90.
PHÚ
Năm đói,
trong nhà phú ông tích trữ mấy kho gạo lớn, người trong thôn muốn mượn gạo ông
ta với tiền lời là hai phân đến ba phân, nhưng ông ta nói lời lãi quá ít nên
không cho vay.
Có người
liền đề nghị phú ông làm buôn bán, nói:
-
“Ông lão, ông có thể đem tất cả các
kho gạo nấu thành cháo, cho mỗi người mượn một thùng, sau nửa năm phải trả lại
hai thùng cơm. Đến năm được mùa, con cháu của ông càng nhiều, chỗ gần thì lão
ông tự mình đi “xin cơm”, chỗ xa thì kêu con cháu đi “xin cơm” giùm.
(Tiếu Đắc
Hảo)
Suy tư 90:
Lão phú ông giàu có thì cái gì cũng
có, nhưng ông ta không có một quả tim biết thương xót người nghèo khổ, đó là
cái không lớn nhất, lớn hơn cả vàng bạc châu báu của ông hiện có, cho nên ông
không thể nào đi qua cửa hẹp để vào thiên đàng…
Người
Ki-tô hữu đa phần đều biết: dù có mọi sự ở thế gian mà thiếu cái tâm thương xót
thì cũng như không có gì.
Cái có vĩ
đại nhất của con người là lòng thương xót, bởi vì lòng thương xót này từ Thiên
Chúa mà ra; của cải trân quý nhất của người giàu lòng thương xót là người bất hạnh,
người nghèo khó, người mồ côi.v.v…bởi vì họ chính là Đức Chúa Giê-su bị từ chối
nơi các quán trọ, bị chê là dại dột nơi dinh Hê-rô-đê, bị án tử trên thánh giá…
Tập cho
mình có lòng thương xót là đang xây nhà hạnh phúc cho mình trên thiên đàng vậy
!
Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.
(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư)