Thứ Năm, 18 tháng 9, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


91.          DUY NHẤT “BIẾT ÂM ĐIỆU”

Có một thầy dạy đàn đang tấu đàn trên hè phố, người ta đến nghe rất đông. Đợi đến khi tiếng đàn loãng, âm điệu giảm bớt, bèn cùng nhau giải tán, chỉ có một người không bỏ đi.

Thầy dạy đàn phấn khởi nói:

-         “Tốt lắm, lại còn có một người thông minh biết âm điệu, không phụ lòng của ta.”

Nhưng người ấy nói:

-         “Nếu không phải vì cái bàn để kê cái đàn là của nhà tôi, nên tôi phải đợi để khiêng về, bằng không thì tôi cũng bỏ về sớm như người ta.”

(Tiếu Đắc Hảo)

 

Suy tư 91:

        Làm thầy thì phải giỏi: thầy giáo dạy văn thì giỏi văn, thầy giáo dạy toán thì giỏi toán, thày giáo dạy sinh ngữ thì giỏi sinh ngữ.v.v…đó là chuyện đương nhiên, mà làm thầy trong thời đại này thì càng phải giỏi hơn nữa, bởi vì học trò ngày nay có nhiều cách để thông minh và hiểu được những điều mà thầy chưa dạy trên phương tiện đại chúng, và phụ huynh thời nay thì cũng không phải “dạng vừa”, đồng tiền họ bỏ ra thì phải xứng đáng. Đó cũng là chuyện thường tình.

        Làm thầy cả (linh mục) thì phải “chiến” hơn nữa về mọi mặt, nhất là về phương diện tâm linh, bởi vì giáo dân ngày nay không như giáo dân ngày trước, họ hiểu biết giáo lý, phụng vụ và thánh nhạc nhiều hơn trước đây, và có khi chuyên sâu hơn cả các thầy cả là linh mục. Cho nên, các thầy cả coi sóc phần hồn của giáo dân cần phải chú ý, chú ý nhiều nhất là sống thật hồn nhiên, đơn sơn nhưng nghiêm trang, thánh thiện nhưng không xa cách, giỏi giang nhưng không kiêu ngạo…

        Nếu không vì giữ luật của Thiên Chúa, nếu không vì yêu mến Thiên Chúa thì giáo dân sẽ bỏ về khi chúng ta –những thầy cả- giảng ngoài “đề tài”, giảng không có bác ái, giảng không có “hồn”…


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

Thứ Tư, 17 tháng 9, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện


 

90.          PHÚ ÔNG XIN CƠM

Năm đói, trong nhà phú ông tích trữ mấy kho gạo lớn, người trong thôn muốn mượn gạo ông ta với tiền lời là hai phân đến ba phân, nhưng ông ta nói lời lãi quá ít nên không cho vay.

Có người liền đề nghị phú ông làm buôn bán, nói:

-         “Ông lão, ông có thể đem tất cả các kho gạo nấu thành cháo, cho mỗi người mượn một thùng, sau nửa năm phải trả lại hai thùng cơm. Đến năm được mùa, con cháu của ông càng nhiều, chỗ gần thì lão ông tự mình đi “xin cơm”, chỗ xa thì kêu con cháu đi “xin cơm” giùm.

(Tiếu Đắc Hảo)

 

Suy tư 90:

        Lão phú ông giàu có thì cái gì cũng có, nhưng ông ta không có một quả tim biết thương xót người nghèo khổ, đó là cái không lớn nhất, lớn hơn cả vàng bạc châu báu của ông hiện có, cho nên ông không thể nào đi qua cửa hẹp để vào thiên đàng…

        Người Ki-tô hữu đa phần đều biết: dù có mọi sự ở thế gian mà thiếu cái tâm thương xót thì cũng như không có gì.

Cái có vĩ đại nhất của con người là lòng thương xót, bởi vì lòng thương xót này từ Thiên Chúa mà ra; của cải trân quý nhất của người giàu lòng thương xót là người bất hạnh, người nghèo khó, người mồ côi.v.v…bởi vì họ chính là Đức Chúa Giê-su bị từ chối nơi các quán trọ, bị chê là dại dột nơi dinh Hê-rô-đê, bị án tử trên thánh giá…

Tập cho mình có lòng thương xót là đang xây nhà hạnh phúc cho mình trên thiên đàng vậy !


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

Thứ Ba, 16 tháng 9, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


89.          BIẾN HÓA ĐA ĐOAN

Có một quân nhân mặc áo thường phục đến dạo chơi trong chùa, hòa thượng nghĩ rằng ông ta không phải là người dân bình thường, nên dùng lễ tiếp đãi.

Anh quân nhân đột nhiên nói với hòa thượng:

-         “Tôi thấy trong chùa của ngài thật không khởi sắc, nếu sửa chữa gì mà thiếu tiền, đem sổ hóa duyên lại đây, tôi sẽ viết số tiền bố thí vào.”

Hòa thượng rất vui sướng, lập tức dâng trà nước lên, thái độ cực kỳ cung kính, đợi đến khi người quân nhân viết trên sổ bốn chữ “tổng quản bộ viện”[1], thì hòa thượng nghĩ rằng ông ta là một quan lớn đang cải trang đi tìm hiểu dân tình, bèn càng kinh hãi hơn nên lật đật quỳ xuống; người ấy lại viết bên kia sáu chữ “tiêu[2] hạ tả doanh quan binh”, thì hòa thượng cho rằng ông ta bất quá chỉ là một binh sĩ, sắc mặt phẫn nộ, lập tức đứng dậy.

Bổng thấy người quân nhân viết “vui vẻ dâng cúng ba mươi” thì hòa thượng nghĩ là ba mươi lượng bạc, trên mặt lộ nét hân hoan, lại quỳ xuống.

Đợi khi người quân nhân viết xong hai chữ “xu tiền”, thì hòa thượng bổng nhiên đứng dậy quay thân bỏ đi, sắc mặt cũng biến đổi, càng phn nộ thêm.

(Tiếu Đắc Hảo)

 

Suy tư 89:

        Ở đời đều như thế cả, hể cái lầm không đáng kể thì xí xóa cười xòa, nhưng nếu cái lầm mà bày tỏ sự tham lam của mình thì sắc mặt biến đổi, giận dữ và căm thù trong lòng.

        Kêu gọi lòng hảo tâm của thiện nam tín nữ là việc của hòa thượng, lòng hảo tâm chính là tùy hỉ, dâng cúng bao nhiêu cũng được đó là chuyện của tín đồ, đây là chuyện bình thường và xưa như trái đất của con người xưa và nay. Có lẽ vì nó…xưa nên hòa thượng không để ý: khi kêu gọi lòng hảo tâm của người khác, thì trong lòng mình đừng…ra giá tiền cho họ, đừng nghĩ rằng lòng hảo tâm của người giàu có sẽ cúng trăm lượng vàng, và cũng đừng nghĩ rằng lòng hảo tâm của người nghèo chỉ vài trăm đồng bạc, bởi vì khi nghĩ như thế thì tâm hồn mình nó không được yên ổn, không được bằng an, không được thanh thản…

Tại sao vậy ? Thưa là vì chúng ta cứ chú trọng đến đồng tiền của lòng hảo tâm của người này người nọ, mà không chú trọng đến lòng hảo tâm của Thiên Chúa, mà không chú trọng đến lòng hảo tâm của Thiên Chúa thì dĩ nhiên là buồn phiền, là sắc mặt biến đổi, là giận dữ, là nói xiên nói xỏ.v.v…khi người này dâng cúng ít, người kia dâng cúng nhiều và có người lại không dâng cúng gì cả...

Thật tội nghiệp cho hòa thượng và cả cho chúng ta nữa. Ha ha ha…

Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 
(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

[1] Nơi cao cấp nhất của quan quân triều đình.

[2] Biên chế quân đội đời nhà Thanh.

Thứ Hai, 15 tháng 9, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện



 88.          UỐNG NHÂN SÂM NÓNG

Có một thiếu gia rất hào phóng, ra khỏi cửa thì thấy một người nghèo đang gánh hàng đi bán bị té trên đất, bèn hỏi người đồng hành:

-         “Người ấy tại sao lại té?”

Trả lời:

-         “Người ấy không có cơm ăn, bụng đói, té trên đất nghỉ một hơi.”

Thiếu gia nói:

-         “Quái lạ, mặc dù không ăn cơm, thì tại sao không uống một bát nhân sâm nóng để đi ? Uống rồi thì cũng có thể no được nửa ngày!”

(Tiếu Đắc Hảo)

 

Suy tư 88:

        Ăn cơm là chuyện thường ngày, dù nghèo cách mấy -thì ít nữa- một tuần cũng có cơm ăn, nhưng uống nhân sâm thì phải là những người giàu có tiền bạc đầy kho, anh thiếu gia giàu có hào phóng đã lầm tưởng người nghèo cũng có nhân sâm uống như anh ta, cái lầm của người chỉ biết mình mà không biết người.

        Người Ki-tô hữu có Mình và Máu Thánh của Đức Chúa Giê-su, vô giá, và không phải chỉ no được nửa ngày, nhưng mà là được sống đời đời, đem nửa ngày so với cái đời đời thì quả là không biết tính toán. Vậy mà có những Ki-tô hữu không biết tính toán mới lạ chứ:

        -Họ biết ăn và uống Mình Máu Thánh của Đức Chúa Giê-su thì được sống đời đời, nhưng họ lại thích nhậu bia Sài gòn, rượu đế Gò Công hơn: họ không biết tính toán.

        -Họ biết chỉ trong thánh lễ (tiệc Nước Trời) mới được ăn và uống Mình Máu Thánh của Đức Chúa Giê-su, nhưng họ thích coi truyền hình cho no con mắt, thích du lịch cho no thỏa thích cái ham muốn, thích hát kara-okê có mấy em hầu hạ: họ không biết tính toán…

        Nhân sâm thì phải giàu có mới mua được, nhưng Mình và Máu Thánh của Đức Chúa Giê-su thì Ngài mời gọi hằng ngày, miễn phí mà trân quý vô cùng, chỉ có một điều kiện: yêu mến Thánh Thể với tâm hồn sạch tội.

        Yêu mến và năng rước Thánh Thể là dấu hiệu của người được cứu rỗi.


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

Chủ Nhật, 14 tháng 9, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


87.          NGÓN TAY ĐIỂM VÀNG

Có một thần tiên đến nhân gian, ông ta có pháp thuật chỉ đá thành vàng, và muốn dùng cách ấy để thử nghiệm lòng người, và chủ ý kiếm một người không tham lợi lộc để siêu độ lên trời thành tiên, nhưng đi khắp nơi mà kiếm cũng không ra, cho dù đem tảng đá to biến thành vàng thì người ta vẫn cứ cho là quá nhỏ.

Không lâu sau đó thì gặp được một người, thần tiên chỉ một tảng đá nói:

-         “Ta đem tảng đá này biến thành vàng tặng cho ngươi!”

Người ấy lắc đầu không muốn, thần tiên cho rằng tảng đá quá nhỏ, bèn chỉ tảng đá lớn hơn, nói:

-         “Cái này biến thành vàng cho ngươi”.

Người ấy vẫn lắc đầu không muốn, thần tiên vui mừng nghĩ rằng: người này hoàn toàn không có lòng tham tiền tài, thật là hiếm có, có thể siêu độ nó thành tiên.

Thế là hỏi:

-         “Vàng lớn vàng nhỏ ngươi không muốn, vậy thì ngươi muốn gì?”

Người ấy đưa tay ra nói:

-         “Cái gì con cũng không muốn, chỉ muốn lão gia thần tiên đưa ngón tay lúc nãy chỉ đá thành vàng đó, đổi qua ngón tay của con đây.”

(Tiếu Đắc Hảo)

 

Suy tư 87:

        Không ai biết được lòng dạ của con người, ngay cả…thần tiên cũng thua luôn, huống hồ là giữa con người với nhau. Lòng tham của con người đến mức nào thì cũng chẳng ai đo được, chỉ biết rằng lòng tham ấy nó không có đáy, tức là như cái thùng rỗng, không thứ gì bỏ vào cho đầy được.

        Có người thấy một triệu đồng thì trong lòng không “xi nhê” gì cả, nhưng thấy hai triệu đồng thì sáng mắt lên; có người được hối lộ cả ngàn đô la Mỹ mà trong lòng không vui, nhưng đem vài cây vàng đến thì như mở cờ trong bụng, thế mới biết lòng tham của con người không có thước nào trên trần gian đo được cả…

        Người Ki-tô hữu biết rằng chỉ có Thiên Chúa mới thấy được tâm hồn của con người mà thôi, cho nên, dù người ta đưa hối lộ nơi thanh vắng thì cũng không lấy, vì họ biết nơi thanh vắng cũng có con mắt của Thiên Chúa đang nhìn họ; họ biết rằng lòng tham của họ là vô đáy nhưng họ biết lấy Lời Chúa làm chuẩn mực đo tâm hồn của họ, và nhờ suy niệm và thực hành Lời Chúa, họ tránh được rất nhiều tệ hại do lòng tham mà ra…

        Con người có thể đánh lừa thần tiên vì thần tiên chỉ có trong truyện thần thoại, nhưng con người không thể đánh lừa Thiên Chúa, vì Ngài hiện hữu trong vũ trụ vạn vật và trường tồn vạn đại thiên thu.


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

Thứ Bảy, 13 tháng 9, 2025

Lễ Suy Tôn Thánh Giá

 


LỄ SUY TÔN THÁNH GIÁ

 

Tin Mừng : Ga 3, 13-17

“Con Người sẽ phải được giương cao”

 

Anh chị em thân mến,

Hôm nay Giáo Hội hân hoan mừng kính lễ suy tôn Thánh Giá của Đức Chúa Giê-su.

Nói hân hoan vì chính Đức Chúa Giê-su đã dùng cây Thánh Giá để cứu chuộc nhân loại chúng ta khỏi ách tội lỗi của ma quỷ, hân hoan vì cây Thánh Giá chính là cây trường sinh đem lại sự sống đời đời cho chúng ta

Thánh Giá chính là nguồn ơn cứu độ cho nhân loại, đó chính là niềm tin và là biểu tượng thánh của người Công Giáo chúng ta, ở đâu có Thánh Giá là ở đó có bằng an và sức mạnh thần thiêng.      

Đức Chúa Giê-su không chết dưới lưỡi gươm của quân lính để cứu chuộc nhân loại, Đức Chúa Giê-su cũng không chết vì chén thuốc độc để chúng ta được sống, nhưng Ngài đã chết bằng cách chịu đóng đinh trên cây thánh giá để cứu chuộc nhân loại, do đó Thánh Giá là biểu tượng cho sự giao hoà giữa trời và đất, và là sự nối kết tình huynh đệ giữa con người với nhau, mà tâm điểm phát xuất chính là Đức Chúa Giê-su.

Phải qua thánh giá mới đến vinh quang, cũng như phải qua đò mới đến được bến bờ bên kia, nhưng người qua đò thì không còn nhớ đến con đò đã đưa mình qua sông, bởi vì con đò không còn ích gì cho họ nữa, nhưng cây Thánh Giá không những Thiên Chúa dùng để cứu chuộc chúng ta, mà còn đi với chúng ta cho đến hết cuộc sống ở trần gian :

- Thánh Giá nơi bí tích Rửa Tội đã làm cho chúng ta trở thành những người được cứu độ, đó là Thánh Giá của niềm tin.

- Thánh Giá nơi bí tích Thêm Sức làm cho chúng ta trở thành những chứng nhân của Chúa trong cuộc sống của mình, đó là Thánh Giá của tình yêu.

- Thánh Giá nơi bí tích Xức Dầu Thánh làm cho chúng ta được bình an, đó là Thánh Giá của hy vọng.

Vinh quang và chiến thắng không ở nơi cảnh thanh bình giả tạo nhưng ở nơi chiến trường, mà chiến trường của chúng ta –những người Ki-tô hữu- chính là bổn phận hàng ngày của mình; chiến trường của chúng ta cũng ở trong những khó khăn của cuộc sống, khi chúng ta chu toàn bổn phận chính là lúc chúng ta đem cây Thánh Giá của Chúa cắm vào nơi ươn hèn của tội lỗi, khi chúng ta vui vẻ cậy nhờ ơn Chúa để đi qua những khó khăn của cuộc sống, là chúng ta đã đem vinh quang của cây Thánh Giá dựng lên cao để cho mọi người biết rằng: sức mạnh và vinh quang của chúng ta chính là cây Thánh Giá.

        Anh chị em thân mến,

Ngày hôm nay Thánh Giá không còn là biểu tượng của đau khổ nữa, nhưng là của chiến thắng và vinh quang, bởi vì tất cả những đau khổ đưa nhân loại chúng ta đến chỗ chết chóc huỷ diệt, thì đã được Đức Chúa Giê-su –Đấng Cứu Chuộc trần gian- đã gánh lấy cho chúng ta, để giờ đây mỗi người trong chúng ta tiếp tục giương cao ngọn cờ chiến thắng là cây Thánh Giá ngay trong cuộc sống đầy đau khổ và hạnh phúc của mình ở trần gian này.

Xin Thiên Chúa chúc lành cho chúng ta.


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 


Chúa nhật 24 thường niên

 


CHÚA NHẬT 24 THƯỜNG NIÊN


Tin mừng : Lc 15, 1-32
“Trên trời ai nấy sẽ vui mừng, vì một người tội lỗi ăn năn sám hối.”

Anh chị em thân mến,
Thành kiến của con người đã làm cho bạn và tôi xa cách người anh em chị em của mình, và qua những hành động ấy, cũng làm cho chúng ta cũng từ từ xa cách Thiên Chúa trong cuộc sống đời thường của mình.
Đức Chúa Giê-su đến để cứu và chữa lành, nên Ngài đã đồng bàn ăn cơm với những người nghèo, và những người mà các kinh sư và biệt phái cho là tội lỗi, nhưng đối với Ngài thì họ chính là những người rất cần được xót thương.
Trước hết, người cần được xót thương là bạn và tôi, bởi vì tuy chúng ta là người Ki-tô hữu, nhưng lòng dạ thì mẫu mã chẳng khác chi các kinh sư và biệt phái đã khiển trách Đức Chúa Giê-su, vì Ngài đã cùng ăn cùng uống với những người thu thuế, khi đã chỉ trích như thế thì tất nhiên là họ cũng coi khinh những người thu thuế và đĩ điếm.
Chúng ta là những người cần được Đức Chúa Giê-su chữa lành và xót thương, vì chúng ta cũng đã nhiều lần khinh dễ và lên án những người anh em chị em bất hạnh, khi họ vì không có gì ăn nên đã lấy cắp một củ khoai của người bán hàng trong chợ; khi bạn và tôi lên án một lỗi nho nhỏ của anh chị em, là vì để che giấu những việc xấu xa của chúng ta đã làm còn hơn anh em gấp nhiều lần mà bạn và tôi đã phạm nhưng không ai biết…
Chúng ta đã lên tiếng trách cứ phê phán người anh em đã ngồi ăn với những người ma cô đĩ điếm bên lề đường, nhưng chúng ta lại ngồi với gái hạng sang trong nhà hàng máy lạnh kín đáo; họ là những người có khi vì bác ái mà đồng hành với những người được coi là tội lỗi, nhưng chúng ta cùng ăn với gái hạng sang là vì để thỏa mãn dục vọng của mình. Đức Chúa Giê-su đã không ngần ngại đi tìm kiếm cứu chữa những tâm hồn đau thương thất vọng, để những con người tội lỗi ấy trở thành những con người mới. Nhưng chính bạn và tôi lại xa lánh họ, cho nên chúng ta cần được Thiên Chúa xót thương hơn những người ấy, vì bạn và tôi đã như những người biệt phái trách cứ Đức Chúa Giê-su …
Hạnh phúc cho những người được Đức Chúa Giê-su chữa lành, vì chính họ đã được tình yêu thần thánh chạm đến.
Con chiên lạc đã trở nên giá trị sau khi được Đức Chúa Giê-su tìm thấy và vác trên vai trở về nhà. Chính điều này đã làm cho người Pha-ri-siêu và các kinh sư bực mình hơn nữa, bởi vì chính họ là những người tự cho mình là thánh thiện trỗi vượt trên mọi người, nên họ đã chướng tai gai mắt khi Đức Chúa Giê-su đứng về phía những người bị xã hội bỏ rơi.
Một con chiên lạc và một đồng bạc bị mất là hình ảnh của người anh chị em hôm qua, hôm nay và ngày mai mà tôi đang sỉ vả khinh chê và lên án là phường tội lỗi; khi lên án người anh em chị em là người tội lỗi, là chúng ta đã làm quan tòa tiếm quyền của Thiên Chúa để luận tội tha nhân mà không biết rằng, chính mình cũng đã có nhiều lần sa ngã và có khi sa ngã còn tệ hại hơn họ nhiều.
Anh chị em thân mến,
Ma quỷ sẽ cười vui thắng lợi khi chúng ta phê phán anh em chị em của mình, bởi vì đó chính là một trong những động cơ thúc đẩy anh em chị em xa dần Thiên Chúa và xa cộng đoàn giáo xứ của họ.
Không ai là không có tội, không ai là không sa ngã chí ít là một lần trong cuộc sống, không ai là không có tâm hồn hối hận sau khi sa ngã phạm tội, nhưng chính chúng ta là những người Ki-tô hữu có trách nhiệm một phần trong việc sa ngã của họ, đó là khi chúng ta sống không đúng với lời của Đức Chúa Giê-su dạy, do đó mà chúng ta phải có bổn phận –trong tình liên đới- đi tìm và giúp đỡ những anh chị em đang bị xã hội tục hóa, mà sống như không có Thiên Chúa trong cuộc đời của họ, nhất là những người đang bị xã hội lên án…
Đức Chúa Giê-su đã đến thế gian để tìm kiếm và cứu chữa những người tội lỗi, trong đó có cả chúng ta, cho nên khi được chữa lành thì chúng ta lại có bổn phận đi tìm và dẫn dắt những anh chị em bất hạnh, những người bị đối xử bất công, bị xã hội quên lãng và đang xa dần Thiên Chúa là tình yêu, mời họ trở về với Thiên Chúa là Cha rất yêu thương họ…
Xin Thiên Chúa chúc lành cho chúng ta.

Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.
----------
http://www.vietcatholic.net
https://www.facebook.com/jmtaiby
http://www.nhantai.info

Thứ Sáu, 12 tháng 9, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


86.          CHO PHÉP ĐẠI TIỆN LẠI

Trong thôn có một nông dân không hiểu lễ nghĩa là gì, vậy là đi đại tiện trước miếu Khổng Tử, thầy giáo dạy học của điện thờ nắm anh ta dẫn đến huyện úy hỏi tội, huyện úy xét hỏi:

-         “Tại sao mày dùng đồ dơ để nhục mạ Khổng thánh nhân?”

Anh nông dân nói:

-         “Hôm nay qua đường, nhất thời quá cấp, hết chịu đựng ni, chứ không phải hoàn toàn cố ý nhục mạ thánh nhân.”

Huyện quan hỏi:

-         “Mày muốn đánh hay muốn phạt?”

Anh nông dân sợ đánh nên nói:

-         “Tiểu nhân muốn phạt.”

Huyện quan nói:

-         “Muốn phạt thì nộp một lượng năm quan tiền, khi đăng đường thì đưa ra.”

Anh nông dân lấy ra một nén bạc, khoảng ba lượng, bèn bẩm báo:

-         “Xin mời đại nhân hồi lại một nửa ạ!”

Huyện quan nói:

-         “Cầm nén bạc đưa lên đây ta coi.”

Anh nông dân đưa lên, huyện quan nhìn thấy nén bạc chất lượng thượng hảo, rõ ràng là ba lượng, bèn bỏ vào trong tay áo, tươi cười nét mặt nói:

-         “Không cần cắt đôi, lão gia ta cho phép mày đến trước miếu Khổng tử đại tiện thêm một lần nữa!”

(Tiếu Đắc Hảo)

 

Suy tư 86 :

        Tiền là tiên vì nó biết “hóa phép” cho những người cầm cán cân công lý bị “mờ” mắt, không thấy tội của người có tiền.

        Tiền là phật vì nó “cảm hóa” được những ông quan hét ra lửa, thành những người hiền lành trước người có tiền.

        Tiền là sức bật vạn năng, ví nó “đánh tan” cả một đoàn người đang vây kẻ có tiền.

        Tiền là sức khỏe hơn cả người khổng lồ, vì nó làm cho ông già gần xuống lổ (chết) thành kẻ hiếp dâm, làm cho người trẻ thành kẻ giết người, thân tàn ma dại…

        Tiền là vị hoàng đế ngu ngốc muốn “ban” chức tước cho ai thì ban, dù người đó một chữ bẻ đôi cũng không biết, dù người đó gian ác hơn cả cọp beo…

        Đức Chúa Giê-su nói với các môn đệ của Ngài: “Thầy bảo thật anh em, người giàu có khó vào Nứơc Trời…”[1]

        Đức Chúa Giê-su nói thật chứ không nói đùa, lời nói thật làm cho những người yêu thích tiền của phải hồi tâm lại…

Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 
(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

[1] Mt 19, 23-26.

Thứ Tư, 10 tháng 9, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


85.          RẤT KHÓ LINH NGHIỆM

Có người nói với người coi tướng:

-         “Bản lĩnh coi tướng của anh trước đây rất cao, rất là linh nghiệm, nhưng gần đây anh coi tướng không linh nghiệm chút nào vậy?”

Người coi tướng nhướng cặp lông mày trả lời:

-         “Tâm hồn và tướng mạo của người hôm nay khác với người hôm qua. Trước đây h gặp người đầu lớn mặt vuông thì có thể đoán họ nhất định là phú quý; nhưng hôm nay người tướng mạo đầu lớn mặt vuông thì trái lại vận mệnh không tốt, chỉ có những người đầu nhọn miệng nhọn là tốt mà thôi, bởi vì họ chuyên môn chạy theo dựa dẫm nịnh hót những người có chức quyền để cầu lợi, để được vinh hoa phú quý. Anh coi, tôi coi tướng làm sao có thể linh nghiệm đủ chứ?”

(Tiếu Đắc Hảo)

 

Suy tư 85 :

        Người Ki-tô hữu hôm qua và hôm nay đều giống nhau không khác gì cả, chỉ có khác là tâm hồn của họ có quyết tâm đi theo làm môn đệ của Đức Chúa Giê-su hay không mà thôi; chỉ khác nhau là họ có hiểu rằng tất cả mọi sự trên thế gian này là tạm thời không mà thôi…

        Tướng mạo mỗi người thì khác nhau, nhưng người Ki-tô hữu có một tướng mạo khác mà không dễ mấy người có, đó là: họ có một tướng mạo giống Đức Chúa Giê-su chịu đóng đinh và phục sinh, nghĩa là họ nên đồng hình đồng dạng với Ngài khi lãnh bí tích Rửa Tội, và do đó, họ luôn trở thành mục tiêu chống đối cho những người ghen ghét và sống hưởng thụ, nhưng họ luôn là niềm an ủi cho những người nghèo khó, khổ đau…

        Phúc thay người được trở nên đồng hình đồng dạng với Đức Chúa Giê-su…


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

Thứ Ba, 9 tháng 9, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


84.          TÊN GỌI VẺ VANG

Vương lão có bà v, trong nhà có rt nhiều tiền nhưng lại nói quá nhiều lời.

Bà ta đặt làm cho mình một cái quan tài và muốn đề chữ bên trên, bèn ban thưởng cho đạo sĩ rất nhiều tiền bạc, nhờ ông ta chọn cho một tên gọi thật vẻ vang, để sau khi chết thì lưu lại tiếng tăm.

Đạo sĩ suy đi nghĩ lại, cuối cùng thì viết như thế này:

-         “Quan tài của Vương lão bà hàn lâm viện hầu hạ đại học sĩ quốc tử giám chú ý tế rượu nhà bên cạnh sát vách.”

(Tiếu Đắc Hảo)

 

Suy tư 84 :

        Người xưa nói: “cọp chết để da, người chết để tiếng”, còn Vương lão bà thì thích để lại tiếng thật vẻ vang trên cái quan tài cho hậu thế, nhưng đạo sĩ không biết viết ra sao cả vì cuộc sống của Vương lão bà có gì phải viết đâu, thế là viết không chấm không phẩy, ai hiểu sao thì hiểu…

        Các thánh không viết gì trên quan tài cả và cũng chẳng muốn viết gì trên mộ, nhưng người đời vẫn luôn nhớ đến các ngài, vì các ngài đã “viết” bằng cuộc sống kính Chúa yêu người của mình rồi.

        Viết trên mộ những lời thật hay, xây những nấm mồ thật đẹp và đắt tiền, nhưng chẳng ai nhớ đến mình cả, bởi vì cuộc sống của mình toàn là gian ác, lừa dối, hại người, mà nếu có nhớ chăng nữa thì cũng để mà chửi rủa mà thôi.

        Cần gì phải viết những lời thật hay trên bia mộ, nhưng hãy noi gương các thánh, “viết” thật hay cuộc sống phục vụ tha nhân, giúp đỡ mọi người trong hiện tại của mình, thì sẽ được vẻ vang không những đời này mà ngay cả đời sau nữa…


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

Thứ Hai, 8 tháng 9, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


83.          PHÂN BIỆT CHỮ “CÁ”

Có người đi hỏi chữ “cá (ngư)” viết như thế nào, người ta bèn viết chữ “cá” cho anh ta coi.

Anh ta nhìn ngang rồi nhìn dọc con chữ, sau cùng lắc lắc đầu nói:

-         “Cái chữ này, trên đầu có hai cái sừng, dưới chân có bốn cái đùi, cá bơi trong nước thì làm gì có sừng với đùi chứ?”

Người viết chữ nói:

-         “Đây chính là chữ “cá”, nếu anh nói không phải, vậy thì nó là chữ gì?”

Anh ta gật gù đắc ý, làm như việc ấy có thật, nói:

-         “Theo như tôi thấy, có sừng có đùi thì nhất định là động vật ở trên đất, nhưng cuối cùng là chữ gì thì phải coi anh viết chữ lớn hay nhỏ: nếu viết chữ lớn thì nhất định đó là con trâu, viết không lớn không nhỏ thì là con hưu, viết nhỏ thì nhất định là con dê.”

(Tiếu đắc Hảo)

 

Suy tư 83 :

        Chữ “ngư” có nghĩa là “cá”, con cá, dù cho chữ cá viết theo chữ Hoa có sừng hay có chân.

        Người Ki-tô hữu là Ki-tô hữu, dù cho có người tốt người xấu, thì vẫn cứ là người Ki-tô hữu đã trở nên con cái của Thiên Chúa, và là môn đệ của Đức Chúa Giê-su nhờ bí tích Rửa Tội…

Đừng thấy có một vài người Ki-tô hữu sống không xứng đáng với ơn gọi làm Ki-tô hữu của mình, mà lên án người Ki-tô hữu là loại người dở dở ươn ươn, hoặc chỉ trích người Ki-tô hữu là xấu, là cá mè một lứa, nhưng hãy nhìn ra nơi ruộng lúa: có những bụi lúa tốt tươi và có những cây lúa vàng úa, có những hạt lúa vàng óng ánh và có những hạt lúa lép, nhưng không phải vì thế mà nói đó không phải là cây lúa…

Chữ “cá” viết theo chữ Hoa thì có sừng và có chân, viết theo chữ Việt thì có lưỡi dao sắc trên đầu, viết theo chữ tiếng Anh chữ tiếng Pháp thì không có gì trên đầu dưới chân cả, nhưng nó chắc chắn là chữ “ngư” chữ “cá”.

Con người ta ai cũng có khuyết điểm, nhưng không phải vì khuyết điểm mà làm họ mất đi ấn tích Rửa Tội làm con Thiên Chúa, nhưng chỉ những ai vì ghen ghét mà phê bình khuyết điểm của người khác, mới không hiểu thế nào Thiên Chúa là Tình Yêu mà thôi…


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

Chủ Nhật, 7 tháng 9, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


82.          HAI PHO TƯỢNG ĐẤT

Ở trong chùa có hai tượng bằng đất sét; tổ sư đạo gia lão quân ở bên trái, tổ sư phật giáo Thích ca mâu ni ở bên phải, theo lệ, địa vị bên trái cao hơn bên phải.

Một ngày nọ, có một hòa thượng đi vào chùa và thấy như vậy thì rất không bằng lòng, nói:

-         “Phật tổ của ta pháp lực vô biên, sao lại có thể ở dưới lão quân được chứ?”

Thế là ôm tượng phật đem qua bên trái tượng lão quân.

Có một đạo sĩ nhìn thấy, phừng phừng giận dữ nói:

-         “Tổ đạo của chúng tôi cực kỳ tôn quý, sao lại có thể ở dưới phật giáo, lại đặt ở bên phải ư?”

Nói xong thì đem tượng lão quân qua bên trái tượng phật, hai người cứ đem qua đem lại mãi, cuối cùng hai tượng bằng đất đều vỡ toang.

(Tiếu Đắc Hảo)

 

Suy tư 82 :

        Có những bức tượng được đặt trên cao, giữa trung tâm thành phố nơi có rất nhiều nhiều người qua lại, nhưng không ai thèm để ý mà nhìn, vì nó không phải là trung tâm cuộc sống của con người; có những bức phù điêu thật hoành tráng để nơi chỗ công cộng, nhưng trở thành tấm bình phong che chắn tội ác của người xấu, nơi dung túng cho những tệ nạn xã hội…

        Cũng có những gia đình Ki-tô hữu mua những bức tượng Đức Chúa Giê-su, Đức Mẹ Ma-ri-a và các thánh thật đẹp treo trong nhà, hằng ngày đi qua đi lại nhưng ít khi để ý trong nhà có hình tượng Chúa Mẹ; có những Ki-tô hữu mang trên mình hình thánh giá thật đẹp nhưng mấy khi ngắm thánh giá để cầu nguyện; có những nhà thờ cha sở đặt mua tượng Đức Chúa Giê-su, tượng Đức Mẹ Ma-ri-a thật đắc giá ở nước ngoài đem về đặt trong khuôn viên nhà thờ, nhưng họa hoằn mới có người đến cầu nguyện, bởi vì cổng nhà thờ đóng kín cả ngày, và tượng đài của Chúa và Mẹ cũng bị xây hàng rào che cản…

        Có một bức tranh sống động nhất mà chỉ những người có đức tin mới nhìn thấy, đó là bức tranh Đức Chúa Giê-su đang xin ăn bên lề đường, Đức Chúa Giê-su đang đau khổ trong các trai phong cùi, Đức Chúa Giê-su đang bị hất hủi giữa dòng đời hôm nay.

        Đó là những bức tranh pho tượng Đức Chúa Giê-su đẹp nhất, sống động nhất của người Ki-tô hữu vậy!


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư)