84.
TIẾNG VỌNG CÁCH VÁCH
La Thừa Tự khi còn ở Châu Tây, mỗi đêm đều nghe tiếng âm
thanh va chạm của nhà hàng xóm kế bên không dứt cho đến trời sáng thì thôi.
La Thừa Tự hiếu kỳ muốn biến rõ là như thế nào, bèn đục một
lỗ nhỏ nơi bức vách để quan sát, té ra là người hàng xóm vì trời quá lạnh nên
hai hàm răng đánh nhau cầm cập !
(Cổ kim tiếu sử)
Suy tư 84 :
Ở những thành phố và những nơi phố thị người hàng xóm thường
dửng dưng với nhau, bởi vì ai cũng sống cho mình, cửa nhà đóng kín mít cả ngày
và có khi “chơi” cả một con chó Phú Quốc ngồi ngay trước cổng canh nhà, cho nên
tuy nhà sát vách mà không biết đến nhau...
Con người ta vì nhiễm thói ích kỷ của tội nguyên tổ nên
luôn trở thành kẻ xa lạ của nhau, thậm chí xa lạ ngay cả trong gia đình của
mình.
Con người thời nay chỉ trong nháy mắt là biết được chuyện
đang xảy ra trên thế giới, nhưng chuyện xảy ra ngay bên cạnh nhà của mình thì lại
không biết, bởi vì con mắt xác thịt thì thích nhìn đến những chuyện trên mây
trên gió, tức là thích nhìn những sự việc mà mình chỉ cảm nghiệm qua màn hình,
còn con mắt tâm hồn có thể nhìn thâu qua bức tường ích kỷ, ghét ghen, thù hận
thì lại bị bịt kín bởi thù hận, ghét ghen và ích kỷ kiêu căng, cho nên không
nghe không thấy những mảnh đời tội nghiệp của nhà nghèo bên cạnh nhà mình để
giúp đỡ và ủi an...
Người Ki-tô hữu được Đức Chúa Giê-su cứu chuộc, Đức Chúa
Thánh Thần thánh hóa nên tai mắt tâm hồn của họ rất nhạy bén trước những đau khổ
của tha nhân, nhất là người hàng xóm bất hạnh bên cạnh nhà mình.
Thứ tự truyền giáo là như thế này: trước tiên là trong
gia đình, thứ đến là hàng xóm, tiếp đến là ngoài đường và cứ thế mà lan rộng ra
đến với mọi người...
Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.
(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư)