Thứ Ba, 27 tháng 2, 2024

Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

 


17.      KHÔNG THỂ MỜI UỐNG

Thời nhà Tống, Vương Cảnh Văn đang đánh cờ tướng với bạn bè ở Giang Châu, đột nhiên nhận được sắc lệnh của Tống Minh đế chỉ có hai chữ: “Tứ tử.”[1]

Vương Cảnh Văn thần sắc tự nhiên, vẫn nghiêm chỉnh đánh cờ không lơ là, sau đó đem các con cờ bỏ vào trong hộp, cầm ly rượu thuốc độc nói với bạn bè:

-         “Thật đáng tiếc, loại rượu này không thể mời các bạn uống được”.

Nói xong uống một hơi hết luôn.

                                                                (Cổ kim tiếu sử)

 

Suy tư 17:

        Vui thì mời bạn bè đến chia sẻ, buồn thì giấu kín trong lòng, đó là tâm tình của người quân tử và hơn thế nữa, đó là tâm tình của người Ki-tô hữu chân chính.

        Người Ki-tô hữu rất hiểu giáo huấn của thánh Phao-lô là chia vui với người vui và chia sẻ nỗi buồn với người đau buồn, nhưng chính họ sẽ không đem nỗi buồn của mình đi nói cho ai biết, vì họ xác tín rằng Thiên Chúa là Đấng thấu suốt lòng dạ con người sẽ an ủi họ, hơn nữa họ không muốn vì họ mà người khác thêm lo lắng, mất vui. Đức Chúa Giê-su trong vườn Cây Dầu đã chỉ đem nỗi đau khổ của mình nói với Cha trên trời mà thôi, thì người Ki-tô hữu cũng sẽ noi gương Ngài mà làm như vậy: phó thác nỗi buồn cho Thiên Chúa và đem niềm vui chia sẻ với tha nhân.

        Được lệnh phải uống thuốc độc mà chết khi đang đánh cờ tướng, nhưng vẫn cứ vui vẻ chiếu cố với bạn bè đến cùng, là hành động anh hùng quân tử đầy khí tiết của Vương Cảnh Văn thời nhà Tống.

        Biết đè nén sự đau khổ của cá nhân để vui với người vui, là hành động bác ái đầy tình người của người Ki-tô hữu trong mọi thời đại.

        Tinh thần của người Ki-tô đúng là vĩ đại thật !

Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb. 
(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư) 

[1] “Tứ tử” là cái chết ân huệ của nhà vua ban cho.