mà muôn dân trông đợi, là Đấng mà các tiên tri đã loan báo là Đấng sẽ đến để cứu nhân loại khỏi bóng đêm tội. Chính Ngài trong bản tính Thiên Chúa thì là Thiên Chúa đồng bản tính với Chúa Đức Cha và Đức Chúa Thánh Thần, trong bản tính nhân loại thì Ngài là con của Đức Trinh nữ Ma-ri-a mà công đồng Ni-xê-a (325) đã long trọng tuyên bố và xác tín, và mỗi ngày chúa nhật hay lễ trọng, chúng ta đều tuyên xưng trong thánh lễ...

Như vậy, với các chứng cớ xác thực trên thì Đức Chúa Giê-su là Thiên Chúa thật và là người thật, Ngài thật sự là con duy nhất của Đức Trinh nữ Ma-ri-a, do đó Đức Mẹ Ma-ri-a là mẹ của Ngài và cũng là Mẹ Thiên Chúa.

 

2.      Đức Mẹ Ma-ri-a – Mẹ Thiên Chúa

Không ai thấy được Thiên Chúa, nhưng việc giáng sinh của Đức Chúa Giê-su là một hồng phúc cho nhân loại, vì qua Ngài mà nhân loại thấy được Thiên Chúa vốn không một ai có thể thấy, qua Ngài chúng ta thấy được tình yêu trọn vẹn mà Thiên Chúa đã dành cho nhân loại chúng ta.

Đức Mẹ Ma-ri-a là mẹ thật của Đức Chúa Giê-su, cho nên Mẹ cũng là Mẹ Thiên Chúa, như lời tiên tri I-sai-a đã loan báo: “Này đây, Trinh Nữ sẽ thụ thai và sinh hạ con trai, người ta sẽ gọi tên con trẻ là Em-ma-nu-en, nghĩa là Thiên Chúa ở cùng chúng ta”. (Is 7, 14) Đấng Em-ma-nu-en ấy chính là Đức Chúa Giê-su, được Đức Mẹ Ma-ri-a sinh hạ trong hang lừa máng cỏ tại Bê-lem. Chỉ có làm Mẹ Thiên Chúa, Đức Mẹ Ma-ri-a mới ghi nhớ trong lòng những mầu nhiệm mà Thiên Chúa đã thực trên con người của Mẹ, và nhất là nơi những lời nói và việc làm của Đức Chúa Giê-su như lời thánh Lu-ca đã viết: “Còn bà Ma-ri-a thì hằng ghi nhớ mọi kỷ niệm ấy, và suy đi nghĩ lại trong lòng”. (Lc 2, 19)

 

3.      Đức Mẹ Ma-ri-a – Mẹ của chúng ta

Thánh Gioan tông đồ, người đã tận mắt chứng kiến cái chết của Đức Chúa Giê-su đã tường thuật lại: “Khi thấy thân mẫu và môn đệ mình thương mến đứng bên cạnh, Đức Giê-su nói với thân mẫu rằng: “Thưa Bà, đây là con cùa Bà”, rồi Người nói với môn đệ: “Đây là mẹ của anh”, kể từ giờ đó, người môn đệ rước bà về nhà mình. (Ga 19, 26-27)

Mỗi người trong chúng ta ai cũng có một người mẹ sinh ra mình, nhưng chúng ta lại càng diễm phúc hơn khi có một người mẹ trên trời hằng yêu thương chăm sóc chúng ta, đó là Đức Mẹ Ma-ri-a. Mẹ không những là mẹ mà còn là Đấng cầu bàu cho chúng ta rất có thần thế trước mặt Thiên Chúa. Do đó, chúng ta hãy luôn tin tưởng và phó thác cuộc sống của mình cho Mẹ, bởi vì ngay khi chúng ta còn là tội nhân thì Thiên Chúa đã yêu thương chúng ta, huống hồ là Đức Mẹ Ma-ri-a, với tấm lòng người mẹ, nhất định Mẹ sẽ không bao giờ để con cái mình phải bơ vơ đau khổ ở đời này.

 

Bạn thân mến,

Mừng kính lễ Đức Mẹ Ma-ri-a – Mẹ Thiên Chúa, là chúng ta trân trọng công việc đồng công cứu chuộc loài người nơi Mẹ, là chúng ta tôn vinh Mẹ là nữ tỳ khiêm hạ được Thiên Chúa tôn lên làm Mẹ của Ngài, và là kho tàng mọi ân sủng của Thiên Chúa ban cho nhân loại.

Mừng kính lễ Mẹ Thiên Chúa, chúng ta phải luôn học hỏi các gương lành của Mẹ, nhất là nhân đức khiêm tốn và vâng phục, chính hai nhân đức này mà Thiên Chúa đã nhắc Mẹ lên tận trời cao trên các thiên thần, và ưu ái đặt Mẹ làm Mẹ Thiên Chúa.

Xin Thiên Chúa chúc lành cho chúng ta.


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


72.          NƯỚC TẮM SÚC MIỆNG

Có người nọ tắm trong nhà tắm, lấy tay bưng nước tắm súc miệng, những khách tắm đều nhướng mày kinh ngạc, có người nói:

-      “Sao anh không chú trọng đến vệ sinh sạch sẽ hử ?”

Người ấy chấp tay nói:

-      “Thì súc miệng xong tôi nhổ ra bên ngoài cũng được vậy !”

(Thời Hưng tiếu thoại)

 

Suy tư 72:

        Cuộc sống của con người ta ngày càng văn minh thì càng lo lắng đến vấn đề vệ sinh, bởi vì ai cũng sợ mắc bệnh, sợ chết, sợ ô nhiễm...

        Vì sợ chết mà con người ta càng chú trọng đến vấn đề vệ sinh phần xác, nhưng hình như rất ít người chú trọng đến vệ sinh phần hồn. Vệ sinh phần hồn là tránh đừng để cho thói xấu xâm nhập vào trong tâm hồn, tránh đến gần những nơi có thể làm cho linh hồn bị ô nhiễm như đi hát kara-ok, đi uống cà phê ôm, đi chích choác xì ke ma túy, như chơi bời với bạn bè xấu.v.v...

        Bệnh tật -nhất là bệnh truyền nhiễm- thì không kiêng dè một ai, người khỏe mạnh cũng như người ốm yếu đều có thể lây bệnh như si da, như ho lao, như HIV, như cúm gà, covid vũ hán.v.v...

        Cũng vậy, có nhiều người Ki- hữu nói rằng mình luôn đi xưng tội, mình luôn đi rước lễ, mình luôn đi tham dự thánh lễ, cho nên không sợ “lây tội”, và thế là cứ giao du với bạn bè xấu, cứ thoải mái đùa với lửa khi đi uống cà phê ôm, và họ đang bị nhiễm bệnh mà không biết. Dù là linh mục, dù là tu sĩ nam nữ, dù là thánh sống thì cũng luôn đề phòng bệnh truyền nhiễm lây lan đến tâm hồn của mình, cho nên họ càng ra sức gìn giữ vệ sinh phần hồn của mình.

        Nước tắm là nước nhơ bẩn dù cho súc miệng xong thì nhổ ra ngoài, nhổ nước ra nhưng con vi trùng bệnh đã nhập vào trong thân thể rồi; cũng vậy, có người Ki-tô hữu nói mắc tội thì đi xưng tội có sao đâu, dù xưng tội hằng ngày mà không xa tránh dịp tội, không chừa tội thì có ích chi, bởi vì tâm hồn đã nhiễm bệnh rồi...

Bệnh truyền nhiễm rất đáng sợ, và tội lỗi thì càng đáng sợ hơn, ai có trí óc thì suy liền hiểu !


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

Thứ Hai, 30 tháng 12, 2024

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


71.          CẮP BÁT MỜI KHÁCH

Nhà nọ mời khách, thức ăn rất ư là đơn giản, xương nhiều thịt ít, khách nói:

-      “Bát thức ăn nhà ngài chắc là đi ăn cắp về phải không ?”

Chủ nhân ngạc nhiên kinh sợ hỏi:

-      “Tại sao anh lại nói như thế ?”

Khách trả lời:

-      “Tại tôi nghe người hàng xóm khi gây lộn chửi nhau đều nói: ‘Cắp bát của tôi để mà đựng xương ấy mà !”

(Thời Hưng tiếu thoại)

 

Suy tư 71:

        Thời nay, mời khách cũng lắm chuyện đáng nói :

-Có người mời khách để xin xỏ ân huệ.

-Có người mời khách để khoe cái giàu sang của mình.

-Có người mời khách để kết bạn.

-Có người mời khách để trả ơn.

-Có người mời khách vì vui mừng con cái thi đổ...

-Có người mời khách để tiễn biệt.

-Có người mời khách vì đoàn tụ...

Tất cả mọi việc mời khách đều có lý do của nó, mà lý do nào cũng là bày tỏ tình cảm –ít nữa là tình cảm cá nhân của mình- cho nên không lạ gì thường có chuyện mời khách quen khách lạ...

        Nhưng cái lạ nhất khi mời khách chính là mời những người nghèo khó đến làm khách quý của mình, khi mà họ không có gì đáng để cho chúng ta nhờ vả, đó cũng là điều mà Đức Chúa Giê-su đã nhắn nhủ chúng ta: khi mời khách thì mời những người không có dịp mời lại mình, mời những người thường mang ơn của mình, đó chính là kiểu mời khách đích thực vậy.

        Ai làm được điều đó, thưa những người Ki-tô hữu đều làm được kiểu mời khách lạ lùng ấy, bởi vì họ biết rằng: khách chính là hình ảnh của Đức Chúa Giêsu đến với gia đình của mình, nhất là những vị khách quê mùa, nghèo khó...


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

Chủ Nhật, 29 tháng 12, 2024

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện



 70.          CƯA MỘT LY RƯỢU

Chủ nhân dọn tiệc đãi khách, lấy rượu rót vào nửa ly rượu, khách ngước mặt chăm chú nhìn cái ly, nói:

-      “Ly này rất sâu nên cưa đi một đoạn”.

Chủ nhà hỏi:

-      “Tại sao ?”

Khách trả lời:

-      “Nửa phía trên không có rượu, cần gì phải dùng nó chứ ?”

(Thời Hưng tiếu thoại)

 

Suy tư 70:

        Khi rót nước mời khách thì các trẻ em được dạy rằng đừng rót đầy ngang miệng ly, vì như thế khách cầm ly không phải sợ nước tràn ra, đó cũng là một cung cách phục vụ có lịch sự.

        Trong cách xử thế với người cũng vậy, đừng thái quá và cũng đừng bất cập quá, bởi vì thái quá thì làm đầy tràn s khó chịu của người khác, bất cập quá thì làm cho tâm hồn người khác cảm thấy bất an. Đừng làm đi quá đà của vui vẻ, vì đi quá đà thì hậu quả sẽ khốc liệt, bởi vì con người ta thường hay sa ngã trong những lúc vui vẻ; cũng đừng làm cho niềm vui chợt bùng lên rồi vụt tắt, vì như thế thì phá hoại tình thân giữa người với người, bởi vì sự vui vẻ là hạnh phúc của mọi người, và con người ta thường bực tức khi có người phá đám niềm vui của họ...

        Mỗi người Ki-tô hữu là một cái ly chứa niềm vui cho mọi người, niềm vui này người Ki hữu không rót tràn quá miệng ly để rồi niềm vui trở thành sự ân hận, họ cũng không ích kỷ rót chút ít như bố thí, bởi vì một tâm hồn quảng đại và chừng mực sẽ được Thiên Chúa rót thêm đầy khi họ cho đi.

        Cưa bỏ phần trên của cái ly tức là phá luôn cả cái đẹp trong tâm hồn của mình vậy, do đó, chỉ có những người không muốn mình là niềm vui cho mọi người mới làm như thế mà thôi.

        Uổng thật, chứ không phải chuyện đùa cho vui !


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

Thứ Bảy, 28 tháng 12, 2024

Lễ Thánh Gia (C)

 



LỄ THÁNH GIA

Tin mừng : Lc 2, 41-52
“Cha mẹ Đức Giê-su tìm thấy con đang ngồi giữa các bậc thầy.”

Bạn thân mến,
Mỗi năm đến dịp lễ Thánh Gia là chúng ta lại có cơ hội cùng nhau chiêm ngắm, học hỏi các nhân đức của thánh cả Giu-se, Đức Mẹ Ma-ri-a và hài nhi Giê-su, đây cũng là dịp để chúng ta kiểm thảo lại đời sống gia đình của chúng ta coi có phù hợp với Tin Mừng mà Đức Chúa Giê-su đã dạy hay không ?
Chúa dạy chúng ta phải tôn trọng mạng sống của con người :
Đức Mẹ Maria đã vui mừng hân hoan hát lên bài ca tạ ơn Chúa: “Linh hồn tôi ngợi khen Đức Chúa...” Mẹ hát khúc ca tạ ơn này khi đến thăm viếng bà chị họ là bà Ê-li-sa-bét sau khi đã cưu mang Đức Chúa Giê-su như lời sứ thần truyền tin, Mẹ vui mừng vì ơn cứu độ đã đến, Mẹ vui mừng vì Thiên Chúa đã đoái hoài đến Mẹ, và quan trọng hơn, Mẹ vui mừng vì hài nhi mà Mẹ cưu mang trong mình chính là Đấng cứu độ mà muôn dân trông đợi, và đã được các tiên tri loan báo từ trước, Ngài chính là căn nguyên của sự sống.
Nhìn vào hang đá chúng ta thấy hài nhi Giê-su nho nhỏ dễ thương, bạn và tôi liền nghĩ ngay đến các em nhỏ trong mọi gia đình của chúng ta và của những gia đình khác, dễ thương đẹp đẽ như các thiên thần, đó chính là một sứ điệp mà Thiên Chúa muốn nói với chúng ta: Hãy trân trọng và bảo vệ các thai nhi đang còn trong bụng mẹ, các thai nhi ấy cũng là con người, cũng có sự sống, sự sống này bởi Thiên Chúa ban cho và chỉ mình Ngài mới có quyền quyết định.
Ngày nay có rất nhiều người mẹ giết chết con mình khi nó còn trong bụng mình, có rất nhiều tổ chức vận động cho việc phá thai, tức là tổ chức việc giết người ngay còn trong bụng mẹ, tất cả những thai nhi ấy đều có quyền sống và có quyền làm người, vậy mà nó lại bị chính cha mẹ của nó giết chết khi còn trong dạ, tất cả cũng chỉ vì những cha mẹ này ích kỉ, muốn có một cuộc sống hưởng thụ khoái cảm nhục dục và sự vô trách nhiệm của xã hội.
Chúa dạy chúng ta phải biết vâng lời cha mẹ:
Vâng lời hơn dâng của lễ, đó là một câu nói bao gồm sự đạo đức của người Ki-tô hữu. Vâng lời này được bắt đầu từ Con Thiên Chúa làm người –Đức Chúa Giê-su Ki-tô- chính Ngài đã vâng lời Chúa Cha xuống thế để cứu chuộc nhân loại, thánh Phao-lô tông đồ đã kinh ngạc và xác tín sâu xa về sự vâng phục của Đức Chúa Giê-su như sau:
“Đức Giêsu Kitô
vốn dĩ là Thiên Chúa
mà không nghĩ phải nhất quyết duy trì
địa vị ngang hàng với Thiên Chúa,
nhưng đã hoàn toàn trút bỏ vinh quang
mặc lấy thân nô lệ,
trở nên giống phàm nhân
sống như người trần thế...”
Nhìn vào hang đá chúng ta thấy hài nhi Giê-su đang nằm trần trụi trong máng lừa, bạn và tôi liền nghĩ ngay đến sự cùng cực của người bất hạnh, chúng ta thương tâm cho Đức Chúa Giê-su vì Ngài đã sinh ra trong cảnh nghèo hèn, nhưng cái quan trọng hơn hết mà bạn và tôi phải nghĩ ngay đến, đó là sự vâng phục và khiêm nhường của Ngài:
- Đức Chúa Giê-su là Thiên Chúa nhưng vì vậng lời mà Ngài trở nên giống chúng ta, ngoại trừ tội lỗi.
- Đức Chúa Giê-su là Thiên Chúa nhưng vì vâng phục mà Ngài đã sinh ra trong hang lừa máng cỏ.
- Đức Chúa Giê-su là Thiên Chúa nhưng vì khiêm nhường nên Ngài đã trở nên con cái của loài người...
Ngài dạy chúng ta một bài học sâu xa của sự vâng lời cha mẹ trong gia đình, các bậc là những người thay mặt Thiên Chúa để sinh thành dưỡng nuôi chúng ta, chúng ta vâng lời cha mẹ là vâng lời Thiên Chúa, chúng ta phục vụ chăm sóc cha mẹ là phục vụ chăm sóc Thiên Chúa, ai nói kính mến Thiên Chúa mà không kính mến cha mẹ mình, thì dứt khoát là người bất hiếu với Thiên Chúa, bởi vì cha mẹ là đấng sinh dưỡng chúng ta mà chúng ta không yêu mến thì sao lại nói yêu mến Thiên Chúa được...
Bạn thân mến,
Nhìn vào hang đá bạn và tôi còn học được rất nhiều bài học cho đời sống làm người, cho niềm tin tôn giáo của chính mình, nhưng cái mà xã hội hôm nay cần đến chúng ta, đó là: bảo vệ mạng sống của con người và nhất là bảo vệ mạng sống của các thai nhi, hai là chúng ta phải nhìn thấy Thiên Chúa đang hiện diện trong gia đình của mình qua việc con cái biết vâng lời thào hiếu với cha mẹ.
Gợi ý :
1. Có lúc nào anh chị em can đảm cản trở những người có ý định hoặc hành động phá thai ?
2. Anh chị em có cầu nguyện cho những người hoặc tổ chức tự do phá thai, để họ nhận ra các thai nhi cũng có quyền sống và cần bảo vệ ?
Xin Thiên Chúa chúc lành cho tất cả chúng ta.

Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.
------------
http://www.vietcatholic.net
https://www.facebook.com/jmtaiby
http://www.nhantai.info

Thứ Sáu, 27 tháng 12, 2024

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


69.          NHƯ ĐỒNG HÀNH

Có một nghệ nhân rất giỏi về môn khắc con dấu đi dạo đến chợ lúc chợ còn đang họp, nhìn thấy trong đám ngao du có ông thầy lang sửa móng chân, bèn kêu ông ta sửa móng chân cho mình.

Ông thầy lang đang giơ cao con dao, người khắc con dấu liền móc trong túi ra bao tiền nhỏ lòi ra con dao dùng để khắc con dấu, ông thầy lang sửa móng chân thấy như thế thì lườm ông ấy một cái và giận dữ bỏ đi.

Người qua đường hỏi nguyên do, thầy lang nói:

-      “Người ấy cùng đồng hành với tôi, kêu tôi sửa móng chân nhưng lại cố ý chọc ghẹo tôi nữa”.

(Thời Hưng tiếu thoại)

 

Suy tư 69 :

        Có tật giật mình, đó là câu nói dành cho những người thường hay dùng cái khôn vặt để lừa người khác, và cũng là câu nói để chỉ trích những người hay làm những chuyện mờ ám...Con dao trong túi lòi ra là vô ý chứ không cố ý, nhưng ông thợ sửa chân lại sợ hải bỏ đi lại còn nói dối là bạn đồng hành, đó là có tật giật mình vậy.

        Người có tâm hồn lươn lẹo thì cuộc sống không yên lành, bởi vì cứ sợ người khác biết được cái lươn lẹo dối gian của mình; người sống không lương thiện thì tâm hồn cứ lo sợ, sợ không biết lúc nào mình bể mánh vào tù, sợ không biết lúc nào thì bị chúng chửi; người có tâm hồn mưu mô thì cuộc sống cứ luôn bị dằn vặt bởi những mưu mô quỷ quyệt của mình...

        Chỉ có những ai sống làm người chân chính thì mới không giật mình, dù cho sét đánh bên tai thì họ vẫn cứ điềm nhiên, bởi vì Thiên Chúa luôn che chở và bênh vực những người thật thà chân chính...


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

Thứ Năm, 26 tháng 12, 2024

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


68.          MAU ĐI QUA HẺM NHỎ

Có một chủ nợ đi đòi nợ, đi đã nhiều lần mà không thấy con nợ đâu cả nên nổi trận lôi đình, ra lệnh cho đầy tớ đến nhà con nợ và đợi ở đó, nếu thấy con nợ thì lập tức khiêng về cho chủ nợ.

Đầy tớ tuân lệnh đi phía trước, lúc đầy tớ trói con nợ và khiêng qua đầu phố, thì con nợ lớn tiếng nói:

-         “Mau đi qua con hẻm nhỏ kia, nếu bị người khác cướp cáng, thì mọi việc không can gì đến chuyện của tôi đấy nhé !”

  (Thời Hưng tiếu thoại)

 

Suy tư 68:

        Thời nay có nhiều kiểu đòi nợ theo kiểu giang hồ: thuê những tên ma cô, băng nhóm đòi nợ mướn họ đi đòi nợ, nếu không trả là a lê hấp đập phá tan tành và còn hăm dọa đến tính mạng của con nợ, đó là phường gian ác và đáng nguyền rủa.

        Đã cho người khác vay nợ tức là bày tỏ một tấm lòng bác ái, lòng bác ái này còn kéo dài mãi trong lòng con nợ sau khi họ đã trả hết nợ, đó là tình cảm và là sự biết ơn của họ. Nhưng nếu cho người khác vay nợ mà đi đòi nợ như đòi mạng và như quân ăn cướp thì không ai thấy lòng bác ái của mình đâu cả, họ chỉ thấy ông chủ nợ là một kẻ đại gian ác làm giàu trên sự nghèo khổ của người khác mà thôi.

        Người Ki-tô hữu biết rất rõ rằng: khi giúp đỡ cho người nghèo có vốn làm ăn thì họ thay mặt Thiên Chúa giúp đỡ người nghèo, cho nên họ không thuê ma cô, băng đảng đòi nợ đi đòi nợ giống như quân ăn cướp, nhưng họ luôn thăm hỏi và chờ đợi cho đến khi người cần giúp đỡ có tiền hoàn trả lại, đó chính là lòng bác ái đích thực vậy.

        Trên đời mọi người đều mắc nợ nhau, cho nên đừng lấy cái tâm ác để đối xử với tha nhân, nhưng lấy lòng khoan nhân để kéo tình thương ân sủng của Thiên Chúa xuống trên họ và trên chúng ta, bởi vì tất cả chúng ta đều mắc nợ với nhau, nhưng hãy là nợ ân tình, bởi vì chúng ta đều là những con nợ rất cần đến tình thương của chủ nợ là Thiên Chúa.


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

Thứ Tư, 25 tháng 12, 2024

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


67.          THỢ MAY CẦN THƯỚC

Có một thợ may đi cầu (đại tiện), đem cái thước may giắt trong tường, đi cầu xong thì quên mất cái thước, sau đó có một người Mãn Châu cũng đi cầu đem cung tên móc vào cái thước trên tường.

Một lúc sau, người thợ may đến lấy cái thước, nhìn thấy có người Mãn Châu thì đứng nhìn rất lâu, phân vân do dự không dám đi vào lấy cái thước ra.

Người Mãn Châu hét lớn nói:

-      “Thằng man di làm gì đó ?”

Người thợ may trả lời:

-      “Tôi cần cái thước ( )”.

Người Mãn Châu giận dữ nói:

-         “Tao đi cầu chưa xong, mà mày đã muốn phá 拆  [1] bỏ !”

(Thời Hưng tiếu thoại)

 

Suy tư 67 :

        Cuộc sống có rất nhiều điều cần phải tế nhị, tế nhị trong cách ăn uống, tế nhị trong cách đối xử, tế nhị trong lời nói.v.v...nếu không có sự tế nhị khi đối xử với nhau, thì tất cả mọi người đều cảm thấy người khác đối xử không tốt với mình...

Nhưng quá tế nhị lại là chuyện khác, có người quá tế nhị mà không dám nói thật những hiểu biết của mình mà cứ nói vòng vo tam quốc, có người tế nhị quá khiến cho người khác hiểu lầm là bất tài, có người tế nhị quá làm cho đại sự hư chuyện.

Người Ki-tô hữu căn cứ vào đức ái để hành xử cách tế nhị mà không làm phiền lòng người khác, đó là sự khôn ngoan của Đức Chúa Thánh Thần ban cho qua những kinh nghiệm trong cuộc sống của mình, bởi vì sự tế nhị đúng mức sẽ tăng lên giá trị nơi con người của mình mà không làm cho người khác hiểu lầm là khách sáo...

Anh thợ may không tế nhị khi đứng nhìn người Mãn Châu đi đại tiện, lại càng không tế nhị khi nói đến chuyện lấy cây thước khi người khác đang giải tỏa “bầu tâm sự”.

Người tế nhị là người biết đặt hoàn cảnh của mình vào trong hoàn cảnh của người khác vậy !

Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 
(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

[1] đọc là “chi” nghĩa là cái thước, đọc là “chai” nghĩa là phá bỏ, người Mãn Châu nghe không chuẩn, nên chữ thành chữ .

Thứ Ba, 24 tháng 12, 2024

Lễ Giáng Sinh (C)

 


LỄ GIÁNG SINH

(Thánh lễ ban ngày)

Tin mừng : Ga 1, 1-18
“Ngôi Lời đã trở nên người phàm và cư ngụ giữa chúng ta”.

Bạn thân mến,
Hôm nay đúng là ngày lễ Giáng Sinh, ngày đại lễ của toàn thể dân Thiên Chúa trên khắp địa cầu, ngày mở ra một kỷ nguyên mới cho nhân loại bằng việc Con Thiên Chúa giáng trần, Ngài là ánh sáng chiếu soi đêm tối, là vầng thái dương xuất hiện xua tan bóng đêm của ác thần tội lỗi đang thống trị địa cầu.
Đức Chúa Giê-su là ánh sáng của chân lý,
Ánh sáng này đã bừng lên trở thành dấu lạ soi dẫn ba nhà hiền sĩ đi tìm chân lý bởi trời xuống.
Đức Chúa Giê-su là ánh sáng của người thiện tâm,
Ánh sáng này đã làm cho tiên tri Si-mê-on thao thức chờ đợi trước khi trở về cùng tổ tiên, ánh sáng này cũng đã làm cho bà tiên tri An-na cất giọng ngợi ca Hài Nhi cho hết thảy mọi ngư
Đức Chúa Giê-su là sáng sáng của người nghèo,
Ánh sáng này đã rực lên giữa bóng đêm lạnh lẽo của miền Bê-lem với các mục đồng, ánh sáng này đã chiếu soi tận tâm hồn của họ, khiến họ vui mừng hân hoan đi xem sự lạ mới xảy ra, và họ đã tin và bái lạy ánh sáng của Thiên Chúa là Hài Nhi đang nằm trần truồng lạnh rét trong hang đá.
Đức Chúa Giê-su là ánh sáng của Tình Yêu,
Vì yêu mà Ngài đã giáng trần,
vì yêu mà Ngài đã trở nên thấp hèn rốt hết trong con cái loài người,
vì yêu mà Ngài đã chịu chết trên thánh giá,
vì yêu mà ngài đã nhẫn nại với những tội lỗi của nhân loại,
vì yêu mà Ngài đã trở nên ánh sáng cho mọi tình yêu ở trần gian. Do đó ai không được ánh sáng tình yêu của Ngài chiếu dọi, thì không biết yêu thương và không biết dâng hiến phục vụ, ai không có ánh sáng tình yêu của Ngài soi sáng thì tình yêu của họ chỉ là một tình yêu giả dối, hưởng thụ và giai cấp mà thôi...
Thiên Chúa đã trở nên người phàm và ở giữa thế gian, ở giữa bạn và tôi, nhưng Ngài vẫn là ánh sáng, để hướng dẫn và soi sáng cho những tâm hồn biết đi tìm ánh sáng chân thật, để thay đổi cuộc sống trì trệ của mình, thay đổi tư tưởng hận thù ghét ghen của mình, thay đổi những cuồng vọng đam mê của mình...
Bạn thân mến,
Mừng đại lễ Chúa giáng sinh là mừng ngày chúng ta được giải thoát khỏi ách thống trị của ma quỷ, là ngày mà Thiên Chúa trao sứ mạng cho bạn và tôi, và cho tất cả những người Ki-tô hữu khác, hãy trở nên ánh sáng cho mọi người, hãy phản ánh lại ánh sáng chân thật của Ngài cho tha nhân bằng chính việc làm bác ái, yêu thương và phục vụ anh chị em đồng loại như Ngài đã làm, và như thế, chúng ta đã loan báo cho mọi người biết rằng: Thiên Chúa đang cư ngụ giữa chúng ta, Ngài chính là anh, là chị, là em, là bạn, là tôi và Ngài chính là tất cả những ai đang hết lòng phục vụ anh chị em chung quanh mình...
Xin Chúa chúc lành cho tất cả chúng ta.

Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.
-----------
http://www.vietcatholic.net
https://www.facebook.com/jmtaiby
http://www.nhantai.info

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện



 66.          DÂN CHÚNG CHỬI THẦY THUỐC

Có một thầy thuốc khi chữa bệnh thì làm chết một trẻ em của gia đình nọ, cha mẹ em bé rất phẫn nộ, bèn sai mấy đứa nhỏ trong nhà đến nhà thầy thuốc chửi mắng, nhưng một lúc sau mấy đứa nhỏ đều trở về.

Chủ nhà tức giận chửi:

-      “Kêu tụi mày đi chửi nó, sao lại trở về ?”

Mấy đứa nhỏ trả lời:

-         “Người đến chửi ông ta quá nhiều, tụi tui không sao chen vô được để chửi !”

(Thời Hưng tiếu thoại)

 

Suy tư 66:

        Bác sĩ chữa bệnh mà để bệnh nhân chết là một sự rủi ro, bởi vì không một bác sĩ nào cố ý để cho bệnh nhân chết, nếu có chăng nữa là vì ông bác sĩ ấy đã không còn có lương tâm và tay nghề non kém...

        Thời nay có rất nhiều bác sĩ có lương tâm tận tụy với bệnh nhân, đó là những bác sĩ “phổ thông” làm việc theo lương tâm của nghề nghiệp, nhưng có một loại bác sĩ không những làm việc theo lương tâm nghề nghiệp mà thôi, nhưng còn là làm việc vì chính các bác sĩ ấy nhìn thấy Đức Chúa Giê-su đang đau khổ nơi người bệnh, và họ đang tận tụy chữa trị, cứu sống hình ảnh Đức Chúa Giê-su đang đau khổ nơi bệnh nhân ấy.

        Thời nay có rất nhiều bác sĩ không có lương tâm nghề nghiệp, họ hành nghề trước hết là vì tiền và sau đó là vì danh vọng. Bởi vì tiền nên họ chữa qua loa với bệnh nhân nghèo và từ chối những bệnh nhân không có tiền, bởi vì danh vọng nên họ coi mạng sống của người nghèo như những “củ khoai” bị thiu thối chữa làm gì thêm mất tiếng tăm của mình...

        Thời nay có nhiều bác sĩ đi mua bằng bác sĩ rồi hành nghề bác sĩ, thế là họ tiếp tay cho tội ác làm hại mạng sống bệnh nhân, và làm giàu trên mạng sống của người khác, họ là những sứ giả của thần chết.

        Người Ki-tô hữu không chửi mắng kiện cáo bác sĩ, bởi vì họ tin rằng sự sống và sự chết đều ở trong tay Thiên Chúa, nhưng họ luôn cầu nguyện cho các bác sĩ chữa bệnh với tâm hồn của Đức Chúa Giê-su, đó là thương xót và không bao giờ từ chối bệnh nhân, dù bệnh nhân ấy mạng sống đã đến hồi chung kết...


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư)