Thứ Sáu, 21 tháng 11, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


44. CON NGỒI DƯỚI ĐẦU

Quách Tiến rất có tài năng về quân sự, thường điều khiển binh lính lập được nhiều chiến công.

      Một lần nọ, sau khi làm hoàn thành căn nhà mới tại kinh thành, bèn mở tiệc mời bạn bè thân thuộc đến ăn mừng, những người thợ xây cất cũng được mời tham dự tiệc, Quách Tiến dọn ăn cho những người thợ ở phía đông phòng khách, con cháu thì ở phía tây phòng khách.

      Có người nói:

-          “Các con cháu sao lại ăn chung phòng với người làm công, mà lại còn ở bàn dưới đầu nữa chứ ? (người xưa cho rằng phía đông là trên đầu, quan trọng).

      Quách Tiến chỉ những người thợ nói:

-          “Họ là những người xây nhà.”

      Rồi lại chỉ đám con cháu nói:

-          “Chúng nó sẽ là những đứa bán nhà” (ám chỉ con cháu làm cho tan gia bại sản), cho nên để chúng nó ngồi dưới đầu những người xây nhà !”

                                                                        (Tiếu Tiếu lục)

 

Suy tư 44:

      Người ta thường nói: “thứ nhất cận thân, thứ nhì cận lân” là để nói lên sự gần gi ưu tiên trong cuộc sống, điều này cũng đúng mà thôi, cho nên mới có câu tiếp theo: “một người làm quan cả họ được nhờ”.

      Vì “cận thân” này nên có những đứa con của quan to quan nhỏ phá làng phá xóm, coi trời bằng vung mà pháp luật vẫn làm ngơ; vì “cận thân” này nên có những kẻ bất tài vào ngồm chỗm chệ trên ghế bộ này bộ nọ, trưởng phòng này trưởng phòng kia để hành hạ và ăn cắp thành quả lao động mồ hôi của người khác...

      “Thứ nhứt cận thân, thứ nhì cận lân” của người Ki-tô hữu là như thế này: cha mẹ sống thánh thiện thì người thánh thiện tiếp theo là con cái, rồi sau nữa đến những người thân khác, bởi vì sự đạo đức thánh thiện của cha mẹ phải tỏa lan đến con cháu rồi “lây lan” qua cho người hàng xóm gần, người quen biết xa. “Cận thân” và “cận lân” này rất đẹp lòng Thiên Chúa và loài người.

      Quách Tiến biết con cháu mình sẽ là những đứa phá nhà phá cửa, nên không ngần ngại đặt chúng nó ở dưới những người thợ xây nhà, ông ta là người không vì “cận thân” mà coi thường “cận lân” là người hàng xóm, người làm công, nên ông đánh đâu thắng đó là phải...

      Đáng phục thay, đáng khen thay.


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

Thứ Năm, 20 tháng 11, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


43. SÁCH ĐƯỜNG RẤT NGỌT

    Thời nhà Tống có một phủ doãn không thích đọc sách, nhưng lại thích làm bộ kiểu phong nhã, một ngày nọ vào buổi sáng sớm lúc canh năm, ông ta cùng người hầu ngồi ở viện đợi chờ, đột nhiên nói với các quan:

-            “Tối qua tôi ngủ không được, ngẫu nhiên đọc hết một quyển “Mạnh tử”, ngọt lắm !”

      Nội tướng Trương Đài buột miệng nói:

-              “Sách đó chắc chắn không phải là “Mạnh tử”, mà là “sách đường” !

                                                                        (Tiếu Tiếu lục)

 

Suy tư 43:

      Người ta chỉ nói “ngọt lắm” khi ăn đường, ăn cam, ăn kẹo hoặc uống sữa.v.v...chứ không ai nói “ngọt lắm” sau khi đọc sách, nhất là loại sách “khó nuốt” đối với người không thích đọc sách, nói “sách đường” là nói đến những người làm vẻ ta đây là trí thức nhưng không muốn đọc sách gì cả.

      Có những người Ki-tô hữu lâu lâu đi nhà thờ một lần vào dịp giáo xứ có tổ chức tĩnh tâm, nhưng khi đến nhà thờ thì chỉ bình hoa trên bàn thờ nói ai cắm hoa coi không đẹp; chỉ lên cung thánh nói cha sở bày biện trang trí không có óc mỹ thuật, nghe cha giảng tĩnh tâm thì nói tưởng giảng gì mới, té ra bổn cũ soạn lại.v.v...họ làm như mình là một nhà phê bình văn học nghệ thuật đại tài, mà không biết rằng mình đến nhà thờ là để tự kiểm điểm bản thân mình, chứ không phải kiểm điểm người khác; là để tự phê bình mình chứ không bới móc khuyết điểm và phê bình người khác...

      Làm ra vẻ ta đây trí thức, đạo đức thì dễ lắm nhưng vẫn cứ không ổn, vì người trí thức chân chính thì không bạ đâu phê bình đó, người đạo đức thật thì không hề khoe khoang.


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

Thứ Tư, 19 tháng 11, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


42. DANH SĨ LÀ CÁI GIỐNG GÌ

Có một kỹ nữ tên là Lưu Nguyên, cũng không trẻ lắm, nhưng hình thái thì thon thả, khóe thu ba đầy đặn, và đã có một vị danh sĩ ngủ với cô ta, cô ta quay mặt vào phía bên trong màn không cho danh sĩ động phòng, danh sĩ đập đập trên vai cô ta và nói:

-              “Nàng có biết ta là danh sĩ không?”

        Lưu Nguyên quay mặt lại hỏi:

-              “Danh sĩ là cái giống gì, được vài xu không ?”

        Chuyện này lập tức truyền ra bên ngoài, ai nghe cũng phải cười ha ha.

                                                                      (Tiếu Tiếu lục)

 

Suy tư 42:

      Thời nay báo chí thường đăng tải ông quan này ông quan nọ đi ngủ với gái điếm, đó là một sự nhục nhã cho họ, bởi vì đó là một hành vi mà xã hội đang lên án.

      “Danh sĩ” khi vào thanh lâu thì cũng chỉ là một khách làng chơi mà thôi, khoe khoang làm gì cho thêm bỉ mặt cái “danh sĩ”, danh sĩ là người tài cao học rộng, nổi tiếng và có hành vi quân tử đạo đức, chứ danh sĩ không thể khoe mình trong nhà điếm...

      Danh “Ki-tô hữu” cao quý hơn danh sĩ nhiều lắm, cho nên người Ki-tô hữu đừng làm việc gì có phương hại đến tên gọi cao quý ấy của mình, như: mưu mô xảo quyệt, mèo mả gà đồng, đâm cha chém chú, trác táng trụy lạc, cho vay nặng lãi, lừa thầy phản bạn.v.v...

      Gái điếm hỏi danh sĩ là gì, có đáng vài xu không, thì quả là tội nghiệp cho danh sĩ quá chừng chừng, bởi vì danh sĩ đã bán danh mình trong thanh lâu rồi.


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

Thứ Ba, 18 tháng 11, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


41. SỨC MẠNH CỦA GÁI ĐẸP

        Vương Trung Túc rất nghiêm túc với mọi người, không thích đùa cợt; ai ngẫu nhiên nói đùa thì cũng nhất định khuyên nhủ cảnh cáo hàm ý thâm sâu.

        Một hôm, ông ta nhìn thấy một đại thần ánh mắt đong đưa với một mỹ nhân, mỹ nhân đi đã xa, viên đại thần ấy vẫn còn ngoái cổ mà nhìn.

        Vương Trung Túc bèn nói:

-              “Cô gái đẹp ấy rất có sức mạnh”.

        Đại thần hỏi:

-              “Ngài làm sao biết đươc ?”

        Vương Trung Túc trả lời:

-              “Việc đó thì rất rõ ràng, nếu không, thì cái đầu của ngài sao lại bị cô ta dù ở rất xa vẫn kéo xoay lui sau chứ ?”

(Tiếu Tiếu lục)

 

Suy tư 41:

        Con gái đẹp thì ai cũng thích nhìn cả, đó không phải là tội, nhưng là để ngắm nhìn một nét đẹp của Thiên Chúa nơi một tạo vật.

        Con gái đẹp thì ai cũng thích nhìn cả, nhưng nhìn như “nuốt sống ăn tươi” họ, nhìn với tâm hồn tà dục thì không nên, bởi vì như thế sẽ không nhìn thấy vẻ đẹp của Thiên Chúa nơi tác phẩm của Ngài nữa, mà là cái vẻ xấu xa của ma quỷ mà thôi.

        Con gái đẹp –tự nó- có một sức mạnh mà Thiên Chúa ban cho họ, sức mạnh này không phải là của đại lực sĩ, càng không phải của người khng l, nhưng chính là sự dịu hiền của họ, bởi vì không ai dám đánh người con gái dịu dàng khả ái, lại càng không ai dám chửi một người con gái dễ thương...

        Hãy cảm tạ Thiên Chúa vì đã ban cho thế gian những bông hoa biết nói, biết đồng cảm và biết chia sẻ -là các cô gái- bởi vì chính họ là món quà đẹp nhất và quý nhất mà Thiên Chúa ban cho người nam vậy.


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

Thứ Hai, 17 tháng 11, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


40. BỨC HOÀNH “NHƯ TÔI”

Ngô Trung có một giám tư (quan giám sát), đã viết hai chữ “như tôi” thật lớn và lồng vào trong bức hoành, và đặt trên Vô Tích Huệ Tuyền, tự khoe mình là người có hành vi phẩm chất hằng ngày thanh sạch giống như nguồn nước sạch.

        Về sau, ông ta đi du ngoạn trên Huệ Tuyền, đột nhiên nhìn không thấy bức hoành đâu cả, bèn nổi giận giao trách nhiệm cho hòa thượng trong chùa đi tìm đem về lại. Té ra bức hoành đã cho người đọc sách đem vào bên trong nhà xí rồi.

(Tiếu Tiếu lục)

 

Suy tư 40:

        Đức Chúa Giê-su đã nói ai tự nâng mình lên thì sẽ bị hạ xuống, mà người nâng mình lên thì quá nhiều trên thế gian này, nâng mình lên tức là kiêu ngạo, là muốn nổi bật hơn mọi người, và có khi chơi ngông vì cái nâng mình lên của mình.

        Người đời thường nói “như tôi”, “như ta”, như tớ” để bày ra cái khoe khoang của mình, nhưng người Ki-tô hữu thì không nói “như tôi”, nhưng nói như Đức Chúa Giê-su, như Đức Mẹ Ma-ri-a, như Thánh cả Giu-se và như các thánh nam nữ, như anh này chị nọ, bởi vì bản thân của mình chẳng là gì cả, chẳng có gì cả, tất cả đều là nhờ ân sủng và tình yêu của Thiên Chúa ban cho mà thôi...

        Bức hoành “như tôi” bị đem vào nhà xí bởi vì khi nâng mình lên thì nó cũng thối tha như thế, bằng chứng hùng hồn nhất là phẩm thần Lu-xi-phe (ánh sáng) đã nâng mình lên cao và bị hạ xuống trong hỏa ngục (bóng tối) làm ma quỷ xấu xa ghê rợn...


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

Chủ Nhật, 16 tháng 11, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


39. RÃNH TRỜI TRƯỜNG GIANG

Vị Lăng có một thư sinh, vợ của anh ta rất biết làm thơ, về sau anh ta lấy thêm một bà vợ bé và đem ở một nơi khác, bà vợ lớn điều tra thì biết được sự tình và muốn tự mình đi bắt quả tang.

        Ông chồng nghe được thì hốt hoảng đem vợ bé vượt qua sông Trường Giang, và thuê một căn nhà ở Quảng Lăng (Dương Châu). Bà vợ truy tìm đến cửa khẩu kinh thành bờ sông, nhìn thấy nước sông Trường Giang cuồn cuộn thì không dám ngồi thuyền qua sông, rầu rỉ trở về.

        Một hôm, bạn bè nói đến chuyện này, thì có người nói:

-              “Cái gọi là rãnh trời Trường Giang ấy, chính là trên trời dùng để cắt đứt nam bắc đó mà!”

        Mọi người cười ha ha.

                                                                        (Tiếu Tiếu lục)

 

Suy tư 39:

        Có thêm tiền thì giấc ngủ không trọn vẹn vì sợ mất trộm, có thêm chức quyền thì ni sợ càng lớn thêm vì sợ thù oán, nhưng có thêm một bà vợ nữa thì quả là vừa lo vừa sợ, và cuộc sống lúc nào cũng lén lén lút lút...

        Cái gọi là “rãnh trời Trường Giang” chỉ cách trở với người nhát gan mà thôi, nhưng không thể tách rời tình yêu của chồng vợ được, cái tách rời tình yêu của vợ chồng chính là tiền là tài là danh vọng...

        Người Ki-tô hữu được nghe được dạy và được thấy tiền tài danh vọng và đó không phải là mục đích và cứu cánh của con người, nên họ tuy có tiền mà như không có vì họ sống như những người nghèo, có danh vọng mà rất bình dân, và tình yêu của họ thì thật tuyệt vời nhứt phu nhứt phụ như Đức Chúa Giê-su đã dạy.

        Có vợ bé thì lo sợ và khổ não buồn phiền dồn dập, bởi vì đó là chuyện đi ngược lại với giáo huấn của Đức Chúa Giê-su và Giáo Hội, là chuyện mà lương tâm và trách nhiệm lên án suốt cả đời...


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

Thứ Bảy, 15 tháng 11, 2025

Chúa nhật 33 thường niên

 


CHỦA NHẬT 33 THƯỜNG NIÊN


Tin mừng : Lc 21, 5-19.
“Có kiên trì, anh em mới giữ được mạng sống mình.”

Anh chị em thân mến,
Lời của Đức Chúa Giê-su nói trong bài Tin Mừng hôm nay đã ứng nghiệm và đang xảy ra trên thế giới, trong những năm gần đây thiên tai đã xảy ra nhiều nơi trên địa cầu này như động đất, chiến tranh, ôn dịch và thù hận, dân chúng lầm than khổ sở, nhiều tai ương ập đến cho con người mà không báo trước, nhưng thật ra hơn hai ngàn năm trước, nhân loại đã được Đức Chúa Giê-su báo trước những tai nạn bởi thiên nhiên và bởi con người mà ra...
Đức tin mở mắt tâm hồn làm cho chúng ta thấy được ý muốn của Thiên Chúa qua mọi hoàn cảnh. Khi động đất xảy ra, đức tin mở mắt tâm hồn để chúng ta biết giờ Thiên Chúa sắp đến để mà hối cải, khi ôn dịch đã xảy ra, đức tin mở mắt tâm hồn để chúng ta biết được ngày giờ của Thiên Chúa sắp đến; khi chiến tranh liên tục dồn dập xảy đến nơi này nơi nọ, đức tin dạy chúng ta biết Thiên Chúa đang tính từng ngày từng giờ sự tồn tại của thế gian này và của mỗi người chúng ta.
Và những gì ngoài ý muốn xảy đến cho chúng ta trong cuộc sống, thì đức tin đã dạy chúng ta biết nhìn ra thánh ý của Thiên Chúa đối với mỗi một người.
Có những lúc đức tin của chúng ta nhận ra được ý của Thiên Chúa và lương tâm đánh động chúng ta, nhưng vì mãi mê trong những đam mê trần thế mà chúng ta phớt lờ ý của Ngài; có những lúc ý Thiên Chúa rất rõ ràng và tiếng lương tâm thúc giục chúng ta thực hành ý Thiên Chúa, từ bỏ những gì không phải là của Ngài để trở nên người con thảo của Ngài, nhưng vì danh lợi, vì những lợi ích cá nhân mà chúng ta bịt tai bịt mắt không nghe không thấy ý của Thiên Chúa trong cuộc sống của mình.
Anh chị em thân mến,
Năm phụng vụ của Giáo Hội sắp kết thúc, cũng có nghĩa là cuộc sống của chúng ta được rút ngắn lại, sự tồn tại của thế gian cũng ngắn lại từng ngày, và ngày quang lâm vinh quang của Đức Chúa Giê-su sắp đến, Giáo Hội mời gọi chúng ta tin tưởng vào Lời Chúa giữ vững đức tin của mình cách kiên trì, cho dù có rất nhiều cám dỗ xảy đến cho chúng ta, bởi vì Đức Chúa Giê-su đã hứa: “Có kiên trì, anh em mới giữ được mạng sống mình” (Lc 21, 19).

Gợi ý :
1. Năm phụng vụ sắp kết thúc, tôi đã sửa được một khuyết điểm nào chưa ?
2. Có lúc nào tôi nghĩ đến ngày cuối cùng của mình để sám hối chưa ?

Xin Thiên Chúa chúc lành cho chúng ta.

Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.
-------
http://www.vietcatholic.net
https://www.facebook.com/jmtaiby
http://www.nhantai.info

Thứ Sáu, 14 tháng 11, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


38. DƯƠNG HỒNG TÌM TRỘM

Thi nhân đời Đường là Dương Hồng có một em trai, vì sao chép thơ của ông anh mà được công danh, Dương Hồng sau khi biết được thì rất phẫn nộ, chất vấn em trai:

-              “Từng tiếng gà gáy bay lên trời” của ta ở trong quyển thơ đó, mày có ăn cắp sao chép không?”

        Đứa em trai trả lời:

-              “Biết anh rất thích câu thơ ấy, em không dám ăn cắp”.

        Tinh thần của Dương Hồng có vẻ dịu lại, nói:

-              “Vậy thì có thể tha thứ”.

                                                                        (Tiếu Tiếu lục)

 

Suy tư 38:

        Tác phẩm của người nổi tiếng thường bị người khác ăn cắp sao chép lại, không phải vì muốn truyền bá cái hay của tác phẩm, nhưng là vì ham tiền và lợi nhuận, đó cũng là một tội rất lớn: lỗi đức công bằng.

        Có những người nổi tiếng cười xòa khi tác phẩm của mình bày bán đầy nơi các nhà sách, mà bản thân mình là tác giả mà không biết gì cả; có những người rất nổi tiếng đã giận dữ vì tác phẩm của mình “bán chạy” quá mà mình thì không có đồng nhuận bút nào.

        Tiếng cười xòa và sự giận dữ đều có lý do chính đáng của nó:

        Cười xòa là vì họ nghĩ rằng Thiên Chúa ban cho họ có những tư tưởng và có khả năng diễn đạt qua ngòi bút, thì Thiên Chúa cũng có cách để làm cho những tư tưởng hữu ích ấy được quảng bá rộng rãi cho mọi người. Giận dữ là vì họ nghĩ rằng họ lao động trí óc quá mệt nhọc để có những tư tưởng, bây giờ lại để người khác làm giàu trên mồ hôi và trí óc của mình...

        Cười xòa và giận dữ là hai thái độ, nhưng ai cũng biết thái độ của người có đức tin thì khác với người không có đức tin, thái độ của người khiêm tốn thì khác với người kiêu ngạo.


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

Thứ Năm, 13 tháng 11, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện


 

37. MAO THỊ PHÊ BÌNH THƠ

Tiêu Sơn Mao Đại Khả không thích thơ của Tô Đông Pha.

        Uông Lý đề xuất thơ của Tô Đông Pha làm ví dụ:

-              “Ngoại trúc đào hoa hai ba nhánh, Xuân giang thủy noãn áp tiên tri.”

        Du Thuyết nói:

-              “Thơ như thế lẽ nào câu cú không kỳ diệu sao ?”

        Mao Đại Khả vẻ giận dữ bất bình nói:

-              “Mùa xuân nước ấm, ngỗng cũng có thể cảm nhận được, sao Tô Đông Pha lại nói chỉ có vịt mà thôi?”

        Mọi người nghe được đều ôm bụng mà cười.

                                                                        (Tiếu Tiếu lục)

 

Suy tư 37:

        Con người ta ai cũng thích phê bình người khác, nhưng rất ít người thích được người khác phê bình và góp ý cho mình...

        Ai cũng muốn được người khác khen ngợi mình, nhưng mình thì chỉ muốn chê bai người khác.

        Ai cũng muốn người khác làm nổi bật mình lên giữa đám đông, nhưng mình thì lại muốn dìm người khác giữa cộng đoàn.

        Ai cũng thích tự cho mình là giỏi giang, nhưng lại không chấp nhận cái hay cái tốt của anh em chị em...

        Vịt () hay ngỗng () đều biết là nước mùa xuân ấm áp, nhưng chữ “vịt” thì hợp với câu thơ hơn vì nó suôn vần, cho nên chỉ vì không thích tác giả mà làm cho lớn chuyện, đó cũng là cái thói xấu của con người.

        Đức Chúa Giê-su luôn trách cứ những người biệt phái và các vị kinh sư vì họ chỉ giữ luật bên ngoài, trên môi miệng, nhưng Ngài vẫn nói với dân chúng rằng, hãy nghe những lời các vị kinh sư dạy, nhưng đừng bắt chước những việc họ làm, đó là sự công bằng mà Đức Chúa Giê-su đã xử sự với những người thích đặt gánh nặng trên vai người khác...


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

Thứ Tư, 12 tháng 11, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


36. ĐÁM CÂY TÁO GIÀ

        Ông họ Trương là huyện trưởng của huyện Dịch, cùng với quan thừa lại họ Hồ có con gái kết thông gia, nhà họ Hồ có nuôi một gánh hát.

        Một hôm, hai nhà họ Trương và họ Hồ mở tiệc lớn, ông họ Trương nói với ông họ Hồ:

-              “Nghe nói vườn lê[1] của tôn phủ rất tốt”.

        Ông họ Hồ không biết ẩn ý chữ “vườn lê 梨園”, nên khiêm tốn trả lời:

-              “Làm gì mà được vườn lê chứ, chẳng qua chỉ mấy cây táo già mà thôi”.

        Tả hữu đều bụm miệng mà cười.

        Từ đó người ta gọi gánh hát của quan thừa lại họ Hồ là “đám cây táo già”.

                                                                        (Tiếu Tiếu lục)

 

Suy tư 36:

        Người thật thà chất phác thì cứ nghĩ rằng ai cũng thật thà chất phác như mình; người ma cô giảo hoạt thì cứ nghĩ rằng mình khôn ngoan hơn người thật thà, nên họ thường tìm cách “chơi khăm” người thật thà, thế là họ lầm to, bởi vì tuy bị hại, bị người ta cười, nhưng người thật thà cuối cùng cũng sẽ được kẻ khác trọng vọng mến thương.

        Trong cuộc sống người thật thà chất phác có nhiều việc phải lo toan: họ lo lắng cho thằng bé nhà bên cạnh hôm nay bị bệnh, họ lo lắng cho người hàng xóm hôm nay không có gì ăn, họ lo lắng không biết trời mưa gió bão thế này người không có nhà cửa thì trú ngụ đâu bây giờ.v.v...đó là những lo toan và suy nghĩ của người có tâm hồn ngay thật.

        Người giảo quyệt thì cũng có những điều lo lắng: họ lo lắng không biết cảnh sát đến bắt mình lúc nào, họ lo lắng không biết hôm nay có ai chửi rủa mình không, họ lo lắng ban thanh tra lúc nào thì đến công ty, họ lo lắng không biết sẽ ngồi tù lúc nào.v.v...bởi vì cuộc sống của họ cứ luôn làm điều hại người...

        Có nhiều người Ki-tô hữu chất phác bị người khác nhạo cười, nhưng họ vẫn luôn sống vui vẻ thật thà, vì họ biết rằng, chính Đức Chúa Giê-su cũng đã bị vua Hê-rô-đê chê rằng dại dột...

Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 
(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

[1]梨園” nghĩa là “lê viên” là nơi vua Đường Huyền tông dạy cung nữ múa hát. 梨園vừa là “vườn lê” vừa là “gánh hát”.

Thứ Ba, 11 tháng 11, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


35. ĐỔI THƠ CỦA THÔI HẠO

        Thời nhà Minh, các sĩ đại phu ở kinh thành thường dùng da chồn để làm thành cái bao, lấy cái bao trùm lên cái mũ để tránh lạnh, gọi là “bao mũ”.

        Một hôm, có vị quan nọ cưỡi ngựa đi thăm bạn bè, có một người cưỡi ngựa đi kế bên thuận tay giựt cái bao mũ mà chạy. Ngày hôm sau, vị quan ấy đi đến nơi làm việc và đem chuyện này thuật lại cho các đồng liêu nghe.

        Có người bèn đổi bài thơ “lên lầu hoàng oanh” của Thôi Hạo và tặng cho vị quan ấy:

-              “Người xưa đã lấy bao mũ đi, giờ không bao mũ để bao đầu. Bao mũ một đi không trở lại, cái đầu chừ nghìn năm trống không”.

        Mọi người cười ha ha.

                                                                        (Tiếu Tiếu lục)

 

Suy tư 35:

        Bị mất cắp là chuyện thường xảy ra trong một xã hội lắm bon chen và hưởng thụ, không có gì đáng cười cả, cái đáng cười là tại sao mình không biết an ủi người bị hại mà còn cười họ !

        Cái bao mũ của người khác mất đi chỉ là chuyện nhỏ so với cái mất đi to lớn của mình là lòng thương cảm, người đánh mất đi lòng trắc ẩn thương cảm thì không còn chạnh lòng thương trước những mảnh đời bất hạnh của người khác; người đánh mất lòng trắc ẩn của mình sẽ trở thành kẻ vô tâm trước đau khổ của tha nhân...

        Cái bao mũ mất đi thì mua lại cái khác, lòng trắc ẩn bị đánh mất thì cũng có thể kiếm lại được.

        Người Ki-tô hữu sẽ tìm lại được lòng trắc ẩn của mình nơi Thánh Giá của Đức Chúa Giê-su, nơi bí tích Hòa Giải và nơi bí tích Thánh Thể, bởi vì những nơi ấy chứa tràn đầy tình thương và lòng thương xót của Đức Chúa Giê-su đối với người tội lỗi là chúng ta...


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư

Chủ Nhật, 9 tháng 11, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


34. BÁ HỔ VIẾT CÂU ĐỐI

Đường Bá Hổ có một lần viết giùm cho thương nhân nọ một bức đối liễn:

-              “Buôn bán như ý xuân, tài nguyên như nguồn nước.”

Người thương nhân ấy không vừa ý, nói rằng ý tứ của bức đối liễn cần phải rõ ràng và dễ hiểu mới hay.

        Đường Bá Hổ viết lại bức đối liễn khác:

-              “Trước cửa buôn bán, giống như muỗi tháng hè, đoàn vào đoàn ra; trong hộc tiền đồng, phải như rận mùa đông, càng bắt càng nhiều”.

        Thương nhân nọ rất là vui vẻ mới cáo từ mà về.

                                                                        (Tiếu Tiếu lục)

 

Suy tư 34:

        Con người ta càng ngày càng sống thực tế: thực tế trong tình yêu, thực tế trong việc làm, thực tế trong cách suy nghĩ và thực tế trong quảng cáo.

        Truyền bá Phúc Âm trong thời đại ngày nay cũng cần phải thực tế cho phù hợp với thời đại, bởi vì không ai tin có một Thiên Chúa là Cha nhân từ, nếu chúng ta –những người con của Cha trên trời- không sống nhân từ với mọi người. Cũng vậy, người ta sẽ cảm thấy chán nản khi đi dự thánh lễ, nếu cha sở giảng Phúc Âm không phù hợp với thực tế cuộc sống xã hội, và cuộc sống thực tế của ngài không phù hợp với lời ngài giảng dạy...

        Người buôn bán muốn thực tế cách quảng cáo, người công nhân muốn tiền lương phải phù hợp thực tế cuộc sống, và người Ki-tô hữu cũng muốn Lời Chúa được giảng dạy cách thực tế hơn, phù hợp hơn với cuộc sống đầy biến hóa hôm nay.

        Bởi vì Lời Chúa vốn là sống động và thực tế.


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

Thứ Bảy, 8 tháng 11, 2025

Chúa nhật 32 thường niên

 


CHÚA NHẬT 32 THƯỜNG NIÊN


Tin mừng : Lc 20, 27-38
“Đức Chúa không phải là Thiên Chúa của kẻ chết, nhưng là Thiên Chúa của kẻ sống.”

Anh chị em thân mến,
Trong bài Tin Mừng hôm nay Đức Chúa Giê-su đã mạc khải cho chúng ta một điều là: Thiên Chúa mà chúng ta tôn thờ không phải là Thiên Chúa của kẻ chết, nhưng là Thiên Chúa của kẻ sống. Đó là một mạc khải vui mừng và hy vọng cho nhân loại và cho chúng ta –những người Ki-tô hữu- tin vào sự sống đời sau.
Thiên Chúa là sự sống
Thiên Chúa của kẻ sống, cũng có nghĩa Ngài là chủ sự sống của mọi loài tạo vật, chính Ngài đã tạo dựng và đem sự sống vào trần gian với tất cả sự cao quý của nó. Từ một cõi hoang vu hỗn độn, Thiên Chúa đã làm cho trái đất trở nên tốt lành bởi những mầm sống của thảo mộc, của thú vật và của con người.

Những người thuộc nhóm Xa-đốc đã không tin có sự sống lại nên đã đến hỏi Đức Chúa Giê-su , và Ngài đã trả lời rất minh bạch cho họ nghe rồi Ngài kết luận: đối với Thiên Chúa tất cả đều đang sống.
Một cánh rừng xanh tươi tốt đẹp đang bị cày phá vì ích kỷ của con người, một bông hoa đang nở chưa đến lúc tàn thì bị con người thô bạo ngắt đi đem về thưởng thức một mình, một sự sống đang hình thành trong bụng mẹ đã bị chính mẹ và ba nó giết đi vì muốn sống ích kỷ hưởng thụ.v.v… cây cỏ cũng có sự sống của loài cây cỏ, thú vật cũng có sự sống của loài thú vật, con người cũng có sự sống của con người, tất cả sự sống này đều được Thiên Chúa ban cho, nhất là con người, để chia sẻ tình yêu và vinh quang của Thiên Chúa đang thực hiện giữa loài người trong vũ trụ này.
Con người ta vì một lý do duy nhất là ích kỷ và hưởng thụ, nên đã phá rừng làm hại môi trường, và trong một ngày –trên thế giới- đã giết hàng trăm ngàn thai nhi đang còn trong bụng mẹ, con số này nhiều hơn cả chiến tranh hạt nhân bùng nổ…
Thiên Chúa là nguồn gốc của sự sống, nên tất cả những gì được xuất phát từ văn hoá sự chết đều trở thành kẻ đối đầu với Thiên Chúa, văn hoá sự chết là hưởng thụ ích kỷ, là cổ võ phá thai, là sống vô luân và loan truyền cuộc sống này cho mọi người. Họ quên mất rằng Thiên Chúa là chủ sự sống và mỗi con người trên thế gian này đều có bổn phận góp tay với Ngài để bảo vệ sự sống, dù sự sống này đang tiến triển để hình thành con người hoặc chưa hình thành đang còn trong bụng mẹ nó…
Đức Chúa Giê-su, Đấng tái sinh con người
Sự chết đã nhập vào thế gian do tội lỗi, đó là lời dạy của thánh Phao-lô tông đồ, và như thế chúng ta có thể khẳng định rằng, ma quỷ là những kẻ đã gieo rắc văn hoá sự chết vào trong thế gian với những đam mê dục vọng và thích lối sống hưởng thụ ích kỷ.
Đức Chúa Giê-su –Đấng Thiên Chúa làm người- đã rành mạch tuyên bố: “Con cái đời này cưới vợ lấy chồng, chứ những ai được xét là đáng hưởng phúc đời sau và sống lại từ cõi chết, thì không cưới vợ cũng chẳng lấy chồng. Quả thật, họ không chết nữa…” (Lc 20, 34-36). Được sống đời sau là ai, đó là những người đã được Máu Con Chiên là Đức Chúa Giê-su rửa sạch, là những người tin vào Đức Chúa Giê-su là Đấng cứu độ, là những người biết trân trọng và biết loan truyền văn hoá sự sống của Thiên Chúa cho tha nhân, bởi vì Thiên Chúa thì làm cho sống còn ma quỷ thì làm cho chết, và ai thuộc về Đức Chúa Giê-su thì sẽ được sống đời đời, đó là chân lý và là nền tảng của văn hoá sự sống.
Anh chị em thân mến,
Có hôm qua, hôm nay và ngày mai;
có năm ngoái, năm nay và sang năm;
có quá khứ, hiện tại và tương lai;
thì đương nhiên cũng có đời trước, đời nay và đời sau .
Đời sau là sự sống lại với Thiên Chúa để sống đời đời, hoặc là để chết đời đời trong hoả ngục với ma quỷ.
Xin Thiên Chúa chúc lành cho chúng ta.

Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.
---------
http://www.vietcatholic.net
https://www.facebook.com/jmtaiby
http://www.nhantai.info

Thứ Sáu, 7 tháng 11, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


33. CHA TẮM CON NGỦ

Kim Thánh Thán đi thăm bạn, nhưng người bạn ấy lấy lý do là bận tắm nên dùng lời nhã nhặn để từ chối.

Kim Thánh Thán lại đi thăm con của người bạn ấy, thì nó lại ngủ.

Kim Thánh Thán thở dài nói:

-              “Cha thì còn trong ngục[1], con trai thì làm tội nhân[2]”.

(Tiếu Tiếu lục)

 

Suy tư 33:

        Tắm, là việc cần thiết cho vệ sinh thân thể, nhưng không thể tắm từ sáng đến chiều mà không có giờ tiếp đãi bạn bè; tắm, là việc cần phải làm ít là một lần trong ngày, nhưng không phải vì chuyện “tắm một lần” ấy mà từ chối tình cảm của bạn phương xa đến thăm...

        Nguyện ngắm là việc ưu tiên của người Ki-tô hữu, nhưng không thể nói với người bị nạn đợi mình đọc kinh xong rồi hãy cứu giúp; nguyện ngắm là việc quan trọng nhất, nhưng không phải vì thế mà để người ăn xin đói lã đứng đợi vì giờ đọc kinh của mình đã đến, bởi vì Đức Chúa Ki-tô đã dạy rất rõ ràng rằng, việc bác ái phải ưu tiên hàng đầu trong cuộc sống của chúng ta, nếu không tin thì hãy mở Phuc Âm của thánh Lu-ca đọc chương 10, câu 29 đến câu 37, thì sẽ thấy việc bác ái là quan trọng đến mức nào của người Ki-tô hữu.

        Đức Chúa Ki-tô không muốn chúng ta cầu nguyện khi tha nhân sắp chết đói, Ngài cũng không muốn chúng ta giữ luật khi mà chúng ta không vì bác ái mà vì luật lệ, để rồi sống như những người máy không biết động lòng trước những đau khổ của người khác.

        Người máy sẽ biết cầu nguyện đọc kinh khi người ta cài đặt chương trình cầu nguyện cho nó, nhưng người máy không biết xúc động trước người nghèo, người khốn khổ và bất hạnh.

        Người Ki-tô hữu không phải là người máy, nhưng là con người có quả tim bằng thịt máu chứ không phải bằng sắt thép, là người con của Thiên Chúa ...

Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 
(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

[1] Chữ tắm () và chữ ngục () đều đọc là “yu” đồng âm khác nghĩa.

[2] Chữ “ngủ ” phát âm là “sui” điệp âm với chữ “tội” phát âm là “zui”, Kim Thánh Thán chơi chữ.

Thứ Năm, 6 tháng 11, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện



 32. BA CÁI KHÔNG CẦN

Có một ông huyện đã già, trước cổng huyện phủ có viết my chữ thật lớn:

-              “Ba cái không cần.“

Rồi lại viết mấy chữ chú thích phía dưới:

-              “Một, không cần tiền; hai, không cần quan; ba, không cần mệnh”.

Buổi sáng ngày hôm sau, ông ta đi quan sát thì thấy có thêm mấy chữ chú thích bên dưới, mỗi hàng viết thêm hai chữ: “Một, không cần tiền” phía dưới viết thêm “quá ít”; “Hai, không cần quan”, phía dưới thêm “quá nhỏ”; “Ba, không cần mệnh”, phía dưới viết thêm “quá già”.

Lão huyện lịnh điên cả cái đầu.

(Tiếu Tiếu lục)

 

Suy tư 32 :

        Ở đời, con người ta đâm chém nhau, gây ra chiến tranh lạnh và chiến tranh nóng, thù hận.v.v...thì cũng đều do tiền, chức tước và tham sống sợ chết mà ra cả, cho nên khi viết “ba không“ tổ bố dán trước cửa thi chẳng có “ma“ nào tin cả...

        Cái mà con người ta mê nhất chính là tiền, cái mà con người ta đeo đuổi cho bằng được là chức quyền danh vọng, cái mà con người ta sợ nhất là chết, vậy mà ông lão quan lại công khai tuyên bố “không thèm“ thì quả là một vị thánh sống vậy.

        Thiện chí của người hoàn lương thường bị mọi người hiểu lầm, bởi vì con người ta thường hay có thành kiến với người lầm lỡ và với người tội lỗi...

        Chỉ có những người hoàn lương mới hiểu được tâm trạng của người hoàn lương mà thôi, mà tất cả chúng ta đều là những tên tội lỗi hoàn lương và được hồng ân của Thiên Chúa tha thứ đón nhận, vậy thì tại sao chúng ta không chấp nhận người anh em chị em đang muốn hoàn lương làm lại cuộc đời như chúng ta ?


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

        

Thứ Tư, 5 tháng 11, 2025

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


31. MÀU SẮC CỦA “LƯƠNG TRI”

Có một thanh niên đến xin học với Vương Dương Minh, khi mới nghe chữ “lương tri” thì mạo muội hỏi:

-              “Lương tri” là màu đen hay màu trắng?”

Mọi người đều cười lớn, anh thanh niên ấy mắc cở đỏ mặt đỏ mày.

Vương Dương Minh chậm chậm nói:

-              ”Lương tri” không phải màu đen cũng không phải màu trắng, màu chính thống của nó là màu đỏ !”

(Tiếu Tiếu lục)

 

Suy tư 31:

        Lương tri chắc chắn là không có màu gì cả, nhưng ai cũng hiểu nó là màu trắng, màu trắng đây có nghĩa là trong sạch, là ngay thẳng, là công bằng.v.v...

        Ai cũng có lương tri, nhưng có thứ lương tri “đen“ như quỷ, và có thứ lương tri “trắng“ như thiên thần...

        Người Ki-tô hữu có một thứ lương tri rất trắng, vì nó được rửa sạch bằng Máu Thánh của Đức Chúa Giê-su trong bí tích Rửa Tội, do đó mà khi họ vui chơi, học hành, làm việc đều làm theo sự chỉ dẫn của lương tri mình, bởi vì lương tri đã được rửa bằng Máu Thánh thì chắc chắn là sẽ luôn trở nên ánh sáng soi cuộc sống của họ, và tỏa sáng cho mọi người thưởng thức và tin theo Đức Chúa Giê-su.

        Lương tri thì không có màu gì cả, nhưng nó có thể bị nhuộm trắng hay bôi đen do cuộc sống của mỗi người...


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư)