Thứ Tư, 20 tháng 11, 2024

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


42.          TRƯƠNG XƯỚNG VẺ HOA MAI

Một hoa mai được vẽ trên tường nhưng trên bức họa không có ký tên.

Có người thấy thì hết lời ca ngợi hoa mai giống như thật. Lại có người hỏi:

-      “Anh có biết là ai vẻ nó không ?”

Trả lời:

-      “Trương Xướng”[1].

  (Tinh tuyển nhã tiếu)

 

Suy tư 42 :

        Vẽ bông hoa mai mà nhìn như hoa thật thì đúng là một họa sĩ đại tài, nhưng không biết tác giả là ai mà cứ nói bừa là người này người kia vẽ là chuyện...đại tầm bậy.

Thời nay có một đại tệ nạn là ăn cắp bản quyền của người khác làm của mình, đây là một việc làm vô đạo đức, mà đã là vô đạo đức thì chắc chắn là vô nhân vô nghĩa và bất tín. Người vô đạo đức là người mà con mắt tâm hồn của họ đã bị tiền tài danh vọng bịt kín, làm cho họ không thấy được chữ nhân ái trong cuộc sống của mình. Bức họa có thể coi như thật vì nét vẽ sinh động của họa sĩ, nhưng những kẻ vô đạo đức dù họ lấy hành vi nhân nghĩa để giúp người thì cũng bày ra cái đuôi vô đạo đức của mình, đó là làm việc thiện nhưng chủ đích là vì tư lợi cá nhân mà thôi.

Hình ảnh sống động nhất mà người ta thấy phản ảnh lại khuôn mặt của Đức Chúa Giê-su nơi người Ki-tô hữu, đó là khi ngôn hành của họ được phát xuất từ tâm hồn chân thật không giả dối của mình...

Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 
(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

[1] Trương Xướng là người Hán, đã có tích truyện “Trương Xướng vẽ lông mày”, chữ lông mày ﹝眉﹞đọc là “mei” và hoa mai ﹝梅﹞cũng phát âm là “mei”. Hai chữ này phát âm giống nhau, nhưng khác nghĩa, do đó hoa mai này không phải là Trương Xướng vẽ.

Thứ Ba, 19 tháng 11, 2024

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện



 41.          CON CHỬI CHA

Hai cha con cùng đi chặt củi, ông cha cầm búa không cẩn thận nên làm đứa con bị thương nơi ngón tay.

Đứa con chửi cha:

-      “Lão rùa, mắt ông bị đui rồi à ?”,

Đứa cháu đứng bên nghe cha mình chửi ông nội thì bất bình, nói:

-      “Lão tặc, lẽ nào có thể chửi cha mình sao ?”

(Tinh tuyển nhã tiếu)

 

Suy tư 41:

        Con chửi cha là “lão tặc” vì cha mình chửi ông nội là “lão rùa”, đó là hậu quả của việc không giáo dục con cái của mình, và nói theo khoa học thì đó là bệnh “chửi di truyền” mà căn do là ở nơi ông nội không biết dạy con...

        Con chửi cha là chuyện rất động trời, nhưng thời nay có nhiều chuyện động trời hơn đó là con đánh cha mẹ vì cha mẹ không cho tiền đi chích choác, con giết cha mẹ vì cha mẹ quá nuông chiều con khi nó còn nhỏ, để rồi lớn lên nó coi trời bằng vung, mà khi đã coi trời chỉ bằng cái vung thì nó coi cha mẹ chỉ bằng cái dĩa nhỏ mà thôi, cho nên nó giết cha mẹ mà không thấy run tay.

        Con chửi cha là “lão tặc” thì trước sau gì nó cũng thành đạo tặc, con chửi cha là “lão rùa” thì trước sau gì nó cũng sẽ thành con rùa ở trong hỏa ngục, bởi vì trên thiên đàng không có chỗ cho những đứa con chửi cha mẹ mình...


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

Thứ Hai, 18 tháng 11, 2024

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


40.          VẢI BỐ QUẦN ĐỎ

Quan huyện đi ra ngoài, thấy một thiếu niên đang lang thang vừa đi vừa ngún ngẩy, một trận gió thổi qua lật vạt áo trước của nó bày ra cái quần lãnh màu đỏ chói.

Quan huyện cho rằng thằng nhỏ quá xa xỉ, bèn ra lệnh cho sai dịch kéo quần của thằng nhỏ xuống và đánh mười roi. Thằng nhỏ sau khi bị đánh năm roi, đau đớn nắm chặt tay lại nói:

-         “Lão gia, con bị oan mà, cái quần đỏ này nửa trên là chắp vá vải bố đó ạ !”

(Tinh tuyển nhã tiếu)

 

Suy tư 40:

        Thấy người khác mặc áo quần đẹp thì ghen tức, thấy người khác mặt áo quần xấu thì chê bai phê bình, đó là tâm trạng của những con người ích kỷ, thời nay người ích kỷ thì nhiều hơn người có tâm hồn vị tha bác ái, cho nên xã hội vẫn còn đó những bất công và ghen ghét.

        Mặc áo quần đẹp nhưng chưa chắc là người ta thích mặc đẹp, bởi vì có người mặc đẹp vì sĩ diện của tập thể nên mới mặc; có người vì chức vụ bắt buộc nên mới mặc đẹp, cho nên cứ nhìn vào cái áo quần bên ngoài để nói người khác là xa xỉ rồi phê bình, đoán xét, và có khi đánh đòn là chuyện bất công.

        Người ích kỷ thì thấy ai mặc gì –đẹp hay xấu- cũng đều phê bình vì tâm hồn họ vốn là không vị tha; người Ki-tô hữu thấy ai mặc gì –đẹp hay xấu- thì cũng đều cám tạ ơn Thiên Chúa đã ban cho người anh chị em có áo quần đẹp để mặc...

        Người đời thường hay phê bình nhau vì sĩ diện hơn thua vì họ không mặc áo đức ái của Đức Chúa Giê-su, nhưng nếu những người Ki-tô hữu làm giống như thế thì chẳng khác gì lấy bùn trát vào mặt mình vậy.


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

Chủ Nhật, 17 tháng 11, 2024

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


39.          NGÀY MAI MẤT TRÂU

Có một nông dân lên trước quan huyện cáo trạng nói là bị mất một con trâu.

Quan huyện hỏi:

-      “Trâu mất lúc nào ?”

Trả lời:

-      “Ngày mai”.

Sai dịch bụm miệng cười, quan huyện rất giận dữ chỉ sai dịch nói:

-         “Cười cái gì ! Nhất định là mày ăn trộm trâu của nó”.

Tên sai dịch vung vãy hai tay áo thưa trình rằng:

-         “Tùy ý ngài, lão gia, xin mời ngài đến lục soát !”

(Tinh tuyển nhã tiếu)

 

Suy tư 39:

        Ngày mai mới mất con trâu, nghĩa là chưa mất, nên khi bị quan huyện đổ tội là ăn trộm trâu thì người sai dịch đã ung dung tự tại nói: mời ngài đến lục soát.

        Chuyện hôm qua là chuyện đã xảy ra có khi là chuyện buồn và có khi là chuyện đau thương, nhưng con người không muốn biết hoặc không muốn cộng tác nên có nhiều tiếc rẻ, hối hận; chuyện hôm nay là chuyện của Thiên Chúa và con người cùng làm; nhưng chuyện ngày mai là chuyện của Thiên Chúa chứ không phải của con người, cho nên cứ ung dung tự tại làm theo thánh ý của Thiên Chúa trong ngày hôm nay thì có phúc rồi vậy.

        Có một vài người Ki-tô hữu giàu có nghĩ rằng “trâu ngày mai” mới mất, nghĩa là sự giàu có của họ sẽ còn lâu lắm mới hết của ăn của để, nên họ như người phú hộ trong Phúc Âm mà Đức Chúa Giê-su đã nói, họ ăn chơi phè phởn, họ dửng dưng trước nỗi bất hạnh của người khác, họ khoe khoang tiền bạc còn lâu mới hết.v.v...họ không biết rằng khi họ làm ngơ trước sự túng thiếu của người nghèo là họ đã “mất trâu” (linh hồn) rồi, bởi vì cái gì giữ lại thì sẽ mất và cái gì cho đi thì sẽ còn, không những còn ở đời trong tâm hồn những người nghèo mà còn ở trên trời trước mặt Thiên Chúa và các thánh nam nữ.

        “Trâu ngày mai” mới mất thì không đáng buồn, chỉ buồn cho người “mất trâu” ngay bây giờ mà chính họ cũng không biết mà thôi.


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

Thứ Bảy, 16 tháng 11, 2024

Chúa nhật 33 thường niên

 


CHÚA NHẬT 33 THƯỜNG NIÊN


Tin mừng : Mc 13, 24-32
“Thiên Chúa sẽ tập họp những kẻ được Người chọn tuyển chọn từ bốn phương”.

Anh chị em thân mến,
Gần cuối năm phụng vụ, Giáo Hội cho chúng ta nghe và suy niệm lại bản văn về ngày cuối cùng của nhân loại, hay nói cách khác, ngày Đức Chúa Giê-su xuống thế lần thứ hai và cũng là ngày Ngài tỏ sự công bình của Ngài cho nhân loại thấy qua việc phán xét người sống kẻ chết, để cho chúng ta suy gẫm và kiểm điểm lại đời sống của mình –cho đến hôm nay- có phù hợp với Tin mừng của Chúa hay không ?
Chiến tranh, ôn dịch, thiên tai.v.v... đã xảy ra và đang xảy ra trên thế giới này. Nhưng, như Đức Chúa Giê-su đã loan báo đó không phải là ngày tận thế, nhưng là báo trước ngày Con Người xuất hiện để phán xét, để thưởng công và luận tội. Càng có những điềm thiêng dấu lạ, càng có những hiện tượng khủng khiếp thì càng nhận ra tình thương của Thiên Chúa dành cho nhân loại, bởi vì Thiên Chúa là tình yêu, cho nên trong những trận động đất khủng khiếp, trong những trận hoả hoạn tàn khốc và chiến tranh khốc liệt xảy đến, đều là lời của Thiên Chúa cảnh báo cho chúng ta: hãy làm hoà với Thiên Chúa, hãy ăn năn sám hối và thay đổi cuộc sống, nếu không, chúng ta cũng sẽ bị tiêu diệt cách khốn nạn hơn thế nữa. Thiên Chúa không hấp tấp khi trừng phạt, nhưng rất mau mắn trong việc tha thứ và chữa lành cho chúng ta là những con người luôn phản bội lại tình yêu của Ngài.
Con người thời nay biết dùng các phương tiện khoa học tối tân để đề phòng và chặn đứng các phi đạn từ trên không trung, con người cũng biết dùng khoa học để dự báo thời tiết và các công trình khác về vũ trụ cũng như về những việc có liên quan đến đời sống của con người... Nhưng nhân loại không chịu dùng trí khơn của mình để nhận ra ngày giờ của Thiên Chúa gần đến qua những biến cố xảy ra trên thế giới, đó chính là điều mà Đức Chúa Giê-su muốn nói với chúng ta trong bài Tin mừng hôm nay vậy.
Anh chị em thân mến,
Ngày Đức Chúa Giê-su đến trong vinh quang của một vị Thiên Chúa chưa xảy ra, nhưng trong cuộc sống hàng ngày, Ngài đã rất nhiều lần đến viếng thăm chúng ta qua người bạn lâu năm gặp lại ; Ngài cũng đã nhiều lần đến nhờ chúng ta rộng tay giúp đỡ qua người nghèo khó ; Ngài cũng đang rên đau đớn nơi các bệnh nhân đang cần sự an ủi của chúng ta...
Nếu hôm nay chúng ta biết dùng trí khơn và lòng bác ái để nhận ra Thiên Chúa qua các hoàn cảnh ấy, thì ngày quang lâm của Ngài, chúng ta nhất định sẽ không bị hổ ngươi bẻ mặt...
Xin Thiên Chúa chúc lành cho tất cả chúng ta.

Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.
---------
http://www.vietcatholic.org
https://www.facebook.com/jmtaiby
http://www.nhantai.info

Thứ Sáu, 15 tháng 11, 2024

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


38.          DIỆU PHÁP TRỊ MUỖI

Có một người thường hay bị muỗi đốt trong mùa hè thì rất khó chịu mà không biết làm sao cả.

Bạn bè hiến kế:

-         “Anh thử lấy vải thô trùm trên người anh, rất linh đấy nhé”.

Hỏi:

-              “Tại sao ?”

Trả lời:

-              “Đợi khi muỗi bay đến đốt, thì anh đột nhiên kéo rớt xuống, đó chính là làm cho miệng của chúng nó bị vẹo, tụi muỗi bị thương ở nơi xương, chí ít là nghỉ ngơi hơn một trăm ngày thì cái miệng đốt người ấy mới lành lại, đến lúc đó thì thời tiết cũng có gió mát rồi !”

(Tinh tuyển nhã tiếu)

 

Suy tư 38:

        Có những người làm việc gì cũng cho là diệu pháp, tức là cho cách mình làm là hay là giỏi, nhưng thực tế thì là không đạt được kết quả gì hoặc đạt rất ít hiệu quả, bởi vì họ không “mở mắt” để nhìn cho xa, nói cách khác, họ không đặt tầm nhìn ra khỏi bản thân và những hiểu biết của mình.

        Đem vải thô trùm lên người để làm cho muỗi méo miệng gãy xương thì chẳng khác chi lấy lưới bắt cá để ngăn muỗi, đây là phương pháp của những người thích đùa giỡn chứ không phải là diệu pháp.

        Có những người đạo dòng (đạo gốc) chỉ dẫn cho người khác rằng: cứ đem tiền đến đưa cho cha sở nhờ ngài làm lễ cầu nguyện, gọi là “xin lễ đời đời” thì khỏi lo chuyện mất linh hồn, thế là họ “an tâm” chửi rủa con cái bất hiếu, họ không cần phải đọc kinh nhiều, họ không cần phải đến nhà thờ, vì đã có “đặt cọc” tiền “xin lễ đời đời” nơi cha sở rồi...

        Diệu pháp “xin lễ đời đời” này và diệu pháp lấy vải thô trùm lên người để trị muỗi thì giống nhau, bởi vì nếu một người Ki-tô hữu hiểu được giáo lý của Giáo Hội thì sẽ không có chuyện đem tiền đến cha sở để “xin lễ đời đời”...

        Diệu pháp lấy vải thô trùm trên người để trị muỗi chỉ là đùa giỡn thôi, nhưng “xin lễ đời đời” thì là có thật đối với những người đức tin yếu kém và thiếu căn bản giáo lý của Giáo Hội.


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

Thứ Năm, 14 tháng 11, 2024

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


37.          NGƯỜI ĂN CHAY TRƯỜNG

Có một người ở miền quê thường ăn chay trường đi lên phố huyện có chút việc, đột nhiên nhìn thấy trụ cột bên cổng gác có dán tờ cáo thị:

-         “Vu cáo thì tăng thêm ba lần tội, tố tụng vượt mức (越訴)[1] thì đánh năm mươi hèo”.

Người ăn chay trường sau khi về tới nhà thì vừa run vừa sợ, nói với người khác rằng:

-         “Trên huyện dán tờ cáo thị, ăn chay trường một tháng (月素)[2] thì bị đánh năm mươi hèo, nếu mà họ biết được tôi ăn chay trường, thì có thể đánh chết tôi sao ?”

(Tinh tuyển nhã tiếu)

 

Suy tư 37:

        Có người ăn chay trường là vì thích làm theo phật pháp; có người ăn chay trường là vì để chữa bệnh; có người ăn chay trường là vì đã thề hứa với thần với thánh; và có người ăn chay trường là vì muốn đạt thành chánh quả, cho nên, có thể nói, ăn chay trường là một phương pháp dưỡng sinh làm cho thân thể khỏe mạnh.        

Ăn chay trường không phải là tội lớn, bởi vì thời nay người ta cũng khuyên mọi người...ăn chay để hãm mình tiết dục, nhưng nếu ăn chay trường niệm Phật mà vẫn cứ chửi tục, nói hành nói xấu, mưu mô hại người thì đó là cái tội to lớn cần phải phạt.

        Không ai ghét bỏ người ăn chay trường, nhưng nếu ăn chay trường mà bị đánh là vì có người lấy chuyện ăn chay để làm bình phong hại người, đây là cách hại người kiểu “ném đá giấu tay” mà chỉ có những người xấu chuyên nghiệp mới dùng mà thôi.

Hãy coi chừng !

Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 
(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

[1] 越訴phát âm là yue-su, nghĩa là tố tụng vượt mức.

[2] 月素phát âm cũng là yue-su, nghĩa là ăn chay trường một tháng. Đồng âm khác nghĩa.

Thứ Tư, 13 tháng 11, 2024

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


36.          TỰ MÌNH NÓI

Hai người lạ gặp nhau trên phố Tô Châu, một người hỏi:

-      Xin hỏi anh tên gì ?”.

Người kia đáp:

-      “Họ Trương”.

Lại hỏi:

-      Ông anh hiệu là gì ?”

Đáp:

-      “Đông Kiều”.

Lại hỏi:

-      Xin hỏi ông anh ở đâu vậy ?”

Đáp:

-      “Bên ngoài cổng trời”.

Người hỏi gật đầu nói:

-         “Ồ, ngài là Trương Đông Kiều ở ngoài cổng trời”.

Họ Trương rất kinh ngạc hỏi:

-         “Làm sao mà ngài biết được tình huống của tôi vậy ?

Người hỏi cười nói:

-      “Tất cả đều là do ngài vừa nói ra đấy chứ !”

(Tinh tuyển nhã tiếu)

 

Suy tư 36:

        Ở đời có những cái đãng trí cười ra nước mắt, và ở đời cũng có những cái cười méo mó vì sự đãng trí của mình. Có hai loại đãng trí: một là loại đãng trí của các bậc vĩ nhân, hai là loại đãng trí của người ngơ ngơ ngơ ngáo ngáo, cả hai loại đãng trí này đều...dễ thương và không nên trách móc, bởi vì nó là như thế.

        Nhưng có một loại đãng trí khác không thuộc loại vĩ nhân cũng không thuộc loại ngơ ngác, nhưng là của người bụng dạ đầy mưu mô, loại đãng trí của loại người này thì là cố ý: họ cố ý đãng trí quên mất đem theo tiền để trả tiền nhậu thế là có người hàm ơn của họ trả giùm; họ cố ý mang một chiếc giày mòn đế khi dự tiệc, thế là có người mua tặng đôi giày mới; họ cố ý đãng trí mặc áo sờn vai sờn cổ khi đi làm, thế là họ được nhân viên tặng cho cái áo mới khác, và còn có rất nhiều cái đãng trí của người lòng dạ thâm hiểm khôn lường...

        Nhà bác học đãng trí vì đầu óc của họ đầy dẫy những công thức phát minh giúp ích cho nhân loại, nên không còn nhớ đến những việc chung quanh; người ngu ngơ đãng trí là vị...trí khôn họ chỉ chừng đó mà thôi, nhưng cái đãng trí của người mưu mô là vì đầu óc đầy dẫy những mưu lợi cho riêng cá nhân, nên họ không còn biết nghĩ đến chuyện của người khác để ra tay giúp đỡ.

        Người Ki-tô hữu có một cái đãng trí, đó là họ luôn luôn luôn nghĩ đến tha nhân mà quên mất mình đang thiếu thốn như những người thiếu thốn khác...


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

Thứ Ba, 12 tháng 11, 2024

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


35.          RƯỢU CHUA TRÀO PHÚNG

Có người khách uống rượu nói với chủ quán:

-         “Tôi chỉ cần một dĩa rau, một dĩa đậu phụ để uống rượu là đủ rồi, nhưng phải là thứ rượu hảo hạng mới được”.

Một lúc sau, chủ quán đến hỏi:

-      “Có cần bỏ giấm trong rau không ?”

Khách đáp:

-      “Bỏ chút xíu cũng được”.

Nhà bếp sắp đưa dĩa rau lên, chủ quán lại hỏi:

-      “Có bỏ giấm trong đậu phụ không ?”

Khách đáp:

-      “Bỏ chút xíu cũng được”.

Nhà bếp sắp đưa đậu phụ lên, chủ quán lại hỏi:

-      “Có cần bỏ chút giấm trong rượu không ?”

Khách cười nói:

-         “Làm sao có thể bỏ giấm trong rượu được chứ ?”

Chủ quán nhướng cao cặp mày thở dài nói:

-         “Làm sao đây, làm sao đây, giấm đã bỏ trong rượu rồi !”

(Tinh tuyển nhã tiếu)

 

Suy tư 35:

        Thường thì khách gọi món gì thì đem lên món ấy, khách nhu cầu thêm gì thì chiều lòng khách nếu được, như thế mới “câu” được khách vì biết làm hài lòng khách, nhưng nếu khách chưa đồng ý mà đã bỏ giấm trong rượu thì đáng cười thật, nhưng cái cười ở đây chính là ông chủ đã dùng rượu chua, tức là rượu hạng bét để bán cho khách rồi còn nói là lỡ bỏ giấm vào rượu, cái mánh này chỉ có những ông chủ quán ham tiền không coi trọng sức khỏe của khách mới sử dụng...

        Thiên Chúa là tình yêu, tình yêu của Ngài không chua như giấm, không ghen tuông chết chóc như tình yêu của con người, bởi vì Thiên Chúa không pha giấm chua vào trong tình yêu của Ngài để trừng phạt đánh đập nhân loại khi họ phản bội tình yêu của Ngài, tại sao vậy ? Thưa là vì Con Một của Ngài là Đức Chúa Giê-su đã đem máu của mình pha vào trong tình yêu ấy, để tất cả nhân loại –không phân biệt một ai- đều được hưởng nếm sự ngọt ngào của tình yêu cứu độ ấy...

        Tình yêu của người Ki-tô hữu cũng phản ảnh lại tình yêu của Thiên Chúa, tức là họ không pha giấm chua vào tình cảm của mình, nghĩa là họ không kể công kể trạng của mình vì đã giúp đỡ cho người khác, nhưng trái lại, họ cảm thấy vui vẻ hơn khi người khác không nhận ra được sự giúp đỡ của họ để mà cám ơn.

        Chủ quán đem rượu chua cho khách uống thì có hai tội: một là tội gian lận, hai là tội lỗi đức công bằng, hai tội này sẽ gây ra nhiều hậu quả khác không lường được, mà tất cả những ai còn chút lương tâm đều có thể nghĩ đến...


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư)