HÍ HỬNG MÀ TRỞ VỀ
Vương Tử Du ở tại Sơn Âm.
Một đêm nọ mưa tuyết lớn, nửa
đêm tỉnh dậy, mở cửa nhìn ra bên ngoài, tâm tình lập tức kích động lên, uống rượu
ngâm thơ, ngâm câu Tả Tư “Triệu Ẩn”, đột nhiên nghĩ đến Đới An Đạo cầm kỳ thi họa
đều tinh thông nhưng ẩn cư không chịu ra làm quan, hồi ấy Đới ở tại đất Diệm,
Vương Tử Du ngồi thuyền nhỏ đi nhanh suốt đêm đến gặp ông ta.
Qua một đêm mới đến đất Diệm, khi
đã đến trước cổng nhà họ Đới không xa, thì Vương Tử Du lại trở về.
Người cùng đi với ông ta hỏi tại
sao không vào, ông ta trả lời:
-“Khi đi thì tôi hí hửng mà đi, nay trở về thì hí hửng mà trở về, cần gì phải gặp ông ta chứ ?”
(Thế Thuyết Tân Ngữ)
Suy tư:
Có người vui vẻ khi đi, và vui
vẻ khi trở về.
Có người vui vẻ khi đi, nhưng
khi trở về thì buồn sầu.
Trên đường lữ thứ trần gian,
người Ki-tô hữu là những người vui vẻ nhất, bởi vì họ mang trên mình một sứ mệnh,
sứ mệnh “loan báo tin vui phục sinh” cho mọi người, bởi vì trên đường đi, họ
không cô độc vì có Chúa Phục Sinh cùng đồng hành với họ. Không ai loan báo tin
vui mà mặt mày bí xị, cũng không ai loan báo tin vui mà mặt mày cau có khó coi,
nhưng trên khuôn mặt họ sáng ngời nét hân hoan, tâm hồn họ bùng cháy sự nhiệt
tâm phục vụ vì yêu thương.
Vui vẻ ra đi, dù trên đường đi
gặp nhiều chướng ngại vật cản đường, dù trên đường đi có nhiều chống đối vì bất
đồng ý kiến hay bất đồng ý thức hệ, người Ki-tô hữu vẫn cứ mạnh dạn đi tới với
anh chị em mình để loan báo tin vui, để làm chứng cho niềm tin và để phục vụ
trong yêu thương.
“Lạy Đức Chúa Giê-su, sứ mệnh của con được thể hiện rõ ràng nhất
trong ngày con thụ phong linh mục, con vui vẻ đón nhận thánh chức mà Chúa và
Giáo Hội trao cho, và hân hoan ra đi, thì xin Chúa cũng ban cho con được vui vẻ
chu toàn bổn phận, để khi trở về nhà Cha trên trời con cũng vui vẻ hân hoan mà
trở về, như ngày con hân hoan vui vẻ ra nhận chức thánh ra đi phục vụ các linh
hồn...”
Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.
dịch và viết suy tư