Thứ Tư, 2 tháng 10, 2024

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


3.        CHẾ NHẠO CHỦ NHÀ BỦN XỈN

Có một người làm tiệc thết đãi thầy giáo dạy học cho con mình, nhưng trên bàn tiệc món ăn rất ít.

Hôm ấy trời mưa lớn nên lối đi trơn trợt, có đứa bé bưng thức ăn lên thì bị té ngã làm hư cái mâm, chủ nhà chửi mắng om sòm, đứa bé nói:

-     “Tại đường quá trơn.”

Chủ nhà nói:

-     “Nếu mày có thể viết chữ “trơn ” thì khỏi bị đánh.”

Đứa bé trả lời:

-     “Chữ ‘trơn’ 『滑』 phía trên có một ngôi sao, ở giữa có một cái chấm, phía dưới giống như cái ngó sen, một bên có cái xương lớn.”

Chủ nhà nghe đứa bé không những nói ra chữ “trơn ”, mà lại còn mượn chữ này để chế nhạo ông ta là bủn xỉn nên đỏ mặt tía tai.

                                                          (Nhã Ngược)

 

Suy tư 3 :

        Làm hư cái mâm thì tội cũng không lớn bằng người keo kiết bủn xỉn với tha nhân, bởi vì cái mâm chỉ là một thứ vật chất có tiền là mua được ngay, nhưng keo kiết bủn xỉn với tha nhân thì làm hư cái tình cảm sâu xa trong tâm hồn giữa người với nhau.

        Có hai hạng nhà giàu: một hạng thì rất rộng tay ban phát giúp đỡ tha nhân, bởi vì họ luôn tự biết rằng Thiên Chúa ban cho họ có của ăn của để là để họ thay mặt Ngài giúp đỡ tha nhân; một hạng khác thì rất bủn xỉn vì họ nghĩ rằng mình làm ăn đầu tắt mặt tối mới có tiền bạc, tội gì phải đem cho người khác chứ, thế là họ bủn xỉn với tha nhân và có khi keo kiết với cả bản thân của mình, tức là không dám ăn gì mặc gì, bởi vì sợ tốn tiền...

        Cái mâm không thể quý hơn tâm hồn, lại càng không thể làm cho người giàu có sống thọ, nhưng lòng quảng đại chính là phương thuốc làm cho người nghèo biết nở nụ cười, người đau khổ tìm thấy sự an ủi, và mọi người đều thấy Thiên Chúa hiện diện giữa họ qua hành vi quảng đại bác ái của mình.

  Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư)