CHÚA NHẬT
28 THƯỜNG NIÊN
Tin mừng : Mc 10,
17-30
“Hãy
đi bán những gì anh có rồi đến theo tôi”.
Anh chị em thân mến,
Con người ta ai cũng muốn
được giàu có, muốn có nhiều của cải vật chất để sống sung sướng, cho nên bôn ba
thức khuya dậy sớm để đi kiếm tiền.
Tiền bạc nối liền khúc ruột
của con người, cho nên con người dù phải nguy hiểm đến bản thân cũng cố làm cho
“khúc ruột” của mình càng ngày càng lớn, như vậy mới thoả mãn những nhu cầu của
cá nhân.
Tuân giữ các lề luật chưa
chắc đã được vào Nước Trời bởi vì Đức Chúa Giê-su còn nhắc nhở cho anh thanh
niên giàu có: “Anh phải về bán hết những
gì anh có mà cho người nghèo...” (Mc 10, 21b) –
Giàu có không phải là cái
tội, nhưng sự giàu có thường làm cho con người ta dễ dàng phạm tội và phạm tội
nặng hơn những người khác, bởi vì tiền bạc vật chất mà chúng ta có và sử dụng,
nó không có con mắt để nhìn thấy người nghèo mà giúp đỡ, nó không có tâm hồn để
biết cảm thông, cho nên nó dễ dàng làm cho con người đi lầm đường lạc lối, do
đó mà Đức Chúa Giê-su đã cảnh tỉnh anh thanh niên giàu có cũng như là để nhắc
nhở cho chúng ta ngày hôm nay biết rằng: con lạc đà đi qua lỗ kim còn dễ hơn
người giàu có vào thiên đàng.
Người biệt phái và các
kinh sư cũng như các thầy thông luật đã tuân giữ cách hoàn hảo lề luật, nhưng vẫn
bị Đức Chúa Giê-su chê trách, bởi vì họ chỉ giữ luật theo kiểu mặc áo choàng
cho đẹp cho oai với mọi người, còn tâm hồn thì thật xa cách lề luật, bởi vì họ
đã coi thường những người nghèo khó, những goá bụa và những người neo chiếc cô
đơn, nhưng, trái lại một La-gia-rô nghèo khó không cơm ăn áo mặc đã được ngồi
trong lòng của tổ phụ Áp-ra-ham để hưởng hạnh phúc thiên đàng.
Khoảng cách giữa giàu có
và thiên đàng không phải chỉ đo bằng tiền bạc hay vật chất, nhưng được đo bằng
sự bác ái và yêu thương tha nhân, cho nên nó rất xa và cũng rất gần. Xa là vì
chúng ta coi tiền bạc như là cứu cánh của cuộc sống, cho nên tiền bạc đã như một
hố lửa sâu ngùn ngụt ngăn cách giữa chúng ta và thiên đàng; gần là vì chúng ta
thanh thoát trong việc sử dụng tiền bạc với tinh thần bác ái phục vụ tha nhân,
coi tiền bạc như một công cụ trợ lực cho sự phục vụ ấy tốt đẹp hơn...
Anh chị em thân mến,
Người thanh niên giàu có
trong Tin Mừng hôm nay chính là hình ảnh của mỗi người trong chúng ta, chúng ta
đi tham dự thánh lễ để giữ trọn lề luật như Chúa và Hội Thánh dạy, nhưng chúng
ta chưa thực hành đúng cốt lõi của lề luật là bác ái và yêu thương.
Hưởng thụ những công lao
thành quả của mình làm ra là một hạnh phúc, nhưng càng hạnh phúc hơn khi chúng
ta biết chia sẻ với tha nhân những của cải mình có được, bởi vì cho đi là nhận
lại, cho nhiều thì nhận nhiều, mà cho tất cả là nhận được thiên đàng làm gia
tài của mình vậy...
Câu hỏi gợi ý :
1/ Tự xét mình, anh (chị)
có thấy là mình giàu có hơn người nghèo không, và có lúc nào anh (chị) chia sẻ
với người nghèo cái của mình có: vật chất và tinh thần ?
2/ Chúa nói con lạc đà chui qua lỗ kim còn dễ
hơn người giàu có vào nước thiên đàng. Anh (chị) có thấy đây là lời “chói tai”
hay không, nếu không chói tai, thì anh (chị) làm gì để thực hành lời này cho
đúng ý của Chúa ?
Xin Thiên Chúa chúc lành
cho tất cả chúng ta.
Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.