Thứ Ba, 3 tháng 12, 2013

Đi thăm Kê Khang

ĐI THĂM KÊ KHANG
 
 

Chung Sĩ, Lý Tinh đều rất có tài và có học vấn.

Họ không quen biết Kê Khang, cùng nhau đi thăm Kê Khang, một ngày nọ thấy Kê Khang đang ngồi rèn dưới gốc cây cổ thụ, Hướng Tử Kỳ đang ở bên kéo đồ thổi bể cho lửa cháy.

Kê Khang như không biết bên cạnh có người, chỉ lo việc rèn khí cụ và làm không ngừng tay, cho đến gần tối mà cũng không nói với họ một tiếng, họ bèn bỏ đi.

Kê Khang nói:

-“Nghe được cái gì mà đến ? Thấy được cái gì mà đi ?”

Chung Sĩ trả lời:

-“Nghe được cái muốn nghe mà đến, thấy được cái muốn thấy mà đi”.
(Thế Thuyết Tân Ngữ)

Suy tư:

     Người có thực tài học vấn là người không câu nệ tiểu tiết, họ mong mỏi muốn nghe được những lời nói, những tư tưởng hay của người khác, cho nên họ không quản ngại đường xa đường gần mà đi tìm, họ không tự cao tự đại trong kiến thức và học vấn của mình.

     Có người mới kết thúc khóa học thì quăng sách vở vào xó, nói: “Học nhiều quá rồi” và từ đó không còn “rờ” tới quyển sách nữa; có người khi nghe người ta nói cha này giảng hay, cha nọ giảng có tư tưởng thì phản bác: “Tư tưởng đó cũ rích rồi, không hợp thời.”...

     Người thời xưa “nghe được cái muốn nghe mà đến, thấy được cái muốn thấy mà đi” nên họ đã trở thành những người uyên bác và có lòng khiêm tốn, còn người thời nay thì “nghe được cái muốn nghe mà không đến vì kiêu ngạo, thấy được cái muốn thấy mà không đi vì bận cãi lý và cho mình là hay, cho nên suốt đời tâm hồn của họ cứ bị nhốt trong ngục tù kiêu ngạo và ích kỷ...
 
Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.
dịch và viết suy tư