Thứ Hai, 3 tháng 11, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


29. MƯỜI NĂM DƯỚI CỬA SỔ

Chính phủ Bắc Tống sau khi dời về miền nam, bởi vì cương thổ nhỏ chút xíu, nên có một số lớn các quan nhất thời không thể thực hiện chức vụ của mình. Có người đợi hơn mười năm mà cũng chưa được nhậm chức, cho nên có người đi cày ruộng hoặc dạy học để mưu sinh.

Do đó, đương thời lưu truyền một câu nói như thế này:

-              “Cố nhân nói: Mười năm dưới cửa sổ không người hỏi, nhất cử thành danh thiên hạ biết”; hôm nay thì “nhất cử thành danh thiên hạ biết, mười năm dưới cửa sổ không người hỏi !”

(Tiếu Tiếu lục)

 

Suy tư 29:

        Các quan đời nhà Bắc Tống không vì sĩ diện mình là quan mà không làm gì cả khi chưa được bổ nhiệm, nhưng họ đã làm rất nhiều công việc để mưu sinh.

        Thời nay có rất nhiều người vì sĩ diện khi sa cơ thất thế mà không làm gì cả, họ coi cái sĩ diện của cá nhân mình hơn việc con cái trong nhà không có gì ăn; họ đem cái sĩ diện hiện tại của mình so sánh với cái tương lai của con cái và gia đình; họ đem cái hạnh phúc của gia đình vợ con bỏ trong cái sĩ diện đã lỗi thời của mình mà quăng xuống biển…

        Người Ki-tô hữu luôn nhìn thấy thánh ý của Thiên Chúa trong mọi hoàn cảnh của đời mình, được bổ nhiệm làm cha sở họ đạo lớn hay nhỏ, được làm quan ở thôn quê hay ở thành phố, chưa được cấp trên phái đi.v.v…thì họ vẫn luôn chu toàn bổn phận của mình trong hiện tại, không đứng núi này trông núi nọ, không oán trời trách người, và nhất là họ biết liên lĩ cầu nguyện để thánh hóa công việc hiện tại của mình.

        Mười năm không được phân chia công tác -đối với người có đức tin- thì đó là thời gian nghe được rất nhiều điều mà Thiên Chúa muốn họ làm, là thời gian họ vào sa mạc để chia sẻ tâm tình với Đức Chúa Giê-su…


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

Chủ Nhật, 2 tháng 11, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

  


28. HÁO SẮC NHƯ THẦY CHÙA

Lý Bình Sơn và Tuyết Hy Nghiêm cùng dự tiệc và du ngoạn với Trương Bá Ngọc.

Lý Bình Sơn thích uống rượu xướng ca, Tuyết Hy Nhan lại thích ăn đồ nhắm, thế là cùng nhau nói đùa:

-              “Bình Sơn thích rượu như ruồi nhặng, Hy Nghiêm thấy thịt như chim ưng, Bá Ngọc háo sắc như thầy chùa”.

Nói xong thì cùng nhau cười ha ha.

(Tiếu Tiếu lục)

 

Suy tư 28:

        Rượu, thịt và sắc là ba cái thích của mỗi con người, nhưng có người thích uống rượu hơn ăn thịt, có người thích ăn thịt hơn uống rượu, và có người háo sắc hơn cả ăn thịt và uống rượu, cho nên khi nói đùa thầy chùa háo sắc là vì dựa trên “lý luận” ông ta không ăn nhậu thì đương nhiên là phải háo sắc !

        Nhưng thường sau khi ăn nhậu xong thì phải có sắc, nên mới gọi là tửu sắc, điều này các nhà tu đức học đều biết và khuyên những người dâng mình làm tôi Chúa phải tránh xa “chúng nó”, và ngăn ngừa bằng những cuộc chay tịnh và liên lĩ cầu nguyện…

        Có những thầy chùa ăn mặn vì tng kinh nửa vời, có vài thầy tu háo sắc vì chay tịnh không đủ, cái “nửa vời” và cái “không đủ” sẽ dâng lên cuồn cuộn như thủy triều khi gặp cám dỗ, và thế là họ bị chìm luôn dưới đáy bùn tội lỗi, ghê gớm thật.

        “Đừng xé áo, nhưng hãy xé lòng” thì ngăn chặn được cơn phong ba của rượu, thịt và sắc…


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

Thứ Bảy, 1 tháng 11, 2025

Chúa nhật 31 thường niên

 


CHÚA NHẬT 31 THƯỜNG NIÊN


Tin mừng : Lc 19, 1-10
“Con Người đến để tìm và cứu những gì đã mất.”
Anh chị em thân mến,
Ơn cứu độ đã đến với ông Gia-kêu cách dễ dàng hơn ông ta tưởng, và làm ngạc nhiên những người Do Thái khác, vì ông ta là một quan thu thuế được coi là người tội lỗi. Đức Chúa Giê-su, Đấng đến thế gian để tìm kiếm những người tội lỗi đi lạc đường chân lý, và Ngài đến để chữa lành những tâm hồn dập nát đau khổ vì những bon chen của cuộc đời, vì những bất công và thù hận của con người...
Bài Tin mừng hôm nay có hai việc mà chúng ta cần phải suy nghĩ và khắc sâu trong lòng :
Một là, Đức Chúa Giê-su đã thưởng công bội hậu cách bất ngờ cho ông Gia-kêu, đó là đến thăm nhà ông và dùng cơm với ông, một phần thưởng quá to lớn và bất ngờ đối với ông Gia-kêu –một người được coi là người tội lỗi- và gia đình của ông, hành động này của Đức Chúa Giê-su đã làm đảo lộn những suy nghĩ của những người đồng thời với Ngài tự gọi mình là người công chính hơn những gái điếm và thu thuế...
Giữa đám đông chen chúc nhau đi theo Đức Chúa Giê-su, một Gia-kêu lùn tịt đã không thể nào nhìn cho được người mà bấy lâu nay mình đã nghe tiếng, ý tưởng này đã thôi thúc ông bỏ ngay buổi làm việc va quyết tâm đi để nhìn thấy mặt của Đức Chúa Giê-su cho bằng được...
Giữa hàng trăm người đi theo mình, Đức Chúa Giê-su chỉ chọn một nhà thu thuế Gia-kêu để vào nghỉ ngơi và dùng bữa với ông, không phải ngẫu nhiên mà Ngài thấy ông Gia-kêu, cũng không phải nhờ các môn đệ mách bảo để Ngài biết ông ta, nhưng chỉ có Đấng thấu suốt tâm hồn mới nhìn thấy tâm tình của ông Gia-kêu tội nghiệp mong muốn thấy mặt Ngài, và lòng nhân hậu xót thương của Ngài đã khiến Ngài làm một hành động bất ngờ cho Gia-kêu và ngạc nhiên cho những người theo Ngài: “Này ông Gia-kêu, xuống mau đi, vì hôm nay tôi phải ở lại nhà ông !” .
Hai là, Đức Chúa Giê-su đến để tìm kiếm và cứu những gì đã mất, đây là một tin vui cho chúng ta những con người tội lỗi, đây cũng là một lời phán xét cho chúng ta là những người tự coi mình là công chính hơn tha nhân, để rồi kết án và đoán xét anh chị em mình...
Ông Gia-kêu đột nhiên thay đổi lối suy nghĩ và cách sống của mình khi được Đức Chúa Giê-su vào nhà mình, ông nói với Ngài: “Thưa Ngài, đây là phân nửa tài sản của tôi, tôi cho người nghèo; và nếu tôi đã chiếm đoạt của ái cái gì, tôi xin đền gấp bốn” . Tình thương của Đức Chúa Giê-su đã làm ông Gia-kêu thay đổi cuộc sống: biết chia sẻ với người nghèo những gì mình có, biết đền bù thiệt hại cho người khác do mình gây ra, mà những suy nghĩ và thái độ này trước đây chưa bao giờ ông Gia-kêu nghĩ đến...
Những người tội lỗi sẽ không thể tự mình làm lại cuộc đời, nhưng phải cậy nhờ ơn Thiên Chúa và quyết tâm của mình, nhưng chính thái độ thờ ơ vì thành kiến, kiêu ngạo vì thành tích của chúng ta là những nhân tố tích cực làm cho người anh em không thể đứng lên để làm lại cuộc đời của họ, Đức Chúa Giê-su đã làm một cuộc cách mạng đổi mới cách nhìn của chúng ta với tha nhân, đó là tất cả mọi người đều cần đến lòng thương xót của Thiên Chúa chứ không phải chỉ có người tội lỗi mà thôi.
Suy nghĩ như thế, chúng ta mới có thể thay đổi cách nhìn của mình với người khác, nhất là với những người mà chúng ta cho là tội lỗi trong cuộc sống hôm nay.
Anh chị em thân mến,
Mỗi người trong chúng ta là một Gia-kêu lùn, tức là cũng đầy dẫy những tội lỗi, cho nên chúng ta không thể làm quan tòa phán xét tội của người anh em, bởi vì chỉ có Thiên Chúa là Đấng phán xét mà thôi.
Do đó, một, chúng ta học gương của Gia-kêu biết trãi rộng lòng mình ra với tha nhân khi đã được Thiên Chúa thứ tha tội lỗi; hai, chúng ta noi gương của Đức Chúa Giê-su biết chia sẻ với những anh em đã ngã xuống (sống trong tội) mà chưa thể đứng lên vì nhiều lý do, để qua chúng ta, những anh em ấy mạnh dạn vứt bỏ những xấu xa của quá khứ, mà đứng lên đồng hành với mọi người trong ánh sáng của Đức Chúa Giê-su Ki-tô.
Xin Thiên Chúa chúc lành cho chúng ta.

Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.
---------
http://www.vietcatholic.net
https://www.facebook.com/jmtaiby
http://www.nhantai.info

Thứ Sáu, 31 tháng 10, 2025

Lễ Các Thánh Nam Nữ

 


LỄ CÁC THÁNH NAM NỮ

(Ngày 1.11)

Tin mừng : Mt 5, 1-12.
“Anh em hãy vui mừng hớn hở, vì phần thưởng dành cho anh em ở trên trời thật lớn lao”.

Anh chị em thân mến,
Hôm nay Giáo Hội hân hoan mừng lễ kính các thánh nam nữ trên thiên đàng, qua thánh lễ này chúng ta càng thấu hiểu hơn nữa về mầu nhiệm các thánh thông công của Giáo Hội, và khi suy niệm đến mầu nhiệm thông công này, chúng ta càng đặt niềm tin tưởng của mình vào Thiên Chúa và Hội Thánh hơn.
Các thánh là những con người như chúng ta, không ai có thể nên thánh nếu không đi qua cuộc sống làm người với những khổ đau hy sinh; không đi qua đau khổ hy sinh thì không thể trở thành một thánh nhân, bởi vì chính Đấng cứu chuộc nhân loại là Đức Chúa Giê-su Ki-tô đã bị đánh đòn, bị đóng đinh vào thập giá, và cuối cùng chết trên thập giá, hy sinh để chuộc tội cho nhân loại, tức là Ngài đã đi qua đau khổ và dùng đau khổ để cứu chuộc nhân loại tội lỗi.
Các thánh nam nữ là những con người như chúng ta, khi còn sống ở thế gian các ngài cũng có những tham sân si, cũng có kiêu căng, có giận hờn, có ghét ghen, có tham lam, có những tội lỗi mà chúng ta đã phạm hôm nay. Nhưng các ngài đã biết cậy vào ơn của Chúa và biết quyết tâm đứng lên cố gắng làm lại cuộc đời mình, biết chiến đấu với những cám dỗ, để rồi hôm nay các ngài được hưởng phúc với Thiên Chúa, với Đức Mẹ Ma-ri-a và các thiên thần trên thiên đàng.
Các thánh nam nữ là những người như chúng ta, có vị đã từng làm vua, có vị đã từng làm quan, làm bác sĩ, làm kỹ sư, làm thấy giáo, làm nô lệ, có vị làm giáo hoàng, có vị làm giám mục, làm linh mục, phó tế, có các vị là nam nữ tu sĩ.v.v... nghĩa là các ngài có đủ mọi thành phần giai cấp trong xã hội, có những đời sống và hoàn cảnh khác nhau, nhưng các ngài đã có một mục đích để sống, đó chính là phải trở nên thánh, phải trở thành những bạn hữu của Thiên Chúa trong chính bổn phận hằng ngày của mình.
Các thánh nam nữ là những người như chúng ta, nhưng các ngài đã biết thực hiện “hiến chương Nước Trời” tức là “Tám Mối Phúc thật” ngay tại trần gian này :
Các ngài giàu có nhưng đã sống tinh thần khó nghèo vì Nước Trời.
Các ngài bị người khác vu oan giá họa nhưng vẫn hiền lành với họ.
Các ngài đã chia vui với người vui và buồn với người buồn, nên được Thiên Chúa an ủi ngay khi còn ở đời này.
Các ngài mong muốn được trở nên người công chính giữa một xã hội đầy mưu mô xảo trá, nên được Thiên Chúa cho thỏa lòng.
Các ngài biết thương xót người, tức là biết động lòng trước cảnh thương tâm của người khác, nên được Thiên Chúa xót thương.
Các ngài sống trong danh vọng, sống giữa bụi trần với những đam mê của nó, nhưng vẫn giữ được tâm hồn trong sạch, nên các ngài được nhìn thấy Thiên Chúa.
Các ngài đi đến đâu là đem bình an của Thiên Chúa đến nơi đó, các ngài được gọi là những người biết kiến tạo hoà bình, nên các ngài được gọi là con Thiên Chúa.
Các ngài bị bắt bớ, bị đánh đập, bị tra tấn, bị tù đày vì các ngài sống và tin vào Đức Chúa Giê-su, Đấng sẽ ban Nước Trời cho những kẻ tin vào Ngài, nên các ngài đã được Nước Trời làm của mình sau khi từ giã cõi đời tạm này...

Anh chị em thân mến,
Các thánh nam nữ đều là những con người như chúng ta, các ngài đã trở nên những vị thánh thì chúng ta cũng có thể trở nên thánh như các ngài, bởi vì nên thánh là đòi hỏi của Phúc Âm và là mục đích sống ở đời của chúng ta –những người Ki-tô hữu.
Xin Đức Mẹ Ma-ri-a và các thánh nam nữ trên thiên đàng cầu bàu cho chúng ta, là những người đang trên đường đi về quê trời, được noi gương của các ngài biết quyết tâm đổi mới cuộc sống của mình, biết đứng dậy khi ngã xuống trong tội, biết phục vụ và tha thứ cho nhau trong tình yêu của Thiên Chúa.
Xin Thiên Chúa chúc lành cho chúng ta.

Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.
----------
http://www.vietcatholic.net
https://www.facebook.com/jmtaiby
http://www.nhantai.info

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


27. VỢ GỌI CHỒNG LÀ “KHANH”

Vợ của Vương An Phong cứ dùng chữ “khanh” để gọi chồng, Vương An Phong không vui, nói:

-              “Đàn bà mà kêu chồng bằng “khanh”, về lịch sự mà nói thì rất là bất kính, từ nay đừng kêu như thế nữa”.

Vợ trả lời:

-              “Thân khanh yêu khanh, đó gọi là khanh khanh, nếu tôi không khanh khanh thì ai kêu đây ?”

(Tiếu Tiếu lục)

 

Suy tư 27:

        Vợ gọi chồng là “khanh”, hay gọi là vua hoặc gọi là cục cưng chăng nữa, thì cũng chẳng có gì là ghê gớm, nếu vợ chồng luôn yêu thương nhau…

        Có những ông chồng khi vợ gọi bằng “mình” thì lấy làm khó chịu, nhưng các em “mắt xanh mắt đỏ” gọi bằng anh thì sung sướng vô cùng, và thế là tan vỡ hạnh phúc gia đình; có những bà vợ gọi chồng như gọi thằng đầy tớ, cộc cằn thô lỗ, giọng nói ngang như cua, làm cho chồng chán nản mất vui, thế là ông chồng bèn thích nghe những lời nói ngọt ngào của các đồng sự nữ ở công ty hơn, và hạnh phúc gia đình từ từ bay khỏi gia đình…

        Đành rằng yêu thương nhau là đủ rồi, nhưng tình yêu chỉ được nồng ấm, gia tăng, khi có tác động bởi hình thức bên ngoài.

Gọi một tiếng “anh”, kêu một tiếng “em” thì có gì là khó chịu, bởi vì khi cảm thấy khó chịu thì là “điềm” báo trước lòng mình không còn mặn nồng với chồng (vợ) nữa.

Hãy coi chừng !


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

Thứ Năm, 30 tháng 10, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


26. KHIÊNG CÁI MŨI

Người ở Ngô Hạ (nay là huyện Tô Châu-Trung Quc) gọi các đầy tớ là cái mũi.

Giữa năm Gia Tĩnh, Vương Thị có tên đầy tớ tên là Ngô Nhất Lang đột nhiên giàu to, và dùng tiền mua một chức quan nên không coi ai ra gì, kiêu hãnh khác thường.

Một hôm, hắn ta ngồi trên kiệu có bốn người khiêng đi dự tiệc, quan hiếu liêm Trương Bá Khởi rất ghét khí thế khoa trương của Ngô Nhất Lang, bèn phịa một câu chuyện “báo cáo” để nói móc ruột Ngô Nhất Lang.

Trương Bá Khởi nói với Ngô Nhất Lang:

-              “Gần đây nghe nói “báo cáo“ đã bắt được rồi?”

Ngô Nhất Lang hỏi sự tình cặn kẻ, Trương Bá Khởi nói:

-              “Báo cáo“ nguyên là một quái vật, thân dài mười trượng, lưng có trăm vảy cứng, chặt đầu nó, cũng nặng mấy ngàn cân”.

Ngô Nhất Lang nói:

-              “Làm gì có chuyện đó?”

Trương Bá Khởi nói:

-              “Chỉ là một “cái mũi” mà cũng phải có bốn người khiêng mới được”.

Ngô Nhất Lang biết là ông ta châm chích mình, nên bỏ dở bữa tiệc mà đi về.

(Tiếu Tiếu lục)

 

Suy tư 26:

        Thành thật mà nói, người tri thức, người có học rất úy kỵ e dè những người trước đây làm đầy tớ bây giờ có tiền rồi mua chức quan, bởi vì những ông quan này sẽ trả thù, hành hạ cho bù lại những ngày cực khổ trước đây…

        Thời nay có rất nhiều người giàu lên nhờ bán đất, có nhiều tiền rồi xây nhà cao cửa rộng, sắm đầy đủ mọi tiện nghi như một tổng giám đốc của một công ty lớn, ăn chơi sa đà trác táng vì đồng tiền không phải do mồ hôi mà có, cho nên, sau một hai năm thì nghèo vẫn hoàn nghèo, mà có khi cón nghèo hơn vì đất đai đã bán sạch, họ có tiền tiêu xài bù lại những ngày khổ cực…

        Người Ki-tô hữu dù nghèo hay giàu, dù làm quan hay làm thường dân, thì cũng vẫn luôn có một cái tâm bình an và khiêm tốn.

Bình an để biết thông cảm, khiêm tốn để biêt hợp tác.


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

Thứ Tư, 29 tháng 10, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


25. BIỆN THUYẾT ĐÀN BÀ GHEN

Có người vì đàn bà tính tình rất chua ngoa nên biện giải rằng:

-              “Đàng ông phóng túng về tình dục, thì phải có một bà vợ rất dữ dằn trói buộc chồng, cũng gọi là “động tâm nhẫn tâm”. Cho nên ngạn ngữ nói rất hay rằng: “Khi về già mới biết công (công đức, công lão) của người phụ nữ ghen”.

Mọi người đều cho rằng câu nói ấy rất đúng, nhưng có một người không phục, cười bác bỏ ông ta:

-              “Ông có biết con người làm thế nào mà yêu mến súc sinh không? Ban ngày cho nó ăn, ban đêm nhốt nó trong hàng rào để bảo vệ nó kẻo sài lang hổ báo đến ăn thịt nó, đó phải chăng là yêu mạng sống của chúng nó sao? Chẳng qua đó là vì nhu cầu mình sẽ giết chúng nó để hưởng thụ mà thôi, đàn bà ghen không phải là như thế hay sao ?”

Mọi người đều cười ha ha.

(Tiếu Tiếu lục)

 

Suy tư 25:

        Yêu mới ghen, đó là một luật tương đối trong tình yêu chứ không phải là tuyệt đối, cho nên ghen mà tạt ác-xít là thành thù hận; ghen mà kiểm soát từng hành vi cử chỉ của người yêu là giam người yêu trong ngục tù; ghen mà không cho người yêu giao tiếp với người khác là mình trở thành người gác cổng, chẳng vui thú gì cả…

        Có những người ghen, nhưng ghen yêu thì ít mà ghen ích kỷ thì nhiều, bởi vì trong cuộc sống hằng ngày họ chỉ thấy “của mình” chứ không thấy “của người yêu”.

        Người Ki-tô hữu cũng là những con người nên họ cũng ghen, nhưng cái ghen của họ là sự tha thứ và yêu thương, là phục vụ và cảm thông…


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

Thứ Ba, 28 tháng 10, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện


 

24. ĐIỆN THÍ TAM GIÁP

Thi tiến sĩ cấp thứ ba được gọi là “đồng tiến sĩ xuất thân”.

Có một tiến sĩ đổ tam giáp bừng bừng bất bình hỏi một người bên cạnh:

-              “Tiến sĩ là tiến sĩ, tại sao lại thêm chữ “đồng” phía trước ?”

Người ấy cười trả lời:

-              “Vậy là hay, có gì là khác biệt so với “phu nhân” và “đồng  phu nhân”.

Tiến sĩ ấy cười khổ.

(Tiếu Tiếu lục)

 

Suy tư 24:

        Trình độ học hành thì có nhiều lớp nhiều cấp, cũng là học sinh nhưng có học sinh lớp một hoặc học sinh cấp ba; cũng làm quan như nhau nhưng có quan thanh liêm và có quan tham lam; cũng một nữ tu như nhau nhưng có nữ tu thuộc hội dòng truyền giáo, nữ tu thuộc dòng cầu nguyện; cũng là linh mục như nhau, nhưng có linh mục thánh thiện và có linh mục bôn ba đây đó kiếm tiền kiếm danh vọng hơn kiếm các linh hồn…

        Có những người Ki-tô hữu thắc mắc tại sao cũng là linh mục như nhau, mà có cha thì không uống rượu, không hút thuốc, lại có cha uống rượu hơn uống nước lạnh, hút thuốc như đốt khói ? Thưa, bởi vì đối với họ, linh mục là người phải trở nên mẫu mực trong cuộc sống, dù các ngài được quyền tự do uống rượu hay hút thuốc, thì, đối với giáo dân vẫn có cái gì đó không ổn, chưa trọn vẹn với thiên chức linh mục.

        Đúng là giáo dân tinh tế sâu sắc hơn nhiều, khi họ nhìn các linh mục bằng góc độ yêu thương và kính trọng…


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

Thứ Hai, 27 tháng 10, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


23. HỌC SINH ĐÁNH LẠI

Ở châu Bộ có một nguời họ Khổng, khi về già mới sinh được một con trai, nên rất là vui sướng.

Ông ta bèn mời thầy đến dạy học cho con trai, nhưng đứa con trai hễ mở miệng là chửi, thầy giáo giận dữ bèn đánh nhẹ nó mấy roi, con trai liền khóc và đi vào phòng của bà mẹ để tố thầy giáo, nói:

-              “Thầy giáo đánh con, con nhất định phải đánh trả lại, nếu không thì con sẽ chết`”.

Nhà họ Khổng vội vàng nhờ bạn bè thương lượng với thầy giáo tạm thời nhẫn nại một chút để cho con trai bớt giận, thầy giáo không chịu, bạn bè cho rằng gia cảnh của thầy giáo có phần khốn khổ, bèn nói với họ Khổng hối lộ thầy giáo mười lượng bạc thì thầy giáo mới miễn cưỡng mà nhận…

(Tiếu Tiếu lục)

 

Suy tư 23:

        Con một trong gia đình thì thường là được cha mẹ cưng chiều, vì được cưng chiều nhiều nên có những đứa con hư thân mà cha mẹ không làm gì được.

        Học trò đòi đánh thầy giáo là học trò mất dạy, cái mất dạy này trước hết là do cha mẹ quá cưng chiều con cái mà ra; cha mẹ không dám nghiêm khắc dạy dỗ con cái, là cha mẹ trở thành sợi dây thòng lọng từ từ thắt chết linh hồn con mình.

        Bạn bè không nhắc nhở nhau làm điều tốt thì cả hai đều đi xuống hố tội lỗi, đó là lời cảnh cáo của Đức Chúa Giêsu, ai có học giáo lý thì đều hiểu.

        Thời nay, học trò đánh thầy cô giáo là một dấu hiệu đáng báo động cho những người có trách nhiệm giáo dục thanh thiếu niên, dấu hiệu này càng ngày càng rõ nét là báo trước một nền luân lý sa đọa và sắp sụp đổ, và cảnh báo trước một quốc gia đang đi đến chỗ tự hủy hoại mình, nó cũng là thời điểm báo trước con thịnh nộ của Thiên Chúa…


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

Chủ Nhật, 26 tháng 10, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


22. NGƯỜI COI TƯỚNG HIẾM THẤY

Cố Hạc Minh có sở trường là coi tướng, tất cả lời ông ta nói đều ứng nghiệm, cho nên mọi người gọi ông ta coi tướng giống như thần tiên.

Một lần nọ, có tên vô loại là Đào Ký đến yêu cầu ông ta coi tướng, Cố Hạc Minh nói hắn ta trên mặt có tướng “sát văn”, nội trong ba ngày thì có nạn bị tù tội, bởi vì lời nói quá thẳng thắn làm cho Đào Ký kích động, nên hắn ta dùng hết sức đánh cho Cố Hạc Minh một đấm, nào ngờ ra tay quá mạnh lại đánh trúng ch hiểm nên Cố Hạc Minh chết tại ch, do đó Đào Kỳ bị bắt bỏ tù.

Mọi người đều tán dương Cố Hạc Minh coi tướng thật thần kỳ, nhưng cũng trách ông ta là chỉ tinh thông coi tướng cho người khác, nhưng lại không thể coi tướng cho mình, đáng tiếc thật !

(Tiếu Tiếu lục)

 

Suy tư 22:

        Con người ta ai cũng thích coi tướng số để biết vận mạng tương lai của mình, nhưng chuyện vận mạng tương lai không ở trong tay con người, mà là trong tay Thiên Chúa; cuộc đời con người có thể xuất hiện trên khuôn mặt, màu sắc, ngôn hành.v.v…nhưng quyết định ngày giờ để ứng nghiệm điềm tốt xấu lành dữ là ở nơi Thiên Chúa.

        Định mệnh và cuộc sống tốt đẹp của con người đều do tâm mà ra chứ không phải do tướng mạo, cho nên tâm là gốc mà tướng mạo là ngọn, gốc tốt thì ngọn vững, gốc xấu thì ngọn lung lay.

        Gốc của người Ki-tô hữu là một cái tâm đầy yêu thương, không yêu thương thì không có phục vụ, không yêu thương thì không có tương thân tương ái, không có hòa bình.

Tướng mạo của người Ki-tô hữu đều bộc phát ra bên ngoài việc làm bác ái của họ, cứ nhìn đó mà biết họ là người như thế nào…


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

Thứ Bảy, 25 tháng 10, 2025

Chúa nhật 30 thường niên

 


CHÚA NHẬT 30 THƯỜNG NIÊN


Tin mừng : Lc 18, 9-14.
“Người thu thuế khi trở xuống mà về nhà, thì đã được nên công chính; còn người Pha-ri-siêu thì không.”

Anh chị em thân mến,
Cuộc sống của con người với nhiều lo âu hơn là thoải mái, nhiều đau khổ hơn là hạnh phúc, nhiều áp lực hơn là thong dong. Cuộc sống của con người –qua mọi thế hệ- cũng đều cần đến một sức mạnh thần thiêng từ cõi vô hình đầy quyền thế giúp đỡ, để con người an vui sống và làm việc trong xã hội, chúng ta –những người Ki-tô hữu- gọi Đấng vô hình đó là Thiên Chúa và cầu nguyện với Ngài, nhưng có rất nhiều lần chúng ta cầu nguyện mà không thấy Thiên Chúa trả lời.
Đức Chúa Giê-su trong bài Tin Mừng hôm nay đã đưa ra hai mẫu cầu nguyện của hai loại người, để cho chúng ta thấy được Thiên Chúa thích nghe lời cầu nguyện của loại người nào: của người thích phê bình, so đo, kiêu ngạo hay là của người có tâm tình khiêm tốn nhận biết tội mình để xin thương xót ?
Người Pha-ri-siêu cầu nguyện
Đây là lời cầu nguyện của người Pha-ri-siêu: “Lạy Thiên Chúa, xin tạ ơn Chúa, vì con không như bao kẻ khác : tham lam, bất chính, ngoại tình, hoặc như tên thu thuế kia. Con ăn chay mỗi tuần hai lần, con dâng cho Chúa một phần mười thu nhập của con” (Lc 18, 11b-12).
Lời cầu nguyện này đáng lý ra là được Thiên Chúa nhận lời vì nó bao hàm lời chúc tụng ngợi khen và cảm tạ, nhưng trái lại, Thiên Chúa đã không nhận lời cầu nguyện này, vì trong lời cầu nguyện có sự so đo phân bì và xúc phạm đến tha nhân, đó là nguyên nhân khiến cho lời cầu nguyện trở nên vô giá trị trước mặt Thiên Chúa và người đời.
Người Pha-ri-siêu đã so sánh mình với người thu thuế tội lỗi.
Trong cuộc sống, ai đem mình ra so sánh với người tội lỗi là chính họ tội lỗi hơn cả người tội lỗi, bởi vì phàm ai tôn mình lên thì sẽ bị hạ xuống. Tôn mình lên là coi mình hơn người khác, là đem danh dự của tha nhân đạp dưới chân mình, cho nên họ đã đi trên chông gai mà không biết và họ sẽ ngã quỵ vì chông gai đó chính là sự kiêu ngạo của mình.
Khi đem mình so sánh với người khác là xúc phạm đến họ, dù họ là người tội lỗi công khai hay bị người khác khinh dể, bởi vì một Ma-ri-a Mag-da-la đã được Đức Chúa Giê-su chữa lành, một thu thuế Gia-kêu lùn đã được vinh dự đón tiếp Đức Chúa Giê-su ngay tại nhà mình, một tên trộm bị án tử trên thập giá với Đức Chúa Giê-su đã được vào thiên đàng trước cả người Pha-ri-siêu và những kinh sư thông luật.
Người thu thuế cầu nguyện
Ông ta cầu nguyện cách ngắn gọn nhưng rất hiệu quả: “Lạy Thiên Chúa, xin thương xót con là người tội lỗi” (Lc 18, 13b).
Đây không thể là lời cầu nguyện lý tưởng đối với những người am hiểu Kinh Thánh, bởi vì nó không hội đủ điều kiện để trở thành lời cầu nguyện, nhưng nó lại có thế giá trước mặt Thiên Chúa và người thu thuế tội lỗi đã ra về bình an, bởi vì trong lời cầu nguyện đơn sơ này hàm chứa một tâm hồn trông cậy và khiêm tốn.
Đây không thể là lời cầu nguyện hay, nhưng đây là lời nói thỏ thẻ của người con biết nhận ra sai lầm của mình để xin cha mẹ thứ tha. Không một người cha người mẹ nào làm ngơ trước lời thú tội rất chân thành của đứa con mình, Thiên Chúa lại càng không thể “ngoảnh mặt làm ngơ” với lời cầu xin tha thứ rất khiêm tốn và chân thành của người tội lỗi, cho nên, lời cầu nguyện hay chưa chắc là lời cầu nguyện đẹp lòng Thiên Chúa, nhưng chỉ có lời cầu nguyện chân thành và khiêm tốn mới được Thiên Chúa nhậm lời.
Anh chị em thân mến,
Lời cầu nguyện của người Pha-ri-siêu và lời cầu nguyện của người thu thuế, đã cho chúng ta thấy được đâu là lời cầu nguyện đẹp lòng Thiên Chúa và đâu là lời cầu nguyện không đẹp lòng Ngài.
Lời cầu nguyện đẹp lòng Thiên Chúa không nhất thiết phải kể lể dài dòng, nhưng cần phải có tâm tình yêu mến, chân thành và khiêm tốn, bởi vì Thiên Chúa thích nghe lời cầu nguyện của những tội nhân biết hối cải, hơn là thích nghe lời cầu nguyện khách sáo của người tự cho mình là người công chính mà khinh dể tha nhân.
Xin Thiên Chúa chúc lành cho chúng ta.

Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.
----------
http://www.vietcatholic.net
https://www.facebook.com/jmtaiby
http://www.nhantai.info

Thứ Sáu, 24 tháng 10, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


21. CƯỜI NHẠO ÔNG GIÀ ĐỒNG SINH

Mưu Đồng Sinh tuổi đã tám mươi, quan đốc học chất vấn ông ta về văn chương trong tứ thư ngũ kinh, ông ta phần nhiều không nhớ hết.

Có người cười nhạo ông ta, làm một bức đối liễn, viết:

-              “Tuổi đã tám mươi chưa kêu là trẻ, có thể nói là trường thọ; đến cả ngủ kinh quen thuộc cũng không thuộc, không xứng đáng thư sinh”.

(Tiếu Tiếu lục)

 

Suy tư 21:

        Tuổi tám mươi thì dù cho là nhà bác học có trí nhớ tuyệt vời, thì cũng có khi quên trước quên sau, huống hồ là một ông già bình thường, cho nên cười nhạo ông già về trí nhớ thì là xấc láo và vô phép.

        Nguời già nào thì cũng giống nhau cả, cũng giở chứng, cũng quên trước quên sau, cũng thích gì làm nấy, cũng nóng giận thất thường, cho nên con người trẻ thời nay cần phải có sự thông cảm và yêu thương.

        Có những đứa con nổi giận khi cha mẹ mình lú lẫn nói trước quên sau; có những đứa con to tiếng nạt nộ khi cha mẹ già mình lãng tai; cũng có những đứa con mắc cở với bạn bè khi thay áo tắm rửa cho cha mẹ già bệnh hoạn; lại có những đứa con quá quắc hơn nói rằng mình và cha mẹ không hạp tuổi nhau, nên cứ to tiếng đôi co cãi cọ với cha mẹ mình.v.v…

        Ai cũng phải đến tuổi già lú lẫn, cho nên ngay bây giờ phải tập tành phục vụ, thông cảm, quãng đại với người già, nhất là với cha mẹ mình, để khi mình về già thì người ta sẽ nói rằng: ông ấy khi còn trẻ rất thảo hiếu và biết phụng dưỡng cha mẹ, biết kính trọng và yêu mến người già cả.

Thật là hạnh phúc !


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

Thứ Năm, 23 tháng 10, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


20. NHỚ VỢ LÀM CÂU ĐỐI

Mưu Đồng Sinh đến đô thành để thi tú tài, đột nhiên lại nhớ

đến vợ, bèn viết một bức đối liễn để tự mình tìm niềm vui:

- “Lính vô tội sung công ba trăm vạn lý, quả phụ thủ tiết

vì chồng hai mươi ngày”.

Bạn học nhìn thấy, thì lấy đó làm câu chuyện cười truyền

cho nhau.

(Tiếu Tiếu lục)

Suy tư 20:

Chồng xa nhà nhớ vợ con là chuyện thường tình, vì nhớ vợ

con mà làm thơ hay làm câu đối để đỡ nhớ nhung cũng là chuyện 

không có gì đáng cười cả, chỉ có những người chồng khi xa nhà

mà không nhớ vợ con mới là chuyện đáng cười mà thôi.

Có những cái chợt nhớ da diết, đó lá nhớ quê hương; có

những cái nhớ quay quắt, đó là nhớ nguời yêu; có những cái nhớ

lo âu phiền muộn, đó là nhớ vợ con; tất cả những cái nhớ ấy đều

bày tỏ tình cảm thân thương của con nguời…

Nguời Ki-tô hữu có một cái nhớ, đó là cái nhớ của thánh

Phê-rô: cái nhớ yêu thương và hối hận, cái nhớ lo âu và hy vọng,

nhớ đến đôi mắt nhân từ của Đứ c Chúa Giê-su để thống hối ăn

năn những tội mình đã phạm làm mất lòng Ngài trong cuộc

sống…

Nhớ vợ con rồi trút nỗi nhớ trong câu đối liễn chỉ là chuyện

bình thường, và nhớ đến tình thương yêu của Đứ c Chúa Giê-su

dành cho chúng ta là cái nhớ cũng bình thường trong cái vĩ đại

của yêu thương và tha thứ.


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

Thứ Tư, 22 tháng 10, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


19. THỤC ANH DẠY CON

Ở tại Nam Hội Ngõa Tiết Đôn có một phú ông tên là Trương Thục Anh, bản thân không có gì là văn hóa nhưng lại thích học đòi văn nhã, giả mạo người có văn hóa.

Một ngày nọ, con trai kết hôn, theo phong tục tập quán thì có một lễ nghi là ngay từ sáng sớm, con trai và con dâu mời cha mẹ dạy dỗ. Trương Thục Anh và vợ ngồi trên ghế cao giữa nhà, con trai và con dâu đều quỳ bái dưới chân họ, Trương Thục Anh nghênh nghênh ngang ngang như quan lớn, nói loạn tầm phào rằng: 

- “Mày đã từng sinh trong một gia đình phú quý, chưa biết cái khổ của việc đồng áng…”

Lúc ấy bạn bè khách khứa đầy nhà, đều yên lặng định thần để nghe, Trương Thục Anh suy nghĩ rất lâu, mà cũng không tìm ra câu tiếp theo, bèn vội vàng dùng tiếng địa phương nói: 

- “Nếu như tụi bây muốn làm người, thì cần phải vội vội vàng vàng trèo lên trên”.

Mọi người cười như vỡ chợ.

(Tiếu Tiếu lục)


Suy tư 19:

Dạy con khi chúng nó mới bắt đầu: bắt đầu biết nói, bắt đầu đi nhà trẻ, bắt đầu lên tiểu học, bắt đầu lên trung học, bắt đầu lên đại học, bắt đầu đi tu, bắt đầu khấn tạm khấn trọn, bắt đầu chịu chức linh mục, bắt đầu làm quan, bắt đầu lấy vợ lấy chồng, bắt đầu có được việc làm.v.v…

Dạy con không những với tình thương dành cho con, mà còn là đem kinh nghiệm cuộc sống đời thường mà mình đã trải qua, nghe qua, thấy qua, làm qua, để nhắc nhở cho con biết, chứ không phải học đòi phong cách hách dịch, ngang tàng của người khác để dạy con cái.

Cái bắt đầu của con cái rất quan trọng, nếu cha mẹ nào không thấy cái yếu đuối mỏng dòn nơi đứa con bắt đầu làm linh mục của mình, mà chỉ thấy sự vinh quang chức tước nơi đứa con linh mục của mình, thì không những cha mẹ, mà ngay cả bản thân đứa con linh mục sẽ trở thành gánh nặng cho Giáo Hội và cho giáo dân của họ…

Cái bắt đầu của con cái rất quan trọng, cho nên cha mẹ cần phải luôn cầu nguyện cho chúng nó.

 Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 


Thứ Ba, 21 tháng 10, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện



 18. KHÔNG CÓ PHÍA DƯỚI

Một hôm sau khi tan triều, có một lão thái giám níu giữ Kỷ Văn Đạt lại, mời ông ta nói vài câu chuyện tiếu lâm để thêm hào hứng, Kỷ Văn Đạt nói: 

- “Trước đây trong hoàng cung có một thái giám….” 

Nói tới đây thì không nói nữa.

Lão thái giám đợi rất lâu, sốt ruột hỏi:

- “Phần dưới nữa?” 

Kỷ Văn Đạt nói tiếp: 

- “Phần dưới cũng vậy, đều không có”.

Ai nghe câu chuyện này cũng bò lăn ra mà cười…

(Tiếu Tiếu lục)


Suy tư 18:

Chuyện tiếu lâm ngày nay thì tục tỉu nhiều hơn thanh nhã, ý tứ lố lăng nhiều hơn thi vị, bạo lực nhiều hơn giáo dục vì chuyện tiếu lâm được kể theo “thị hiếu kinh tế thị trường” của người nghe.

Người Ki-tô hữu được Giáo Hội dạy rằng, tất cả mọi tội đều do việc ở dưng (rảnh rỗi) mà ra, vì ở dưng nên đầu óc cũng thảnh thơi để suy nghĩ lung tung, suy nghĩ đến nhưng gì mà trí óc mình muốn nghĩ tới, nhất là những chuyện gái trai, những chuyện bại hoại, những chuyện ghét ghen, hại người.v.v…chỉ có rất ít là nhớ đến những việc tốt mà thôi, cho nên người Ki-tô hữu luôn không để cho đầu óc mình rảnh rỗi, không để cho thân xác thong dong.

Thái giám thích nghe chuyện tiếu lâm để giết thời giờ, nên bị một vố đau vì thích chuyện tiếu lâm.

Mượn ý của chuyện tiếu lâm để giáo dục thì rất tốt, nhưng nói chuyện tiếu lâm để gợi ý đến những điều tục tỉu thì không nên, vì đó cũng là cớ vấp phạm cho trẻ em và người lớn.

Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 
(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

Thứ Hai, 20 tháng 10, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


17. NGUYÊN NHÂN ĐẶT TÊN

Một hôm, Lâm Phụng Ngô đến thăm Kỷ Văn Đạt, Kỷ hỏi: 

- “Ông lấy tên Phụng Ngô là có lý do gì?”

Lâm trả lời: 

- “Khi mẹ tôi sinh tôi thì nằm mộng thấy một con phụng hoàng đỗ (đậu) trên cây ngô đồng, cho nên mới đặt tên ấy”.

Kỷ Văn Đạt thở dài nói: 

- “Giấc mộng của mẹ ông có thể nói là tuyệt vời! Giả như không may mẹ ông nằm mộng thấy dĩa thịt gà treo giữa trái chuối, thì tên của ông chắc là khó nghe lắm ?”

Lâm Phụng Ngô vừa cười vừa nói: 

- “Ngài thật khéo đùa dai”.

(Tiếu Tiếu lục)


Suy tư 17:

Có những cái tên khiến người khác thất vọng không muốn nhắc đến hoặc nói đến, đó là những cái tên giết người không ghê tay, đó là những cái tên đại gian ác làm hại nhiều người, đó là những tên khát máu diệt chủng.v.v…

Có những cái tên mà những người có tâm hồn thù hận ghét ghen, kiêu căng, những người được gọi là con cái của ma quỷ rất sợ, rất ghét, đó là tên Đức Chúa Giê-su, tên Đức Mẹ Ma-ri-a và tên của các thánh…

Có một cái tên mà thế lực của tội ác rất ghét, cái tên này phản kháng tất cả những bất công, những tội ác xảy ra trên thế giới, đó là tên Ki-tô hữu. Chính cái danh từ mà thánh Phao-lô tông đồ đã sử dụng nầy đã làm cho các vua quan thế gian lo sợ, vì họ chống lại những cách sống vô luân và những quyết định có hại cho đời sống tâm linh và luân lý của con người…

Người Ki-tô hữu rất hãnh diện vì được mang tên này, bởi vì khi mang tên là người Ki-tô hữu, thì chính cuộc sống của họ cũng đã phản ảnh lại đời sống của Đức Đức Chúa Giê-su là yêu thương và tha thứ, khiêm tốn nhưng can đảm trước những phong trào bài xích Giáo Hội Công Giáo, khủng bố bắt bớ người người Ki-tô hữu của những kẻ quá khích…

Chúng ta luôn cầu nguyện cho họ và lấy đời sống yêu thương phục vụ của mình để cảm hóa họ…

Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 


Chủ Nhật, 19 tháng 10, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện



 16. BỐ LÀ DÂN CỦA CON

Trương Lan Phàng cai trị Phúc Kiến, kiêm nhiệm thêm tỉnh Mân Triết.

Bố của ông ta nhàn cư tại gia, thân hữu đến chúc mừng, ông ta quở mắng:

-              “Không ngờ làm một tên tiểu dân là thuộc hạ của con trai mình như ta, tại sao các ông lại đến chúc mừng hử?”

Mọi người đều truyền lời hay đẹp này ra bên ngoài.

(Tiếu Tiếu lục)

 

Suy tư 16:

        Ở đời, nếu con cái được làm quan thì người ta đến chúc mừng cha mẹ của quan, đó chỉ là chuyện bình thường thôi, bởi vì nếu cha mẹ không lo nuôi nấng dạy dỗ thì làm gì có ông quan con hôm nay.

        Nhưng có những người khi con cái mình được làm quan lớn thì hách dịch với hàng xóm, có khi cậy thế con mình ngăm đe hàng xóm chuyện n ày chuyện nọ; có người con mình mới làm cái chức “quan” cỏn con tổ phó tổ dân phố, mà đã la lối thóa mạ bà con trong khu phố nơi mình ở.

        Con cái được làm quan ở đời, làm linh mục, làm tu sĩ nam nữ, làm bề trên cộng đoàn.v.v…thì cha mẹ -dĩ nhiên- là phải hãnh diện chứ không phải là kiêu căng, và có khi lo âu chứ không vui sướng, bởi vì sợ con mình có làm được việc mà Chúa qua cấp trên giao phó không mà thôi ?

        Có những bậc cha mẹ rất lo âu khi con mình được làm linh mục, vì họ biết rằng chức linh mục quá cao trọng sợ con mình không xứng đáng để chu toàn bổn phận và trách nhiệm mục tử, cho nên họ luôn cầu nguyện và nhắc nhở con mình sống sao xứng đáng là linh mục của Đức Chúa Giê-su.

Có những cha mẹ như thế thì chắc chắn sẽ có những vị quan liêm chính, những vị linh mục thánh thiện và những vị tu sĩ nam nữ biết dấn thân phục vụ tha nhân...


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

Thứ Bảy, 18 tháng 10, 2025

Chúa nhật truyền giáo

 


CHÚA NHẬT LỄ TRUYỀN GIÁO


Tin mừng : Mt 28, 19-20.
“Vậy anh em hãy đi và làm cho muôn dân trở thành môn đệ”.

Anh chị em thân mến,
Mỗi năm một lần, giáo hội –trong ngày Truyền Giáo- đã long trọng nhắc nhở chúng ta về vai trò và bổn phận của người Ki-tô hữu trong cuộc sống ở trần gian, đó là sống và làm chứng nhân cho Tin Mừng, tức là truyền giáo. Truyền giáo tức là đem cái mình đã tin, đã cảm nghiệm và đã sống cho người khác cùng tin, cùng cảm nghiệm, và cùng sống như chúng ta.
Truyền giáo ở đâu ? Thưa, ở đâu có mặt chúng ta thì đó là địa điểm truyền giáo của mình, nhưng có ba nơi mà chúng ta cần làm chứng cho Tin Mừng.
1. Khi nói gia đình là nơi truyền giáo đầu tiên của người Ki-tô hữu, thì có người cười và nói rằng gia đình của mình toàn là đạo gốc, ai cũng có đạo hết, truyền giáo làm gì nữa ! Vâng, gia đình toàn là người có đạo, nhưng cuộc sống của mỗi người trong gia đình chưa chắc là cuộc sống của người có đạo: ông cha thì cả ngày say lè nhè, bà mẹ thì buồn bực hết la rầy con cái đến mắng chồng, thế là gia đình mất đi cái hạnh phúc thuở ban đầu mới cưới nhau, hoặc là cha mẹ thì siêng năng đi lễ đọc kinh, làm việc lành, nhưng con cái thì sống như những người vô đạo, có đứa thì lấy chồng lấy vợ không theo phép đạo, có đứa thì bỏ nhà đi bụi, có đứa thì không đến nhà thờ.v.v...
Cha mẹ có trách nhiệm truyền giáo cho con cái bằng những gương lành gương tốt, con cái có bổn phận truyền giáo cho cha mẹ bằng sự vâng lời, chăm chỉ học hành vì lòng yêu mến Thiên Chúa.
2. Địa điểm thứ hai mà chúng ta phải truyền giáo là giáo xứ của chúng ta, trong giáo xứ có cha sở, cha phó, ban đại diện giáo dân và giáo dân, tất cả tập hợp lại thành một cộng đoàn thờ phượng Thiên Chúa và rao truyền Lời của Thiên Chúa cho mọi người, tuy nhiên không phải tất cả mọi giáo dân đều trở thành người gương mẫu, không phải tất cả giáo dân đều là con cái ngoan của giáo hội và của Thiên Chúa !
Có những giáo dân vì bất mãn một ai đó mà không đến nhà thờ hoặc không tham dự các sinh hoạt chung ở giáo xứ, chúng ta phải truyền giáo cho họ; có những giáo dân chỉ có tên trong sổ Rửa Tội mà thôi, nhưng cuộc sống của họ thì không phải là người công giáo; có những giáo dân thích chia rẻ người này với người nọ trong giáo xứ.v.v…tất cả những thực trạng ấy, cũng rất đáng để cho chúng ta quan tâm và cầu nguyện, cũng có nghĩa là chúng ta phải truyền giáo cho giáo xứ của chúng ta.
Cha sở và cha phó có trách nhiệm làm gương lành gương tốt cho giáo dân noi theo, bởi vì giáo dân đều nhìn vào các linh mục để bắt chước các ngài: tốt cũng bắt chước mà xấu cũng bắt chước; mỗi giáo dân đều có bổn phận truyền giáo cho nhau bằng chính đời sống phục vụ và yêu thương của mình.
3. Nơi thứ ba mà chúng ta phải truyền giáo là công sở, công ty, trường học, chợ búa hoặc là nơi nào có sự hiện diện của chúng ta.
Khi mà trong gia đình và nơi giáo xứ chúng ta đã làm tốt bổn phận của người Ki-tô hữu, thì tinh thần truyền giáo này cũng đi theo chúng ta đến những nơi mà chúng ta đang làm việc, học hành, buôn bán. Trong tất cả những nơi ấy, chúng ta đều trở nên những nhà truyền giáo sống động và nhiệt tình, bằng những việc làm cụ thể đơn giản và rất đời thường như một cái bắt tay với nụ cười tươi, như chu toàn bổn phận được giáo phó, như sống hòa nhã với mọi người.v.v...tất cả đều thấm nhuần tinh thần bác ái của Phúc Âm, thế là người ta dần dần nhận ra khuôn mặt của Đức Chúa Giê-su Ki-tô nơi chúng ta rồi vậy.
Anh chị em thân mến,
Mệnh lệnh truyền giáo của Đức Chúa Giê-su không những cho các tông đồ mà thôi, nhưng còn cho tất cả những ai đã được lãnh nhận bí tích Rửa Tội, tức là những người Ki-tô hữu chúng ta.
Tất cả chúng ta đều là con cái của Thiên Chúa, ngày hôm nay chúng ta tự hỏi: cuộc đời tôi đã có bao nhiều lần làm chứng nhân cho Đức Chúa Giê-su, và có bao nhiêu lần tôi đã bỏ qua cơ hội làm chứng cho Đức Chúa Giê-su, cho đức tin mà tôi đã tin theo ?
Cuối cùng tôi xin nói lại lần nữa với anh chị em: Người truyền giáo chính là sống cuộc sống của Đức Chúa Giê-su ngay trong cuộc sống đời thường của mình.
Xin Thiên Chúa chúc lành cho tất cả chúng ta.

Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.
------
http://www.vietcatholic.net
https://www.facebook.com/jmtaiby
http://www.nhantai.info

Thứ Sáu, 17 tháng 10, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện



 15.ÔNG THẦY THUỐC VẢI

Lúc ngoại tổ phụ bị bệnh, các người trị bệnh đều là lang băm. Có một thầy thuốc họ Đặng nổi tiếng gần xa, nhưng kỹ thuật chữa bệnh thì rất bình thường, chữa bệnh nhiều tháng thì bệnh tình của ngoại tổ phụ -ngược lại- thêm trầm trọng, sau đó thì chỉ có cách là mời Trần Tu Viên đến chẩn bệnh.

Ông ta coi các toa thuốc mà các thầy thuốc đã viết, nói:

-              “Đều là bị các lang băm kê thuốc mà hư chuyện !”

Ông ta lại còn chú ý cách đặc biệt một toa thuốc nọ và phê bình:

-              “Thủ đoạn của các lăng băm dạo, đại khái cũng giống nhau”.

Qua mấy ngày sau, các thầy thuốc nhìn thấy chữ của Trần Tu Viên phê, thì tất cả sắc mặt ủ rủ. Duy chỉ có ông lang băm họ Đặng nọ nhìn chữ “thị ” thành chữ “vải ” nên hỏi:

-              “Tại sao ông họ Trần ấy kêu chúng ta là thầy thuốc vải?”

Mọi người cười thầm, bèn gọi ông lang băm họ Đặng ấy là “ông thầy thuốc vải”.

(Tiếu Tiếu lục)

 

Suy tư 15:

        Thầy thuốc, chỉ có một mục đích duy nhất là cứu người. Có ba loại thầy thuốc: thầy thuốc học hành chính thức, thầy thuốc gia truyền và lang băm là những thầy thuốc dạo. Trong ba loại này, lang băm thường mang tiếng xấu nhất vì họ tay nghề không cao, thường chữa bệnh ba chớp ba nhoáng mà lại còn khoe khoang tay nghề mình này nọ, nên mất uy tín…

        Có ba loại giáo dân tồn tại trong Giáo Hội: một là giáo dân nhiệt thành, hai là giáo dân lễ trọng (chỉ đến nhà thờ trong hai dịp lễ phục sinh và lễ giáng sinh), ba là giáo dân trên giấy tờ (chỉ có tên trong sổ Rửa Tội). Trong ba loại này, thì loại giáo dân chỉ có tên trong sổ Rửa Tội là tệ hại nhất, vì họ sống như người không có đạo, không biết đến Thiên Chúa, và dĩ nhiên các lễ nghi của Giáo Hội thì họ mù tịt nên không ai biết họ là người Ki-tô hữu; loại giáo dân tệ hại thứ hai là giáo dân lễ phục sinh và giáng sinh, loại này thường tự khoe khoang mình giữ đạo trong lòng, đi lễ mà lo ra thì cũng vô ích, đọc kinh thuộc lòng mà chửi bới thì cũng chẳng ra gì, nên họ cứ “ung dung” giữ đạo trong lòng, mà không biết là mình càng ngày càng xa Chúa xa Mẹ vì tính khí kiêu ngạo cố chấp của mình.

        Lang băm là thầy thuốc không được đào tạo chính thức, nên đọc chữ “thị” thành chữ “vải”, huống hồ là kê toa thuốc cho bệnh nhân, bệnh nhân chết là phải. Cũng vậy, chỉ có đạo trên giấy tờ hoặc chỉ tham dự hai ngày lễ phục sinh và giáng sinh mà thôi, thì nhất định họ là giáo dân khô khan nguội lạnh không thể trở thành chứng nhân cho Tin Mừng được…


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư)