Thứ Năm, 9 tháng 2, 2023

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


15.   ĐÓNG CỬA TỪ KHÁCH

Châu Nguyên Tố thường đi vắng nhà, kêu a Lưu ở nhà coi nhà, khách đến thăm, dù cho là khách thường hay đến thì a Lưu cũng gọi không đúng tên của khách.

Châu Nguyên Tố hỏi nó là có khách nào đã đến nhà, nó lúc nào cũng trả lời như sau:

-         “Có người thì mập lùn; có người thì ốm cao râu ria xồm xoàm; có người rất đẹp; có người rất già phải chống gậy mà đi.”

Về sau, ngay cả chuyện người nào mập ốm đẹp xấu nó cũng không nhớ rõ ràng nữa, nên nó dứt khoát đóng cổng lại không thèm tiếp đãi khách đến thăm chủ nhân nữa.

                                                                (A Lưu truyện)

 

Suy tư 15:

        Cái buồn nhất của ông chủ là có tên đầy tớ ngu ngốc.

        Cái buồn nhất của thầy cô giáo là có học trò quá đần.

        Cái buồn nhất của cha mẹ là có đứa con không biết nghe lời nên trở thành hoang đàng.

        Cái buồn nhất của Thiên Chúa chính là chúng ta đã sống trong tội, và quá coi trọng những của cải thế gian hơn phần rỗi của mình mà chúng ta đã đóng cửa tâm hồn của mình, lại không thèm đón nhận những ân sủng của Chúa đã gởi đến cho chúng ta qua hoàn cảnh của cuộc sống.

        Đóng cửa nhà tức là từ chối tiếp khách, và khi chúng ta đóng cửa tâm hồn thì cũng có nghĩa là chúng ta từ chối tiếp nhận ân sủng của Chúa...

        Đúng là Chúa buồn thật...

Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư)