Thứ Năm, 28 tháng 11, 2013

Chúa nhật I mùa vọng


MỖI TUẦN

MỘT SUY NIỆM

CHÚA NHẬT & LỄ TRỌNG

(Năm A)

 

Lời ngỏ :

Lương thực linh thiêng hằng ngày của người Kitô hữu là Thánh Thể và Lời Chúa, thiếu hai món ăn cao quý này thì linh hồn của chúng ta –người Kitô hữu- chắc chắn phải chết đời đời.

Tuy nhiên, dù cho có thức ăn cao lương mỹ vị, nhưng nếu ăn vội vả, ăn không nhai hoặc nhai không kỹ thì mất ngon, có khi lại có hại cho bản thân. Cũng vậy, Lời Chúa nếu chúng ta đọc mà không suy tư, suy tư mà không thực hành thì sẽ không ích lợi gì cho chúng ta.

Xin gởi đến các bạn “Mỗi tuần một suy niệm”, là những suy tư Lời Chúa của ngày chủ nhật, để hy vọng- trong cuộc sống hằng ngày- có những lúc vì công việc lu bù không có thời gian nhiều để đọc và suy gẫm Lời Chúa, nó giúp các bạn biết cách thực hành Lời Chúa hơn.

Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.
 
--------------------------------------------------------

 

 


CHÚA NHẬT I MÙA VỌNG

(Năm A)


Tin mừng : Mt 24, 37-44

“Anh em hãy canh thức để được sẵn sàng”.

Anh chị em thân mến,
Lại thêm một năm phụng vụ mới bắt đầu, với lời cảnh cáo của Đức Chúa Giê-su trong bài Tin Mừng mà chúng ta vừa nghe:“Cho nên anh em cũng vậy, anh em hãy sẵn sàng, vì chính giờ phút anh em không ngờ thì Con Người sẽ đến."[1]

Giờ phút không ngờ là sự chờ đợi của hy vọng.
Trong hai tuần này, giáo xứ chúng ta có hai giáo dân được Chúa gọi về: một người được gọi khi đang ngủ, và người kia Ngài gọi khi bệnh ung thư đến ngày cuối, cả hai người này, theo cái nhìn của một mục tử thì tôi thấy họ đã chuẩn bị rất kỹ cho mình trong những giây phút cuối: một người đón nhận ơn thánh của Thiên Chúa trên giường bệnh rất thảnh thơi, lạc quan và tin tưởng vào Thiên Chúa; và một người khác đã chuẩn bị cho mình vì không biết lúc nào thì “ra đi”, cho nên đã sắp xếp rất chu đáo cho gia đình và cho sự ra đi của mình, và Chúa đến gọi bà khi bà ta đang ngủ, một giấc ngủ bình an dài thiên thu...

Cả hai trường hợp trên đây nếu chúng ta thật tâm suy tư thì thật là đáng sợ, bởi vì mạng sống của con người không tùy thuộc vào con người, nhưng tùy thuộc vào Đấng đã làm cho bùn đất trở thành con cái của Ngài. Không có gì đáng lo sợ cho bằng “giờ phút không ngờ”, thật ra nó không phải là bất ngờ, nhưng đã được Đức Chúa Giê-su báo trước, và cái “giây phút không ngờ ấy” đã trở thành “giây phút chờ đợi trong hy vọng” của chúng ta.

Có người chờ đợi trong lo âu và sợ hãi, cho nên họ tìm đến những thú vui để che lấp những lỗ hổng trong khi chờ đợi, họ không nhẫn nại chờ đợi Đấng luôn trung tín đã hứa với họ rằng Ngài sẽ đến.

Có người chờ đợi trong hân hoan và hy vọng, họ chờ đợi với tất cả tin tưởng và yêu mến, cho nên dù sống trong cảnh xô bồ của thế gian, thì tâm hồn của họ vẫn hướng đến Đấng mà họ đang chờ đợi, đó là Đức Chúa Giê-su –Đấng cứu độ nhân loại.

Vì chờ đợi trong hy vọng nên họ -người Ki-tô hữu-biết chia sẻ niềm vui nỗi buồn với tha nhân,
vì chờ đợi trong hy vọng nên họ biết phục vụ anh chị em với tất cả nhiệt tình,
vì chờ đợi trong hy vọng nên họ biết tha thứ những lỗi lầm cho nhau...
Vì chờ đợi trong hy vọng nến giờ phút bất ngờ sẽ không bất ngờ nữa đối với họ nữa, nhưng là giây phút linh thiêng nhất, thánh thiện nhất của người Ki-tô hữu tại trần gian này.

Anh chị em thân mến,
Theo Kinh Thánh, ông No-ê đóng tàu một trăm năm mới hoàn thành, một trăm năm là giây phút chờ đợi và cũng là một cơ hội để mọi người có dư đủ thời gian xét mình, ăn năn tội, và sửa đỗi tính tình của mình, nhưng họ không muốn nghe và cũng chẳng muốn thấy, nên đại họa hồng thủy thình lình ập đến...

Chủ nhật thứ nhất Mùa Vọng đã bắt đầu, cũng là thời điểm mỗi người Ki-tô hữu đi sâu vào đời sống nội tâm, nghe và thực hành lời của Chúa cách đặc biệt hơn, để chúng ta có đủ thời gian chuẩn bị, có thời gian vui mừng trong hy vọng của đợi chờ ngày Chúa đến...

Xin Thiên Chúa chúc lành cho chúng ta.
 
Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.


[1] Mt 24, 44.