29. MƯỜI NĂM DƯỚI CỬA SỔ
Chính phủ Bắc Tống
sau khi dời về miền nam, bởi vì cương thổ nhỏ chút xíu, nên có một số lớn các
quan nhất thời không thể thực hiện chức vụ của mình. Có người đợi hơn mười năm
mà cũng chưa được nhậm chức, cho nên có người đi cày ruộng hoặc dạy học để mưu
sinh.
Do đó, đương thời
lưu truyền một câu nói như thế này:
-
“Cố
nhân nói: Mười năm dưới cửa sổ không người hỏi, nhất cử thành danh thiên hạ biết”;
hôm nay thì “nhất cử thành danh thiên hạ biết, mười năm dưới cửa sổ không người
hỏi !”
(Tiếu Tiếu
lục)
Suy tư 29:
Các quan đời nhà Bắc Tống không vì sĩ diện
mình là quan mà không làm gì cả khi chưa được bổ nhiệm, nhưng họ đã làm rất nhiều
công việc để mưu sinh.
Thời
nay có rất nhiều người vì sĩ diện khi sa cơ thất thế mà không làm gì cả, họ coi
cái sĩ diện của cá nhân mình hơn việc con cái trong nhà không có gì ăn; họ đem
cái sĩ diện hiện tại của mình so sánh với cái tương lai của con cái và gia
đình; họ đem cái hạnh phúc của gia đình vợ con bỏ trong cái sĩ diện đã lỗi thời
của mình mà quăng xuống biển…
Người
Ki-tô hữu luôn nhìn thấy thánh ý của Thiên Chúa trong mọi hoàn cảnh của đời
mình, được bổ nhiệm làm cha sở họ đạo lớn hay nhỏ, được làm quan ở thôn quê hay
ở thành phố, chưa được cấp trên phái đi.v.v…thì họ vẫn luôn chu toàn bổn phận của
mình trong hiện tại, không đứng núi này trông núi nọ, không oán trời trách người,
và nhất là họ biết liên lĩ cầu nguyện để thánh hóa công việc hiện tại của mình.
Mười
năm không được phân chia công tác -đối với người có đức tin- thì đó là thời
gian nghe được rất nhiều điều mà Thiên Chúa muốn họ làm, là thời gian họ vào sa
mạc để chia sẻ tâm tình với Đức Chúa Giê-su…
Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.
(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư)

















