91. DUY NHẤT “BIẾT ÂM ĐIỆU”
Có một thầy
dạy đàn đang tấu đàn trên hè phố, người ta đến nghe rất đông. Đợi đến khi tiếng
đàn loãng, âm điệu giảm bớt, bèn cùng nhau giải tán, chỉ có một người không bỏ
đi.
Thầy dạy
đàn phấn khởi nói:
-
“Tốt lắm, lại còn có một người thông
minh biết âm điệu, không phụ lòng của ta.”
Nhưng người
ấy nói:
-
“Nếu không phải vì cái bàn để kê cái
đàn là của nhà tôi, nên tôi phải đợi để khiêng về, bằng không thì tôi cũng bỏ về
sớm như người ta.”
(Tiếu Đắc
Hảo)
Suy tư 91:
Làm thầy thì phải giỏi: thầy giáo dạy
văn thì giỏi văn, thầy giáo dạy toán thì giỏi toán, thày giáo dạy sinh ngữ thì
giỏi sinh ngữ.v.v…đó là chuyện đương nhiên, mà làm thầy trong thời đại này thì
càng phải giỏi hơn nữa, bởi vì học trò ngày nay có nhiều cách để thông minh và
hiểu được những điều mà thầy chưa dạy trên phương tiện đại chúng, và phụ huynh
thời nay thì cũng không phải “dạng vừa”, đồng tiền họ bỏ ra thì phải xứng đáng.
Đó cũng là chuyện thường tình.
Làm
thầy cả (linh mục) thì phải “chiến” hơn nữa về mọi mặt, nhất là về phương diện
tâm linh, bởi vì giáo dân ngày nay không như giáo dân ngày trước, họ hiểu biết
giáo lý, phụng vụ và thánh nhạc nhiều hơn trước đây, và có khi chuyên sâu hơn cả
các thầy cả là linh mục. Cho nên, các thầy cả coi sóc phần hồn của giáo dân cần
phải chú ý, chú ý nhiều nhất là sống thật hồn nhiên, đơn sơn nhưng nghiêm
trang, thánh thiện nhưng không xa cách, giỏi giang nhưng không kiêu ngạo…
Nếu
không vì giữ luật của Thiên Chúa, nếu không vì yêu mến Thiên Chúa thì giáo dân
sẽ bỏ về khi chúng ta –những thầy cả- giảng ngoài “đề tài”, giảng không có bác
ái, giảng không có “hồn”…
Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.
(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư)