Thứ Sáu, 1 tháng 3, 2013

Hoa Tử thích bệnh

HOA TỬ THÍCH BỆNH
 
 
Nơi đất phía nam nước Tống có một người tên là Hoa Tử, thời trung niên có bệnh hay quên, người nhà bèn đến sử quan xin coi bói, hướng về thầy cúng khấn vái, thầy cũng không đem lại hy vọng, bèn đến thầy thuốc xin trị bệnh, nhưng thầy thuốc không chữa.
Nước Lỗ có một vị thâm nho nói: “Bệnh này không phải đi coi quẻ mà hết, hoặc khấn vái là có thể diệt trừ được, hoặc dùng dược liệu là có thể thuyên giảm. Tôi thử biến hóa tư tưởng của nó xem sao, làm như thế có lẽ bệnh sẽ thuyên giảm chăng.”
Thế là, ông ta để Hoa Tử ngủ ngoài trời, bệnh nhân liền đòi áo quần; để Hoa Tử nhịn đói, bệnh nhân liền muốn ăn cơm; để Hoa Tử ở trong một căn phòng tối, bệnh nhân liền muốn ánh mặt trời.
Nhà thâm nho thích thú nói liền với con trai của Hoa Tử: “ Bệnh của cha anh có thể trị được, nhưng đơn thuốc của tôi rất là bí mật, không thể nói cho ai biết được. Để cho tôi ở một mình với bệnh nhân trong bảy ngày.”
Đứa con trai gật đầu đồng ý, kết quả căn bệnh hay quên của Hoa tử đã bị hơn nhiều năm, nay chỉ một chút là hết hẳn.
Nhưng, sau khi Hoa tử đã trở lại thành người thông minh, thì nổi giận ghê gớm, trách mắng vợ và con trai, lại xách giáo đuổi theo nhà thâm nho. Có người hỏi duyên cớ ra sao.
Hoa tử nói: “Trước đây tôi mắc bệnh hay quên, đầu óc trống trải không biết chuyện thiên hạ có không. Bây giờ đột nhiên nhớ lại chuyện ngày trước tồn vong thế nào, nó quấy rầy lòng dạ không dễ bồn chồn của tôi. Tôi lo lắng chuyện tồn vong, mất được, buồn vui, tốt xấu của tương lai tôi, lại còn làm cho tâm hồn tôi buồn phiền, thật đáng qúy thay cái bệnh hay quên đó, tôi bệnh mới lành, bệnh hay quên ấy có thể giữ nó lại được chăng?”

(Yến tử xuân thu)

Suy tư:
Đi học mà có bệnh hay quên thì học trước quên sau, học rồi thì trả lại cho thầy cô, thành tích chắc chắn là đội sổ.
Trai gái yêu nhau mà mắc bệnh hay quên thì thật là rắc rối, phiền phức, hẹn trước quên sau, làm người yêu đứng chờ dài cả cổ, rồi mất công xin lỗi, quên mười lần như thế, thì chắc chắn có ngày sẽ chia tay nhau
Hay quên là căn bệnh rất phiền phức trong thời đaị này, cho nên chẳng ai muốn mình mắc bệnh này cả. Nhưng có một người suốt đời thích mắc bệnh hay quên này, đó là Thiên Chuá. Bạn nghĩ coi, Ngài đúng là Thiên Chuá hay quên: khi chúng ta phạm tội xúc phạm đến Ngài, nếu chúng ta thật lòng hối cải ăn năn, thì nơi toà cáo giải, Ngài đã quên hết tội chúng ta; cứ mỗi lần chúng ta sám hối về những tội lỗi của mình, thì Ngài đều tha và quên mất tiêu tội lỗi của chúng ta, dù đó là tội lớn như trời, rộng như biển, như vậy có phải là Ngài hay quên không chứ?
Tôi có trí nhớ dai hơn cả Thiên chúa, vì tôi không quên những lỗi lầm của anh em; tôi có giọng lưỡi sắc bén hơn cả con dao, khi tôi luận tội anh em, nhưng tôi có một cái bệnh rất tồi: đó là bệnh không nhớ những khuyết điểm sai lầm của mình, không nhớ những lần mình làm tổn thương anh em chị em vì những kiêu căng ngạo mạn của mình, nhưng lại nhớ hoài khuyết điểm của anh chị em.
Xin Chúa cho con biết nhớ những lỗi lầm của mình để sám hối, và quên đi những khuyết điểm của người khác để yêu thương.
Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.
dịch và viết suy tư