62. CHÁU CỦA THÁI KINH
Quyền thần
của triều Tống là Thái Kinh có mấy người cháu, từ trước đến nay chưa thấy qua công
việc đồng áng.
Một hôm, Thái Kính nói đùa với mấy cháu:
-
“Mỗi ngày
các cháu đều ăn cơm gạo trắng, thử nói cho ta nghe, gạo đó ở đâu mà có ?”
Một đứa cháu nói:
-
“Gạo đó là
từ trong cối đá giả gạo mà ra ạ.”
Thái Kinh lớn tiếng
cười ha ha.
Đứa cháu khác nghĩ rằng: gạo trong kinh
thành đều dùng chiếc chiếu bao lại và chở đến, cho nên tiếp lời nói:
-
“Không
đúng, cháu nhìn thấy gạo từ trong cái bao chiếu mà ra ạ”.
(Tiếu tiếu lục)
Suy tư 62:
Một hạt
cơm phải trãi qua các công đoạn sau đây: chọn lúa giống, cày ruộng, ngâm giống,
gieo mạ, bừa ruộng, cấy lúa, làm cỏ, bón phân, tưới nước, gặt lúa, xay lúa
thành gạo và cuối cùng thì đem gạo nấu thành cơm ăn, cho nên, ăn được một chén
cơm thì không phải dễ dàng, có pha trộn mồ hôi và có khi cả khi nước mắt của người nông dân.
Gạo không phải ở trong cối xay đá mà có,
cũng không phải ở trong cái bao chiếu mà ra.
Ơn cứu độ không phải do người này người
nọ mà có, cũng không phải do mình mà ra, nhưng ơn cứu độ do bởi Thiên Chúa mà
ra qua các giai đoạn sau đây: trước hết là do tình yêu bao la của Thiên Chúa
Cha, và Con Một của Ngài là Đức Chúa Giê-su xuống thế làm người trong cung lòng
trinh nữ Ma-ri-a, giảng dạy tin mừng Nước Trời, bị các thượng tế ghen ghét vu
khống, bị đánh đòn, bị vác cây thập giá đi chịu chết, và cuối cùng bị đóng đinh
chân tay vào thập giá và chết trên thập giá tại núi Sọ ngoài thành
Giê-ru-sa-lem, xác chôn trong mồ được ba ngày thì Ngài sống lại vinh quang...
Và lý do duy nhất để Đức Chúa Giê-su hy
sinh mạng sống của mình để cứu chuộc nhân loại chính là tình yêu, một tình yêu
trọn vẹn không tỳ vết, tình yêu cho đi mà không đòi lại, đó chính là cốt lõi của
ơn cứu độ.
Ai phủ nhận Đức Chúa Giê-su Ki-tô không
phải là Đấng cứu độ trần gian, thì người đó không thể chia sẻ tình yêu và hạnh
phúc Nước Trời với Ngài.
Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.
(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư)
