Thứ Ba, 24 tháng 9, 2013

Người già đời nhà Hán

NGƯỜI GIÀ ĐỜI NHÀ HÁN
 
 

     Đời nhà Hán có một ông già rất cô đơn nhưng rất nhiều tiền, nhưng rất là bủn xỉn, keo kiết.

     Có một lần, người khác mượn tiền của ông ta, bất đắc dĩ ông ta mới lấy trong hầu bao ra mười  đồng, từ phòng khách đi ra, vừa đi vừa giảm bớt ít lại, nên khi đi ra phòng ngoài, chỉ còn lại phân nửa, nhưng ông ta vẫn cảm thấy lòng đau như cắt, nhắm con mắt lại, lấy tiền đưa cho người nọ, nói: “Tôi đem toàn bộ gia sản cho anh mượn, anh đừng có nói cho người khác biết, bằng không họ sẽ đến tôi mượn tiền như anh vậy !”

     Không bao lâu, ông già ấy chết, tất cả tài sản đều bị quan phủ tịch thu.
(Tiếu lâm)

Suy tư:

     Có người làm ra được đồng tiền không dám xài, không dám mua sắm chi cả, nói bố thí cho người nghèo là chuyện “tày trời” đối với họ; lại có người được tiền bao nhiêu thì xài bấy nhiêu, không thèm tích trữ, xài cho đã, ăn cho sướng cái miệng..., tất cả tính toán đó đều là của con người.

     Đây là lời của Đức Chúa Giê-su: “Anh em đừng tích trữ cho mình kho tàng dưới đất, nơi mối mọt làm hư nát, và kẻ trộm khoét vách lấy đi” . Tích trữ kho tàng ở dưới đất tức là đem tiền gởi vào ngân hàng, gởi vào quỹ tiết kiệm, bỏ vào két sắt khóa lại bằng khóa điện tử. Đùng một cái, nhà cháy, ngân hàng phá sản, tay trắng tay, phải “cày” lại từ đầu để kiếm từng đồng tiền.

     Ngân hàng chắc chắn nhất của chúng ta là người nghèo, bởi vì khi gởi tiền vào ngân hàng này là chúng ta được một lời bảo chứng rất giá trị ngàn đời của Đức Chúa Giê-su: “Phúc thay ai xót thương người, vì họ sẽ được Thiên Chúa xót thương” .

Gởi vào ngân hàng này không cần thủ tục rườm rà, không cần con dấu và chữ ký, cũng không cần tuân theo thủ tục hành chánh, và cái tiện lợi nhất của ngân hàng này là ở đâu cũng có, nghĩa là có mặt khắp nơi trên thế gian, chỉ cần một điều kiện duy nhất: yêu thương họ như chính mình.
 
Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.
dịch và viết suy tư