Thứ Hai, 1 tháng 12, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


53. TƯỚNG NGỰA TRONG TAY

        Đường Huyền Tông rất thích ngựa tốt, nhưng ngựa nuôi trong chuồng của hoàng cung thì không thể làm cho ông ta vừa lòng, ông ta bèn hỏi Hoàng Phan Xước:

-          “Ta muốn có ngựa tốt từ rất lâu rồi, không biết ai giỏi về coi tướng ngựa ?”

        Phan Xước trả lời:

-          “Ba vị thừa tướng đương kim rất giỏi về ngựa”.

        Huyền Tông nói:

-          “Khi ta với họ nghị luận việc triều đình, hỏi đến các tri thức khác, thì từ trước đến nay không nghe họ nói giỏi về ngựa, ông làm sao biết được ?”

        Trả lời:

-          “Mỗi ngày trên con đê cát này tôi đều thấy các thừa tướng cưỡi những con ngựa rất tốt, thì có thể biết họ rất giỏi về ngựa”.

        Huyền Tông không nín cười được...

                                                                        (Tiếu tiếu lục)

 

Suy tư 53:

        Cưỡi ngựa tốt chưa chắc đã giỏi về coi tướng ngựa, lái xe giỏi chưa chắc đã giỏi về cách biết xe tốt xe xấu, bởi vì cưỡi ngựa lái xe thì chỉ cần học trong một vài tháng thì biết, nhưng biết coi ngựa hay xe tốt thì phải có quá trình nhiều năm nghiên cứu, kinh nghiệm.v.v...

        Đi lễ đọc kinh nhiều nhưng chưa chắc là người Ki-tô hữu tốt; góp công góp của xây dựng nhà thờ, làm công tác từ thiện nhiều, nhưng chưa chắc là một Ki-tô hữu thánh thiện; giảng hay viết nhiều sách nhưng chưa chắc là một linh mục thánh thiện. Bởi vì ai cũng có thể làm một vài việc thiện trong đời, bởi vì linh mục nào cũng có thể giảng hay viết sách nhiều, nhưng cái quan trọng của sự nên thánh chính là sống như mình đã giảng dạy, viết như mình đã sống, làm việc thiện như tấm lòng thành của mình, cốt lõi của sự thánh thiện là ở đó vậy.

        Ngựa nuôi trong hoàng cung chưa chắc là ngựa hay, làm người Ki-tô hữu thì chưa chắc là Ki-tô hữu đạo đức thánh thiện, chỉ có những ai yêu mến và thực hành Lời Chúa trong cuộc sống, mới là người Ki-tô hữu đích thực theo nghĩa của nó mà thôi...


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

Chủ Nhật, 30 tháng 11, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


52. ĐẠI PHU PHÁT THỆ

        Đại phu Vương Đới Sinh và Tam Điểu Tùng Thần, cùng nhau phát thệ ước định rằng:

-          “Không nên đi vào cổng của người quyền thế để nịnh nọt lấy lòng”.

        Về sau Triệu Tuyên Tử nắm quyền triều chính rất lớn, các đại phu mỗi ngày đi vào đi ra cổng triều thăm hỏi ông ta, Tam Điểu Tùng Thần khi nghe gà trống mới gáy canh nhất thì tiến vào chờ đón Triệu Tuyên Tử.

        Vừa tiến vào cửa lớn, thì chỉ thấy một đại phu đang ngồi ngay ngắn ở phía đông, đưa cao nến để nhìn thì té ra là Vương Đới Sinh, cả hai người quá xấu hổ, mỗi người lủi thủi đi một ngã.

                                                                        (Tiếu tiếu lục)

 

Suy tư 52:

        Có những việc nên thề nên hứa và có những việc chỉ nên răn mình mà thôi.

        Việc nên thề nên hứa là những việc đã suy nghĩ k càng hẳn hoi, đã bàn hỏi với người khôn ngoan và nhất là đã cầu nguyện, đó là việc thề hứa giữ độc thân của các linh mục, việc khấn dòng của các tu sĩ nam nữ, và việc thề hứa của đôi tân hôn trước mặt Thiên Chúa và Giáo Hội...

        Đừng thề là không bao giờ vào nhà của người quyền quý, vì sẽ có lúc nào đó vì công việc mà phải vào; đừng thề sẽ không bao giờ nói chuyện với người xấu, vì sẽ có một ngày nào đó phải nói chuyện với họ; đừng thề mỗi ngày sẽ làm vài việc thiện, vì có một lúc nào đó mình sẽ quên làm; đừng thề sẽ bỏ uống rượu, bỏ hút thuốc, vì thân xác yếu đuối sẽ có lúc ngã gục trước lời mời mọc của bạn bè.v.v...Đức Chúa Giê-su dạy chúng ta đừng thề thốt gì cả, nhưng có thì nói có và không thì nói không, bởi vì khi không giữ trọn lời thề hứa thì tình trạng càng bi đát hơn.

        Đừng thề thốt gì cả nhưng hãy cố gắng vươn lên: cố gắng sửa đổi tật xấu, cố gắng làm việc thiện, cố gắng sống yêu thương và chan hòa với mọi người, cố gắng vươn lên với tất cả ý chí...

        Cố gắng vươn lên là điểm son của người tội lỗi...


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

Thứ Bảy, 29 tháng 11, 2025

Chúa Nhật I Mùa Vọng (Năm A)

 


CHÚA NHẬT I MÙA VỌNG

(Năm A)

Tin mừng : Mt 24, 37-44
“Anh em hãy canh thức để được sẵn sàng”.

Anh chị em thân mến,
Lại thêm một năm phụng vụ mới bắt đầu, với lời cảnh cáo của Đức Chúa Giê-su trong bài Tin Mừng mà chúng ta vừa nghe: “Cho nên anh em cũng vậy, anh em hãy sẵn sàng, vì chính giờ phút anh em không ngờ thì Con Người sẽ đến” (Mt 24,11).
Giờ phút không ngờ là sự chờ đợi của hy vọng.
Trong mấy tuần này, trên mạng xã hội đột nhiên đăng nhiều hình ảnh về những trận lụt ở các tỉnh miền trung Việt Nam, và những cảnh người trèo lên mái nhà để tránh nước đợi người khác đến cứu. Và câu chuyện về con tàu No-ê trong cựu ước lại được nhắc đến như lời Đức Chúa Giê-su đã nói: khi người ta ăn uống dựng vợ gả chồng thì lụt hồng thủy đến....

Những tin tức và hình ảnh sống động trên đây nếu chúng ta thật tâm suy tư thì thật là đáng sợ, bởi vì mạng sống của con người không tùy thuộc vào con người, nhưng tùy thuộc vào Đấng đã làm cho bùn đất trở thành con cái của Ngài. Không có gì đáng lo sợ cho bằng “giờ phút không ngờ”, thật ra nó không phải là bất ngờ, nhưng đã được Đức Chúa Giê-su báo trước, và cái “giây phút không ngờ ấy” đã trở thành “giây phút chờ đợi trong hy vọng” của chúng ta.
Có người chờ đợi trong lo âu và sợ hãi, cho nên họ tìm đến những thú vui để che lấp những lỗ hổng trong khi chờ đợi, họ không nhẫn nại chờ đợi Đấng luôn trung tín đã hứa với họ rằng Ngài sẽ đến.
Có người chờ đợi trong hân hoan và hy vọng, họ chờ đợi với tất cả tin tưởng và yêu mến, cho nên dù sống trong cảnh xô bồ của thế gian, thì tâm hồn của họ vẫn hướng đến Đấng mà họ đang chờ đợi, đó là Đức Chúa Giê-su –Đấng cứu độ nhân loại.
Vì chờ đợi trong hy vọng nên họ -người Ki-tô hữu-biết chia sẻ niềm vui nỗi buồn với tha nhân,
vì chờ đợi trong hy vọng nên họ biết phục vụ anh chị em với tất cả nhiệt tình,
vì chờ đợi trong hy vọng nên họ biết tha thứ những lỗi lầm cho nhau...
Vì chờ đợi trong hy vọng nến giờ phút bất ngờ sẽ không bất ngờ nữa đối với họ nữa, nhưng là giây phút linh thiêng nhất, thánh thiện nhất của người Ki-tô hữu tại trần gian này.
Anh chị em thân mến,
Theo Kinh Thánh, ông No-ê đóng tàu một trăm năm mới hoàn thành, một trăm năm là giây phút chờ đợi và cũng là một cơ hội để mọi người có dư đủ thời gian xét mình, ăn năn tội, và sửa đổi cuộc sống của mình, nhưng họ không muốn nghe và cũng chẳng muốn thấy, nên đại họa hồng thủy thình lình ập đến...
Chúa nhật thứ nhất Mùa Vọng đã bắt đầu, cũng là thời điểm để mỗi người Ki-tô hữu đi sâu vào đời sống nội tâm, nghe và thực hành lời của Chúa cách đặc biệt hơn, để chúng ta có đủ thời gian chuẩn bị, có thời gian vui mừng trong hy vọng của đợi chờ ngày Chúa đến...
Xin Thiên Chúa chúc lành cho chúng ta.

Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.
-------
http://www.vietcatholic.net
https://www.facebook.com/jmtaiby
http://www.nhantai.info

Thứ Sáu, 28 tháng 11, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện



 51.THẠCH BỐI NHIỀU THÌ TỐT LẮM

        Trái vải là đặc sản của đt Mân Trung[1], dưới ngọn lá cây vải thường có loại sâu độc gọi là “thạch bối”. Khi cây vải trổ hoa thì “thạch bối” sinh sôi nảy nở nơi ngọn lá rất nhiều, đến ni trơ cả cuống lá, nguy hại rất lớn.

        Năm nọ, trái vải trước nhà Niết Tư Đường sắp chín, ông quan nọ muốn đãi khách nhưng sợ chim sẻ và lũ chuột ăn mất trái vải, bèn ra lệnh cho sai dịch ngày đêm canh giữ.

        Sai dịch nói:

-          “Năm nay có nhiều thạch bối”.

        Ông quan nọ hiểu lầm “thạch bối 石背” là “gấp mười 十倍[2] nên rất phấn khởi, nói:

-          “Nhiều gấp mười, tốt lắm !”

        Sai dịch giải thích nhiều lần nhưng ông quan nọ không hiểu rõ, đến nỗi các sai dịch cười chảy cả nước mắt.

                                                                        (Tiếu tiếu lục)

 

Suy tư 51:

        Người làm quan, làm lớn thì thường chú ý đến những việc lớn mà không để ý đến những việc nhỏ, mà việc nhỏ có khi phá hoại đến việc lớn. Việc lớn của ông quan nọ là đãi khách quý ăn trái vải, việc nhỏ của ông quan là không biết loại sâu độc nơi lá của cây vải, không giết sâu độc thì làm gì có trái vải để đãi khách ?

        Có những người Ki-tô hữu chỉ chú trọng đến việc giữ lễ ngày chúa nhật mà không để ý đến việc làm bác ái trong ngày chúa nhật, họ dự thánh lễ xong thì coi như đã làm xong bổn phận, người hàng xóm bên cạnh thiếu ăn họ không biết, người bà con bệnh nặng họ cũng chẳng hay, bạn bè mắc nạn họ cũng chẳng thèm ngó đến, những người Ki-tô hữu này dù có nghe đến cả trăm ngàn bài giảng Phúc Âm thì cũng chẳng hiểu, và do đó họ dễ làm trò cười cho người ngoại đạo...

        Càng đi tham dự thánh lễ nhiều thì càng tốt và có ích lợi cho phần hồn cũng như phần xác, nhưng đi lễ nhiều mà không chú trọng hoặc không thèm làm những việc bác ái nhỏ thì ma quỷ sẽ cười đến chảy nước mắt vì cái ngu của chúng ta vậy...

Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 
(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

[1] Nay là miền trung thuộc tỉnh Phúc Kiến-Trung Quốc.

[2] 石背 phát âm tiếng Hoa là “shi bei”, nghĩa Hán Việt là thạch bối; cũng phát âm là “shi bei”, nghĩa là “gấp mười”. “Thạch bối” và “gấp mười” đồng âm nhưng khác nghĩa.

Thứ Năm, 27 tháng 11, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện



 50. CON ĐỒ TỂ LÀM VĂN

        Có một con trai của người đồ tể học thơ văn và muốn làm quan.

        Một hôm, hắn ta đến với vị thái sử[1] nọ để xin chỉ giáo văn chương, thái sử bình luận văn chương của hắn ta như sau:

-          “Có cốt lực, có cân lượng, bỏ trên đầu án, nhai lui nhai tới cũng không chán”.

        Rõ ràng là tán dương, nhưng thực ra thì châm biếm, nhưng con trai của đồ tể thì rất là phấn khởi, đem bài văn về nhà khoe khắp xóm khắp làng.

        Có một người chịu không nổi bèn chỉ cho hắn ta những ẩn ý của thái sử viết, nhưng con trai của người đồ tể lại không chịu nghe, lại còn giận dữ chỉ trích người nói lời thật ấy.

                                                                        (Tiếu Tiếu lục)

 

Suy tư 50:

        Quan niệm của xã hội phong kiến thì “con vua thì lại làm vua, con sãi ở chùa lại quét lá đa”, và con của đồ tể thì cũng nên...đi giết lợn là vừa, chứ học hành cho lắm thì cũng chẳng được gì...

        Nhưng thời nay có những công tử con quan không làm quan mà đi làm du đảng trộm cướp có hại cho xã hội, và có những con cái nhà nghèo không quét lá đa, lượm rác nhưng lại làm quan có ích cho mọi người. Thế mới biết làm quan hay quét lá đa không phải là...di truyền, nhưng là do cái tâm cái ý chí vươn lên của người tự trọng.

        Con của người đồ tể muốn trở thành nhà văn và làm quan dù văn chương của mình chẳng giống ai. Có một vài người Ki-tô hữu thay vì trở nên giống Đức Chúa Giê-su là dòng dõi hoàng tộc, tư tế và tiên tri, thì lại muốn mình trở nên những đồ tể cho ma quỷ đi “sát thủ” anh em chị em bằng những ghét ghen, vu khống, ngạo mạn...

Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 
(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

[1] Quan chép sử của triều đình.

Thứ Tư, 26 tháng 11, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


49. HỌC THUẬT CỦA ĐÀO GIANG

        Có một đốc học cho giám sinh thi vấn đáp rằng:

-          “Thế nào là học thuật Đào Giang?”[1]

      Giám sinh trả lời:

-          “Có người nói, học thuật của Đào vượt qua học thuật của Giang, có người nói học thuật của Giang vượt qua học thuật của Đào, cả hai thuyết đều tồn tại, tựa hồ khó phân biệt ưu thế cao thấp của nhau”.

        Đốc học dở khóc dở cười.

                                                                        (Tiếu Tiếu lục)

Suy tư 49:

      Đào Giang chỉ là một người, nhưng giám sinh lại chia ra làm hai người rồi phân tích trình độ của nhau, thi rớt là phải.

      Chỉ có một Thiên Chúa, chỉ có một đức tin và chỉ có một Phép Rửa, nhưng thời xưa cũng như thời nay, con người ta vì muốn chơi nổi, vì kiêu ngạo, vì mê đắm trong quyền lực và chữ nghĩa nên làm ra nhiều Thiên Chúa khác nhau, làm ra nhiều Đức Ki-tô khác nhau rồi chê bai nhạo báng Phép Rửa chính hiệu và giả hiệu...

      Người Ki-tô hữu thời nay đọc nhiều sách thấy nhiều điều mà người ta nói về Thiên Chúa, nói về Đức Chúa Giê-su, nhưng họ vẫn cứ tin và vẫn cứ yêu mến Đức Chúa Giê-su trong Tin Mừng của Giáo Hội Công Giáo, bởi vì đức tin của họ được khơi nguồn từ Phép Rửa trong sự chết và sống lại của Đức Chúa Giê-su nơi Giáo Hội của Ngài...

      Người ta sẽ cười khi người Ki-tô hữu đem Đức Chúa Giê-su và Giáo Hội của Ngài ra mổ xẻ và phân loại riêng theo chữ nghĩa và lòng kiêu ngạo của mình.

Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 
(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

[1] Đào Giang là một nhà viết tiểu thuyết.

Thứ Ba, 25 tháng 11, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện


 

48. CÂU ĐÁP “KÌ DIỆU” CỦA TỪ HY

      Binh bộ thượng thư Từ Hy xuất thân từ sai dịch mà được đề bạt lên cấp cao.

      Một hôm, ông ta cùng với một trạng nguyên nọ đi vào học cung (trường học), trạng nguyên nọ chỉ tượng Khổng Tử nói:

-          “Ngài biết ông lão này không ?”

      Từ Hy nói:

-          “Sao lại không biết chứ ! Có lẽ ông lão này không phải xuất thân từ khoa giáp[1]”.

      Trạng nguyên nọ hổ thẹn không biết làm sao mà trả lời.

                                                                        (Tiếu Tiếu lục)

 

Suy tư 48:

      Tự thẩm sâu tâm hồn của con người, Thiên Chúa luôn để cho họ những ước mơ và ý chí, để họ vươn lên trong cuộc sống của mình, để những ai biết dùng ý chí và ơn Ngài trợ giúp thì sẽ đạt tới ước mơ ấy.

      Khổng Tử không thi qua khoa bảng để đỗ tiến sĩ, nhưng tư tưởng của ngài thì những ai muốn đỗ tiến sĩ (thời phong kiến bên Tàu cũng như ở Việt Nam) đều phải biết, và có những vị rất tài giỏi kinh bang cái thế mà không qua trường lớp đào tạo nào cả, thế mới biết Thiên Chúa rất công bằng và yêu thương con người...

        Có những vị tổng thống xuất thân trong một gia đình giàu có danh giá, thì cũng có những vị tổng thống xuất thân trong gia đình nghèo; có những vị giáo hoàng xuất thân trong một gia đình nông thôn, thì cũng có những vị tướng xuất thân từ cấp nhỏ nhất trong quân đội; và có những người khởi đầu sự nghiệp bằng những nghề “không giống ai” như rửa chén bát trong tiệm ăn, lượm rác.v.v...

      Cái học vị khoa bảng chỉ là chứng nhận trình độ của học sinh mà thôi, nhưng năng lực thực hành và kinh nghiệm cuộc sống mới là học vị đánh giá đúng mức trình độ của con người.

      Thế thì có gì mà phải khoe có hay không có học vị chứ...!

Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 
(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

[1] Tham gia thi khoa cử mà đậu tiến sĩ.

Thứ Hai, 24 tháng 11, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


47. K NỮ NÓI ĐÙA

Hiếu liêm Dương Thiếu Nam đi đến một huyện nọ du lãm, chơi thân với một k nữ nọ, lúc đó k nữ mới chỉ là một thiếu nữ. Qua mấy năm sau ông ta lại đến chơi ở huyện ấy, lúc này râu của ông ta đã dài, mà cô gái ấy giờ đã thành một bà sồn sồn.

        Một hôm, ông ta cùng bạn bè đến thăm người k nữ ấy, Dương Thiếu Nam cười nói với k nữ:

-              “Con gái mà ngày nào cũng gần gụi với đàn ông, cho nên rất mau lớn”.

      Người k nữ ấy không cam chịu lép vế, tiến tới vuốt râu ông ta và nói:

-              “Bộ râu cong của ngài, lẽ nào cũng là ngày ngày gần gụi với đàn bà nên biến thành lão chăng ?

      Mọi người nghe câu đối đáp thì cười, cảm thấy câu nói của k nữ mặc dù là câu nói đùa, nhưng thật ra đủ để khiến cho người ta bỗng nhiên thức tỉnh vậy !

                                                                        (Tiếu Tiếu lục)

 

Suy tư 47:

      Người ngu nói mười câu thì có khi cũng đúng một câu, người khôn ngoan nói mười câu thì cũng có khi sai một câu, cho nên mới có câu: khôn ba năm dại một giờ. Con người ta ai cũng có khi khôn và có khi...mất khôn, khôn là vì người ta nói khi bình tĩnh, mất khôn là vì người ta phát ngôn khi nóng giận.

      Dù là k nữ, nhưng lời nói không k nữ chút nào làm cho người nghe phải thức tỉnh, cho nên đừng coi thường những người mà mình cho là đồ bỏ của xã hội.

      Thiên Chúa luôn dùng mọi hoàn cảnh, mọi con người, mọi việc làm để cảnh tỉnh chúng ta, để gởi thông điệp yêu thương của Ngài cho chúng ta, cho nên, người có đức tin thì luôn nhận ra ý của Thiên Chúa trong mọi hoàn cảnh của đời mình.

      Đó là vì người khôn ngoan hiểu rõ câu này: vỏ quýt dày có móng tay nhọn.


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

Chủ Nhật, 23 tháng 11, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


45. ĐỪNG HÂM NÓNG RƯỢU NỮA

      Có con sâu rượu (người nghiện rượu) ban đêm ngủ đột nhiên mơ thấy một bình đầy rượu, vừa mừng vừa sợ, vội vàng kêu vợ nấu rượu cho nóng, thế là tỉnh dậy, rất hối hận, tự trách mình: “Rượu nguội cũng uống được vậy, có gì là không tốt chứ ?”

      Từ đó về sau không kêu vợ hâm nóng rượu nữa, và cho rằng như thế sẽ cản trở việc uống rượu của mình.

                                                                        (Tiếu Tiếu lục)

 

Suy tư 45:

      Nằm mơ thấy rượu là bởi vì ban ngày cứ mơ tưởng quá nhiều đến rượu, ngủ nằm mơ thấy ma quỷ là bởi vì đọc quá nhiều truyện ma quỷ, hahahha, chứ làm gì mà mơ gì được nấy...

      Con người ta ai cũng có ước mơ cả, ước mơ chứ không mộng mơ và cũng không nằm mơ, ước mơ cho mình những điều tốt đẹp, ước mơ cho người những điều hay, ước mơ làm cái gì đó cho người nghèo, cho người bất hạnh, cho bản thân và cho gia đình, xã hội và Giáo Hội, đó là những ước mơ đẹp nhất và hữu ích, Thiên Chúa nhứt định sẽ chúc lành nếu chúng ta kiên trì bền đỗ và sống tốt lành.

      Rượu nóng hay rượu nguội đều uống được cả, nóng và nguội chẳng qua là đua đòi mà thôi, không có gì phải quan trọng cả...

      Hiểu được điều này thì người khác bớt khổ rất nhiều vì những đòi hỏi không quan trọng của chúng ta.


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

Thứ Bảy, 22 tháng 11, 2025

Lễ Đức Chúa Giêsu Vua Vũ Trụ

 

CHÚA NHẬT LỄ ĐỨC CH


ÚA KI-TÔ VUA


Tin mừng : Lc 23, 35-43.
“Khi ông vào Nước của ông, xin nhớ đến tôi.”

Anh chị em thân mến,
Hiện nay có rất nhiều người hãnh diện vì mình được mang quốc tịch Mỹ, đi đâu họ cũng khoe khoang thân phận công dân nước Mỹ của mình, và có lúc họ chê đất nước này lạc hậu, đất nước kia chậm tiến thua nước Mỹ…
Chúng ta mang danh công dân của Nước Trời, mà Đức Chúa Giê-su -Đấng đã chết và sống lại vinh quang- chính là vị vua cao cả của chúng ta; được làm con dân của một vị vua trên các vua, hoàng tử trên các hoàng tử mà lại không lấy làm hãnh diện thì quả là chúng ta không hiểu được giá trị tuyệt vời của cuộc sống làm con Thiên Chúa.
Như những người tự hào mình là công dân của một cường quốc, nên chúng ta đã trở nên miếng mồi ngon cho ma quỷ cám dỗ bằng nhiều hình thức, nhất là sự ỷ lại vào tình thương và ân sủng của Thiên Chúa :
Đức Chúa Giê-su Ki-tô là vua trên các vua- nhưng chúng ta chưa ca tụng tán dương Ngài với tất cả sự cao cả mà Ngài đã ban cho chúng ta, nhất là giới luật yêu thương mà chính Ngài đã dạy, cho nên chúng ta coi thường những người khác tôn giáo với mình, rồi kiêu ngạo coi việc thờ phượng Thiên Chúa như là một bố thí cho Ngài: thích thì cầu nguyện đến tán dương ca tụng, không thích thì ở nhà nhậu nhẹt đàn đúm. Trái lại những người mà chúng ta khinh thường là tin những điều nhãm nhí thì lại rất thành kính trước bụt thần, ước gì chúng ta có một tâm hồn thành kính với Đức Chúa Giê-su là vua và là chủ tể mọi loài…
Chúng ta tuyên xưng Đức Chúa Giê-su Ki-tô là vua, nhưng trong cuộc sống thực tế chúng ta đã không nhìn nhận Ngài là vua và là Đấng cứu chuộc của mình, chúng ta đã sống cuộc đời buông tuồng không phù hợp với Lời Chúa dạy, và, có thể nói chúng ta đã chọn ma quỷ làm vua chúng ta khi chúng ta trở thành kẻ hưởng thụ vật chất, trở thành kẻ coi trọng danh giá của thế gian mà coi thường nhân phẩm của người nghèo khó bất hạnh…
Chúng ta tin tưởng Đức Chúa Giê-su là vua và là vị thẩm phán trong ngay phán xét, nhưng chúng ta vẫn sống như không có ngày phán xét, cho nên chúng ta vẫn cứ nói xấu người này đến người khác, chúng ta vẫn còn có những âm mưu hại người anh em, chúng ta vẫn lừa đảo người này đến người khác vì những tham lam của mình…
Anh chị em thân mến,
Mừng lễ Đức Chúa Giê-su Ki-tô là Vua vũ trụ trong ngày chúa nhật cuối năm phụng vụ, là Giáo Hội nhắc nhở cho chúng ta biết rằng: thế gian này sẽ có một ngày bị hủy diệt, cuộc sống của con người cũng sẽ có ngày kết thúc, lúc đó Đấng quyết định số phận đời đời của chúng ta là Đức Đức Chúa Giê-su Ki-tô Vua vũ trụ, chứ không phải là ông tổng thống hoặc ông vua nào cả…

Gợi ý :
1. Trong cuộc sống có lúc nào chúng ta nhớ đến mình là một công dân Nước Trời, để sống đẹp lòng Thiên Chúa.
2. Chúng ta có tự hào mình là con dân của vua trên các vua, chúa trên các chúa, và có can đảm sống như danh phận ấy của mình ?

Xin Thiên Chúa chúc lành cho chúng ta.

Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. ·
----------
http://www.vietcatholic.net
https://www.facebook.com/jmtaiby
http://www.nhantai.info

Thứ Sáu, 21 tháng 11, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


44. CON NGỒI DƯỚI ĐẦU

Quách Tiến rất có tài năng về quân sự, thường điều khiển binh lính lập được nhiều chiến công.

      Một lần nọ, sau khi làm hoàn thành căn nhà mới tại kinh thành, bèn mở tiệc mời bạn bè thân thuộc đến ăn mừng, những người thợ xây cất cũng được mời tham dự tiệc, Quách Tiến dọn ăn cho những người thợ ở phía đông phòng khách, con cháu thì ở phía tây phòng khách.

      Có người nói:

-          “Các con cháu sao lại ăn chung phòng với người làm công, mà lại còn ở bàn dưới đầu nữa chứ ? (người xưa cho rằng phía đông là trên đầu, quan trọng).

      Quách Tiến chỉ những người thợ nói:

-          “Họ là những người xây nhà.”

      Rồi lại chỉ đám con cháu nói:

-          “Chúng nó sẽ là những đứa bán nhà” (ám chỉ con cháu làm cho tan gia bại sản), cho nên để chúng nó ngồi dưới đầu những người xây nhà !”

                                                                        (Tiếu Tiếu lục)

 

Suy tư 44:

      Người ta thường nói: “thứ nhất cận thân, thứ nhì cận lân” là để nói lên sự gần gi ưu tiên trong cuộc sống, điều này cũng đúng mà thôi, cho nên mới có câu tiếp theo: “một người làm quan cả họ được nhờ”.

      Vì “cận thân” này nên có những đứa con của quan to quan nhỏ phá làng phá xóm, coi trời bằng vung mà pháp luật vẫn làm ngơ; vì “cận thân” này nên có những kẻ bất tài vào ngồm chỗm chệ trên ghế bộ này bộ nọ, trưởng phòng này trưởng phòng kia để hành hạ và ăn cắp thành quả lao động mồ hôi của người khác...

      “Thứ nhứt cận thân, thứ nhì cận lân” của người Ki-tô hữu là như thế này: cha mẹ sống thánh thiện thì người thánh thiện tiếp theo là con cái, rồi sau nữa đến những người thân khác, bởi vì sự đạo đức thánh thiện của cha mẹ phải tỏa lan đến con cháu rồi “lây lan” qua cho người hàng xóm gần, người quen biết xa. “Cận thân” và “cận lân” này rất đẹp lòng Thiên Chúa và loài người.

      Quách Tiến biết con cháu mình sẽ là những đứa phá nhà phá cửa, nên không ngần ngại đặt chúng nó ở dưới những người thợ xây nhà, ông ta là người không vì “cận thân” mà coi thường “cận lân” là người hàng xóm, người làm công, nên ông đánh đâu thắng đó là phải...

      Đáng phục thay, đáng khen thay.


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

Thứ Năm, 20 tháng 11, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


43. SÁCH ĐƯỜNG RẤT NGỌT

    Thời nhà Tống có một phủ doãn không thích đọc sách, nhưng lại thích làm bộ kiểu phong nhã, một ngày nọ vào buổi sáng sớm lúc canh năm, ông ta cùng người hầu ngồi ở viện đợi chờ, đột nhiên nói với các quan:

-            “Tối qua tôi ngủ không được, ngẫu nhiên đọc hết một quyển “Mạnh tử”, ngọt lắm !”

      Nội tướng Trương Đài buột miệng nói:

-              “Sách đó chắc chắn không phải là “Mạnh tử”, mà là “sách đường” !

                                                                        (Tiếu Tiếu lục)

 

Suy tư 43:

      Người ta chỉ nói “ngọt lắm” khi ăn đường, ăn cam, ăn kẹo hoặc uống sữa.v.v...chứ không ai nói “ngọt lắm” sau khi đọc sách, nhất là loại sách “khó nuốt” đối với người không thích đọc sách, nói “sách đường” là nói đến những người làm vẻ ta đây là trí thức nhưng không muốn đọc sách gì cả.

      Có những người Ki-tô hữu lâu lâu đi nhà thờ một lần vào dịp giáo xứ có tổ chức tĩnh tâm, nhưng khi đến nhà thờ thì chỉ bình hoa trên bàn thờ nói ai cắm hoa coi không đẹp; chỉ lên cung thánh nói cha sở bày biện trang trí không có óc mỹ thuật, nghe cha giảng tĩnh tâm thì nói tưởng giảng gì mới, té ra bổn cũ soạn lại.v.v...họ làm như mình là một nhà phê bình văn học nghệ thuật đại tài, mà không biết rằng mình đến nhà thờ là để tự kiểm điểm bản thân mình, chứ không phải kiểm điểm người khác; là để tự phê bình mình chứ không bới móc khuyết điểm và phê bình người khác...

      Làm ra vẻ ta đây trí thức, đạo đức thì dễ lắm nhưng vẫn cứ không ổn, vì người trí thức chân chính thì không bạ đâu phê bình đó, người đạo đức thật thì không hề khoe khoang.


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

Thứ Tư, 19 tháng 11, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


42. DANH SĨ LÀ CÁI GIỐNG GÌ

Có một kỹ nữ tên là Lưu Nguyên, cũng không trẻ lắm, nhưng hình thái thì thon thả, khóe thu ba đầy đặn, và đã có một vị danh sĩ ngủ với cô ta, cô ta quay mặt vào phía bên trong màn không cho danh sĩ động phòng, danh sĩ đập đập trên vai cô ta và nói:

-              “Nàng có biết ta là danh sĩ không?”

        Lưu Nguyên quay mặt lại hỏi:

-              “Danh sĩ là cái giống gì, được vài xu không ?”

        Chuyện này lập tức truyền ra bên ngoài, ai nghe cũng phải cười ha ha.

                                                                      (Tiếu Tiếu lục)

 

Suy tư 42:

      Thời nay báo chí thường đăng tải ông quan này ông quan nọ đi ngủ với gái điếm, đó là một sự nhục nhã cho họ, bởi vì đó là một hành vi mà xã hội đang lên án.

      “Danh sĩ” khi vào thanh lâu thì cũng chỉ là một khách làng chơi mà thôi, khoe khoang làm gì cho thêm bỉ mặt cái “danh sĩ”, danh sĩ là người tài cao học rộng, nổi tiếng và có hành vi quân tử đạo đức, chứ danh sĩ không thể khoe mình trong nhà điếm...

      Danh “Ki-tô hữu” cao quý hơn danh sĩ nhiều lắm, cho nên người Ki-tô hữu đừng làm việc gì có phương hại đến tên gọi cao quý ấy của mình, như: mưu mô xảo quyệt, mèo mả gà đồng, đâm cha chém chú, trác táng trụy lạc, cho vay nặng lãi, lừa thầy phản bạn.v.v...

      Gái điếm hỏi danh sĩ là gì, có đáng vài xu không, thì quả là tội nghiệp cho danh sĩ quá chừng chừng, bởi vì danh sĩ đã bán danh mình trong thanh lâu rồi.


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

Thứ Ba, 18 tháng 11, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


41. SỨC MẠNH CỦA GÁI ĐẸP

        Vương Trung Túc rất nghiêm túc với mọi người, không thích đùa cợt; ai ngẫu nhiên nói đùa thì cũng nhất định khuyên nhủ cảnh cáo hàm ý thâm sâu.

        Một hôm, ông ta nhìn thấy một đại thần ánh mắt đong đưa với một mỹ nhân, mỹ nhân đi đã xa, viên đại thần ấy vẫn còn ngoái cổ mà nhìn.

        Vương Trung Túc bèn nói:

-              “Cô gái đẹp ấy rất có sức mạnh”.

        Đại thần hỏi:

-              “Ngài làm sao biết đươc ?”

        Vương Trung Túc trả lời:

-              “Việc đó thì rất rõ ràng, nếu không, thì cái đầu của ngài sao lại bị cô ta dù ở rất xa vẫn kéo xoay lui sau chứ ?”

(Tiếu Tiếu lục)

 

Suy tư 41:

        Con gái đẹp thì ai cũng thích nhìn cả, đó không phải là tội, nhưng là để ngắm nhìn một nét đẹp của Thiên Chúa nơi một tạo vật.

        Con gái đẹp thì ai cũng thích nhìn cả, nhưng nhìn như “nuốt sống ăn tươi” họ, nhìn với tâm hồn tà dục thì không nên, bởi vì như thế sẽ không nhìn thấy vẻ đẹp của Thiên Chúa nơi tác phẩm của Ngài nữa, mà là cái vẻ xấu xa của ma quỷ mà thôi.

        Con gái đẹp –tự nó- có một sức mạnh mà Thiên Chúa ban cho họ, sức mạnh này không phải là của đại lực sĩ, càng không phải của người khng l, nhưng chính là sự dịu hiền của họ, bởi vì không ai dám đánh người con gái dịu dàng khả ái, lại càng không ai dám chửi một người con gái dễ thương...

        Hãy cảm tạ Thiên Chúa vì đã ban cho thế gian những bông hoa biết nói, biết đồng cảm và biết chia sẻ -là các cô gái- bởi vì chính họ là món quà đẹp nhất và quý nhất mà Thiên Chúa ban cho người nam vậy.


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

Thứ Hai, 17 tháng 11, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


40. BỨC HOÀNH “NHƯ TÔI”

Ngô Trung có một giám tư (quan giám sát), đã viết hai chữ “như tôi” thật lớn và lồng vào trong bức hoành, và đặt trên Vô Tích Huệ Tuyền, tự khoe mình là người có hành vi phẩm chất hằng ngày thanh sạch giống như nguồn nước sạch.

        Về sau, ông ta đi du ngoạn trên Huệ Tuyền, đột nhiên nhìn không thấy bức hoành đâu cả, bèn nổi giận giao trách nhiệm cho hòa thượng trong chùa đi tìm đem về lại. Té ra bức hoành đã cho người đọc sách đem vào bên trong nhà xí rồi.

(Tiếu Tiếu lục)

 

Suy tư 40:

        Đức Chúa Giê-su đã nói ai tự nâng mình lên thì sẽ bị hạ xuống, mà người nâng mình lên thì quá nhiều trên thế gian này, nâng mình lên tức là kiêu ngạo, là muốn nổi bật hơn mọi người, và có khi chơi ngông vì cái nâng mình lên của mình.

        Người đời thường nói “như tôi”, “như ta”, như tớ” để bày ra cái khoe khoang của mình, nhưng người Ki-tô hữu thì không nói “như tôi”, nhưng nói như Đức Chúa Giê-su, như Đức Mẹ Ma-ri-a, như Thánh cả Giu-se và như các thánh nam nữ, như anh này chị nọ, bởi vì bản thân của mình chẳng là gì cả, chẳng có gì cả, tất cả đều là nhờ ân sủng và tình yêu của Thiên Chúa ban cho mà thôi...

        Bức hoành “như tôi” bị đem vào nhà xí bởi vì khi nâng mình lên thì nó cũng thối tha như thế, bằng chứng hùng hồn nhất là phẩm thần Lu-xi-phe (ánh sáng) đã nâng mình lên cao và bị hạ xuống trong hỏa ngục (bóng tối) làm ma quỷ xấu xa ghê rợn...


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

Chủ Nhật, 16 tháng 11, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


39. RÃNH TRỜI TRƯỜNG GIANG

Vị Lăng có một thư sinh, vợ của anh ta rất biết làm thơ, về sau anh ta lấy thêm một bà vợ bé và đem ở một nơi khác, bà vợ lớn điều tra thì biết được sự tình và muốn tự mình đi bắt quả tang.

        Ông chồng nghe được thì hốt hoảng đem vợ bé vượt qua sông Trường Giang, và thuê một căn nhà ở Quảng Lăng (Dương Châu). Bà vợ truy tìm đến cửa khẩu kinh thành bờ sông, nhìn thấy nước sông Trường Giang cuồn cuộn thì không dám ngồi thuyền qua sông, rầu rỉ trở về.

        Một hôm, bạn bè nói đến chuyện này, thì có người nói:

-              “Cái gọi là rãnh trời Trường Giang ấy, chính là trên trời dùng để cắt đứt nam bắc đó mà!”

        Mọi người cười ha ha.

                                                                        (Tiếu Tiếu lục)

 

Suy tư 39:

        Có thêm tiền thì giấc ngủ không trọn vẹn vì sợ mất trộm, có thêm chức quyền thì ni sợ càng lớn thêm vì sợ thù oán, nhưng có thêm một bà vợ nữa thì quả là vừa lo vừa sợ, và cuộc sống lúc nào cũng lén lén lút lút...

        Cái gọi là “rãnh trời Trường Giang” chỉ cách trở với người nhát gan mà thôi, nhưng không thể tách rời tình yêu của chồng vợ được, cái tách rời tình yêu của vợ chồng chính là tiền là tài là danh vọng...

        Người Ki-tô hữu được nghe được dạy và được thấy tiền tài danh vọng và đó không phải là mục đích và cứu cánh của con người, nên họ tuy có tiền mà như không có vì họ sống như những người nghèo, có danh vọng mà rất bình dân, và tình yêu của họ thì thật tuyệt vời nhứt phu nhứt phụ như Đức Chúa Giê-su đã dạy.

        Có vợ bé thì lo sợ và khổ não buồn phiền dồn dập, bởi vì đó là chuyện đi ngược lại với giáo huấn của Đức Chúa Giê-su và Giáo Hội, là chuyện mà lương tâm và trách nhiệm lên án suốt cả đời...


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư)