Thứ Tư, 17 tháng 4, 2013

Tuyển tập: những lời hay


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.
(Dịch từ tiếng Trung Quốc)
 

 

TUYỂN TẬP

NHỮNG LỜI HAY

Lời ngõ :

“Tuyển tập : Những lời HAY” là một tập sách nhỏ mỏng với 262 câu với những nội dung hàm ý rất hay và có tính giáo dục luân lý, có thể giúp cho chúng ta tu tâm dưỡng tính để sống vui vẻ giữa cuộc đời bon chen.

Lấy Lời Chúa làm nền tảng và đem “Những lời HAY” này xây dựng trên nền tảng ấy, là chúng ta có một cuộc sống đầy đủ nhân cách tốt đạo đẹp đời giữa cuộc sống đời thường của chúng ta.

Xin giới thiệu với các bạn Tuyển tập : Những lời HAY này, và chúc các bạn thành công trong việc tu tâm dưỡng tính.

 
Người dịch
Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.
 
----------------------------------------------------------
 

TUYỂN TẬP

NHỮNG LỜI HAY


1.           Làm việc thì không sợ không thành công, chỉ sợ không lâu bền.

2.           Làm việc thiện phải cấp thời, công đức phải liên tục.

3.           Anh em một lòng thì đất sét trước cửa hóa thành vàng.

4.           Lòng có quyết tâm thì tự nhiên có trí huệ.

5.           Con người phải yêu mình mới có thể yêu người trong thiên hạ.

6.           Nghịch cảnh nếu không đến thì trong tâm phải giữ một chữ “khoan”.

7.           Hôm nay làm sai, ngày sau hối cải thì phải gấp đôi thời gian; kết thiện duyên càng ngày càng tốt, ác duyên thì phải thêm thiện hóa giải.

8.           Nghịch cảnh trước mắt nên vui vẻ chấp nhận mới có thể diệt trừ nghiệp chướng.

9.           Con người đều có khuynh hướng tìm bên ngoài, thật ra quan trong nhất chính là tìm ở nội tâm.

10.        Tâm vui vẻ là một loại hàm dưỡng, có thể làm cho người chung quanh đều có cảm giác phấn khởi như gội gió xuân.

11.        Làm việc tốt không phải là quyền phát minh sáng chế của nhà giàu, nhưng là sự tham gia của người có tâm.

12.        Dũng cảm tiến lên vì người mà phục vụ, chính là hạnh phúc.

13.        Nếu lại có cơ hội tốt thì báo phúc, nếu không thể nắm vững nhân duyên thì cơ hội sẽ vuột mất.

14.        Khó đi mà có thể đi, khó bỏ mà có thể bỏ, khó làm mà có thể làm thì mới có thể thăng hoa nhân cách mình.

15.        Cuộc sống con người không nhất định tròn tròn là tròn; nhưng người có sự lịch lãm thì lúc nào cũng có thể vung nắm.

16.        Tâm phải sáng giống như ánh trăng sáng, có nước là có trăng; tâm phải giống như trời cao, mây mở là thấy trời xanh.

17.        Phải theo thanh, sắc để điều tức nhất cử nhất động của mình; bất cứ lúc nào, bất cứ tình huống nào đều phải có vẻ mặt hòa nhã, giọng nói nhỏ nhẹ.

18.        Chính người chỉ biết tôn trọng mình, mới có thể dám thu nhỏ mình.

19.        Biết duyên, quý duyên, tái tạo thiện duyên.

20.        “Tu hành” là sửa chữa lại cho đúng tư tưởng, quan niệm và hành vi sai trái của mình.
 
21.        Nhà rộng không như tâm hồn rộng.

22.        Nói nhiều không bằng nói ít, nói ít không bằng nói hay.

23.        Phải dùng tâm không nên nhọc lòng lo nghĩ.

24.        “Tâm đẹp” thì nhìn cái gì cũng thuận mắt.

25.        Mất đi hiện tại, về sau sẽ hối hận.

26.        Muốn đối xử như người tốt, thì tự mình phải làm một người tốt.

27.        Tuyệt nhiên không có tiền chính là vui vẻ, không làm gì đáng thẹn thì lòng bình an.
 
28.        Thề nguyện thì nên thề nguyện tốt, nói năng thì phải nói lời hay.

29.        Lúc muốn phê bình người khác, thì trước hết nên nghĩ coi mình đã hoàn thiện vô khuyết chưa.

30.        Cuộc đời của con người phải không ngừng phát huy công năng của nó, thì cuộc sống con người mới có ý nghĩa.

31.        Người tự ái chân chính sẽ không tính toán với người khác.

32.        Sinh mệnh vô thường, tuệ mệnh vĩnh cửu; lòng mến mênh mông, tinh thần tồn tại.

33.        Ước muốn là điểm xuất phát của thành công, cái cần thiết của đời sống con người là ước muốn, cũng chính là hy vọng.

34.        Ước muốn – cần phải sinh lợi cho nguyện vọng lớn của đông đảo dân chúng, và mọi nơi mọi lúc phải cố gắng mà thực hiện.

35.        Đọc sách cầu học không chỉ là tăng thêm trí thức trí năng quảng bác, mà cần phải nâng cao phẩm cách, thay đổi khí chất.             

36.        Không nên để ý tới chuyện tàn ác của người khác; mà nên thường xuyên thức tỉnh mình việc gì nên làm và việc gì không nên làm.

37.        Luôn luôn ôm lấy lợi ích tâm của mọi người, thì có thể vĩnh viễn không xa cách thiện lạc.

38.        Thưởng thức người khác tức là đứng đắn với mình.

39.        Muốn đạt tới sự tán thưởng của người khác, thì phải tán thưởng người khác trước.

40.        Thân cao bảy tấc không bằng mặt một tấc; mặt một tất không bằng thốn mũi, một thốn mũi không bằng một chấm tâm. “Thiên đàng địa ngục do tâm tạo ra”.

41.        Việc tốt, chúng ta phải hưởng ứng; việc xấu, phải ngưng ngay lập tức.

42.        Thành công là do phát huy ưu điểm, thất bại là do tích lại khuyết điểm.

43.        Con người ta thường thường không phải không có sức để làm việc, nhưng là không dám làm.

44.        “Đường” cần phải đi mới có thể tới, “việc” cần phải làm mới có thể thành công, mà “khổ” thì cần phải chấp nhận mới có thể loại bỏ.

45.        Người có thể tha thứ cho người khác thì rất là vui vẻ ! Đang lúc anh tha thứ cho người khác, thì cũng là lúc sự buồn phiền trong tâm hồn của anh cũng biến mất.

46.        Đất đai là do con người cày xới; có năm thứ nhất gieo hạt mới có năm thứ hai gặt hái.

47.        Đang ở nửa đường so với đi đến mục tiêu càng khổ hơn.

48.        Hôm nay lui một bước chính là cái vốn của ngày sau tiến một bước.

49.        Chỉ cần tin tưởng năng lực của mình vô hạn thì làm việc gì cũng sẽ thành công.

50.        Biển thế gian có thể lấp bằng, nhưng cái ngang dứơi mũi –cái miệng nhỏ xíu- thì vĩnh viễn lấp không đầy.

51.        Con người ta phần đông đều có tâm danh lợi, lại còn thích tranh chấp với người, tranh chấp với việc. Nếu có thể không tranh chấp với người, thì khỏe người; không tranh chấp với việc thì an việc; người việc không tranh chấp thì thế giới đều bình an.

52.        Cuộc sống có hăng say thì sống sung sướng vui vẻ ! Công việc cần có hiệu suất thì làm việc mới đến nơi đến chốn !

53.        Việc sợ người ta biết thì không nên làm, việc không nên làm thì không nghĩ tới.

54.        Việc của thế gian đều là cùng nhau tương đối, chỉ cần chúng ta lấy tâm hồn yêu thương thành thật để đối xử với người, lấy bụng dạ trong sáng ngay thẳng để tiếp nhận hoàn cảnh chung quanh, thì đời sống con người bất cứ nơi đâu cũng đều sung mãn chân thiện mỹ.

55.        Gặp khốn khó thì nhất định phải dùng ý chiến đấu lớn hơn để đối diện; duy có can đảm đối diện khó khăn mới có cơ hội đi đến chiến thắng.

56.        Làm việc giống như làm đề ứng dụng của số học, nếu chỉ biết cộng trừ nhân chia mà không biết linh hoạt ứng dụng thì cũng như là không biết làm vậy.

57.        Đối xử với người phải có lòng khoan dung, lời nói phải thận trọng.

58.        Vì việc thiện mà ôm ấp tâm hồn luôn công bình, mới có thể an nhiên tự tại.

59.        Hiếu đạo quan trọng ở chổ nghe theo, phải quan tâm đến cha mẹ, lời nói nhu thuận, thân cận thì không thể không nhẫn nại và tị hiềm.

60.        Đầy lý lẽ, được lý mà không tha người thì không chỉ gây ra rắc rối tổn thương người và tổn thương mình, thậm chí không cách gì hóa giải thù hận, người việc không trọn vẹn.

61.        Chăm lo điều chỉnh tâm mình, đem cái hận người, cái tâm oán kỵ quắc mắt trừng người chuyển biến thành quả tim yêu thương, quả tim khoan thứ.

62.        Một người có thể bị người khác yêu cầu, nếu có năng lực thì nên vì người mà lao động, thì cuộc sống mới là hạnh phúc nhất.

63.        Người khác mạnh hơn mình, tôi phải kính trọng họ và học hỏi với họ; người khác không như mình, tôi phải khiêm tốn hướng dẫn họ, khuyến khích họ.

64.        Có bao nhiêu sức lực thì làm bấy nhiêu việc, và đừng nên đợi, bởi vì đợi thì thường rơi vào khoảng không.

65.        Bông lúa càng no đầy thì càng rủ xuống; một người càng thành tựu thì càng phải có tính khiêm tốn.

66.        Tôi không coi thường mình cũng không tự đại.

67.        Nghe được lời hay giống như chất xốp gặp nước, thấm giữ bền lâu.

68.        Thánh nhân tu tâm không loại bỏ hoàn cảnh, phàm bỏ đi hoàn cảnh thì không phải tu tâm; cho nên tự mình tu hành thì không cần phải chọn hoàn cảnh.

69.        Hiếu thuận phải cấp thời, làm việc thiện cũng phải cấp thời.

70.        Nên chúc phúc người khác và cũng phải chúc phúc mình; chúc phúc mình thì không phải thở dài não ruột

71.        Để cha mẹ tán thưởng một câu hơn là cầm tiền đi trừ nạn khắp nơi; bởi vì lời tán thưởng của cha mẹ chính là lời chúc phúc lớn nhất.

72.        Không nên cứ yêu cầu người khác làm cho mình cái gì, nhưng suy nghĩ mình có thể làm gì cho người khác.

73.        Niềm vui của con cái là mặt trời mùa đông của cha mẹ.

74.        Giúp đỡ người khác là giúp đỡ mình; bởi vì không một ai sống thui thủi một mình.

75.        Thường ai chỉ nhìn thấy vết nhơ bên ngoài của người khác, thì lại không nhìn thấy rác rưởi bên trong tâm hồn mình.

76.        Nếu có người xin lỗi chúng ta mà chúng ta ôm hận trong tâm, thì đó là ngu si; trong cuộc sống luôn luôn có thể quan sát nguyên nhân thì có thể xóa bỏ ngu si.

77.        Phải đoan đoan chính chính, không nên hì hì hà hà; phải nên thật cẩn thận, không nên ồn ào tung tóe.

78.        Tha thứ nhiều cho người khác thì được nhiều phúc; đem tâm phóng cho lớn thì phúc lớn.

79.        Mặc dù rờ không được, nhìn không thấy hình tượng và màu sắc của không khí, gió và điện, nhưng không thể phủ nhận công năng và tác dụng của chúng nó. Cũng vậy đạo lý linh nghiệm đối với Thiên Chúa, ma quỷ, thần, phật, bồ tát đều không thể coi nhẹ; thiện ác có báo như hình với bóng.

80.        Con người sợ năm khí : tà khí, ngạo khí, ý khí, dâm khí, sanh khí. Con người ta cần năm tâm : chính tâm, thành tâm, hư tâm, tế tâm, quyết tâm.

81.        Với người chung sống cần nhớ mãi chữ “mặc”; với gia đình chung sống cần nhớ mãi chữ “nhẫn”; với đời chung sống cần nhớ mãi “khoan”.

82.        Bớt dục thì bớt buồn bực, yên ổn thì lợi lớn nhất.

83.        Tâm hại người thì không nên có, tâm phòng người thì không thể không có.

84.        Không nên cảm thấy mình không hạnh phúc, trên thế giới có rất nhiều người khốn khổ hơn mình.

85.        Dũng cảm chấp nhận người khác phê bình, là cơ hội điều chỉnh khuyết điểm của mình.

86.        Người từ thiện có sức mạnh nhất chính là đầu não của mình.

87.        Đạo để chung sống với người là ở nơi cái nhịn nhục vô hạn.

88.        Cảm tình của người từ thiện thì to lớn vô cực, có thể đem tình yêu đến cho tất cả chúng sinh.

89.        “Niệm phật” là để phát huy mình,, chuyển tính phàm phu thành tính của thánh nhân.

90.        Thuốc thật khó trị bệnh oan nghiệt, của bất lương không làm giàu được mệnh người nghèo.

91.        Đạo đức là ngọn đèn sáng đề cao mình, mà không nên là cái roi mắng nhiếc người khác.

92.        Người đối với nội tâm mình có cảnh giới, thì sẽ nhảy thoát được lưới của ma quỷ.

93.        Đường là nơi con người đi ra ! Đường xa vạn lý đều phải bắt đầu từ bước thứ nhất.

94.        Làm cái nên làm là trí tuệ, làm cái không nên làm là ngu si.

95.        Thế giới trọc ác, chỉ cần một khoảnh tim yêu, thì nhân gian thành nơi tịnh thổ (đất Phật).

96.        Có sức mạnh cố nhiên là quan trọng, càng quan trọng hơn vẫn là phải có tâm.

97.        Sống mà học thiện thì có thể cứu mình lại có thể cứu người : bắt đầu học làm ác thì không những hủy người mà còn hủy mình.

98.        Đối xử với người lùi một bước, yêu người rộng một bước, thì trong cõi nhân sinh sẽ sống được rất khoái lạc.

99.        Sai lầm lớn rất dễ phản tỉnh, thói quen nhỏ không dễ bỏ đi.

100.    Người không thể cúi thấp đầu là bởi vì nhiều lần nhìn lại cái thành tựu trong quá khứ.

101.    Nhìn thành công của người khác như thành công của mình chính là người từ thiện.

102.    Bồi dưỡng khí chất của mình cho tốt, không cần tranh cái sỉ diện; tranh chấp thì là giả, dưỡng mới là thật.

103.    Ai ai cũng có thể khơi thông thì có thể yên ổn vô sự, giả như nhiều tâm mà nghi ngờ thì thành ra tội.

104.    Lập tức nắm vững chính là dụng tâm.

105.    Đúng sai nên giáo dục, ca ngợi nên cảnh giác; ghét bỏ nên phản tỉnh, hiểu lầm thì kinh nghiệm,  bất cứ mọi phê bình đều là bài học quý giá.

106.    Một lời nói không thích hợp thì làm cho lòng người nảy sinh sự bài xích; lời muốn nói thì phải thích hợp có ích, nhiều một câu thiếu một câu đều không hay.

107.    Răn dạy người khác thì cũng phải phân biệt trong ngoài; đối ngoại phải nhu, đối nội phải chính.

108.    Chỉ cần tìm ra đường, không sợ đường xa gần.

109.    Cách ăn ở, làm việc phải có “thành ý” chân chính phát ra tự trong tim, phải có ý muốn thành khẩn, làm việc chính đáng. Chỉ cần làm việc chính đáng là nhân cách cao thượng thì tự nhiên có người ủng hộ, cho nên làm người “thành tín” rất là quan trọng.

110.    Làm người thì nên có lòng tin ! Tất cả công đức, tất cả lòng yêu mến, tất cả lòng từ bi, tất cả dâng hiến, đều là từ điểm lòng tin này mà bắt đầu, cho nên lòng tin rất quan trọng.

111.    Làm người rất thanh bạch mà không yêu cầu trả lại, nhân cách như thế mới đúng là nhân cách thật.

112.    Mỗi một ngày đều bắt đầu làm người, mỗi giây mỗi phút đếu là cảnh giác mình.

113.    Thời gian có thể bồi dưỡng nhân cách, có thể bồi dưỡng sự nghiệp và cũng có thể tích trử công đức.

114.    Một cá nhân ở thế gian làm được bao nhiêu việc thì cũng như thọ mệnh dài bao lâu, do đó cần phải cạnh tranh với thời gian, thiết nghĩ không có gì làm cho thời gian qua không.

115.    Thời gian, đối với người có sự khôn ngoan mà nói thì quý giá như kim cương, nhưng đối với người ngu thì giống như bùn đất không có chút gì là giá trị.

116.    Mỗi ngày làm việc tốt thì mỗi ngày đều vui vẻ.

117.    Con người ta bất cứ lúc nào thường có thể tự do tự tại, nhưng lại bị một loại tự do muốn làm gì thì làm lừa dối, ném thời gian vào hư không mà không tự cảm thấy.

118.    Con người ta phần nhiều say mê tìm kiếm kỳ tích, do đó mà ngừng trệ không tiến; thời gian dù cho dài hơn nữa thì cũng không có chổ dùng, cuối cùng thì cũng không được gì.

119.    Thường ngày không có việc gì làm thì thời gian qua mau, sự sa đoạ của con người chính là từ từ ngủ mê trong sự uể oải ! Mà lương tri thì suốt đời ngủ như thế ! Như thế thì sinh mệnh, chỉ có thể gọi người đang ngủ.

120.    Đời người thì khác thường, khi xã hội cần đến anh thì anh phải mau mắn đi làm; hôm nay có thể đi được thì phải mau mắn cất bước đi ngay.

121.    Dùng trạng thái yên lặng của tâm để nhìn dáng của chúng nhân và vũ trụ, nghe tiếng của địa cầu và chúng nhân.

122.    Tâm như tấm gương, mặc dù cảnh vật bên chuyển biến, nhưng tấm gương vẫn không chuyển biến; cảnh vật thì chuyển mà tâm thì không chuyển.

123.    Từ tâm là tâm đồng tình, có thể hổ tương khoan dung thông cảm nhẫn nại, hơn nữa biểu hiện một phần khoan tâm ái tâm, chính là từ tâm; hạnh phúc nhất của đời người là có thể khoan dung và đáng thương hại tất cả người của chúnh sinh.

124.    Có hôm qua, hôm nay và ngày mai; có năm ngoái, năm nay và sang năm; có quá khứ, hiện tại và tương lai; đương nhiên cũng có đời trước, đời nay và đời sau.

125.    Anh cắt đứt liên hệ với sự sai lầm thì chính là cắt đứt liên hệ với phiền não; phiền não ít thì trí hụê tất phải tăng trưởng.

126.    Có thể bày ra lòng nhân ái thi có phúc, có thể tiểu trừ phản não chính là bi chính là bi.

127.    Nhiều hơn một lần tha thứ cho người khác thì là  nhiều hơn một lần tạo phúc; có thể đem lượng làm cho lớn thì phúc lớn.

128.    Luôn luôn tồn tâm tốt, ngày ngày mới là ngày tốt.

129.    Chịu khổ là khổ, khổ hết thì ngọt đến; hưởng phúc là phúc, phúc hết thì bi đến.

130.    Cầu phúc thọ chi bằng cầu bình an, bình an chính là thêm thọ phúc.

131.    Tính nết, miệng lưỡi không tốt, tâm địa cứ tốt thì không kể là người tốt.

132.    Tha thứ cho người khác là một đức tính đẹp, tha thứ cho mình là hại đức.

133.    Thống hối là sự thông báo của linh hồn, cũng có thể nói là sự quét sạch lớn cái ô nhiễm của tinh thần.

134.    Miệng nói lời hay, tâm nghĩ chuyện tốt, thân làm việc tốt.

135.    Tia lửa mặc dù nhỏ, nhưng đều có thể đốt cháy cây cối cao ngất như núi; cho nên Phật nói : “Không nên coi nhẹ sự ác nhỏ”.

136.    Có đủ lòng tin, nghị lực, dũng khí, thì không có việc gì trong thiên hạ làm mà không thành công.

137.    Thành tựu lớn nhất của đời người chính là từ trong thất bại mà đứng lên.

138.    Miệng nói lời hay thì như nhả hoa sen, miệng nói lời xấu thì như phun rắn độc.

139.    Ánh mặt trời lớn, ơn cha mẹ lớn, lượng quân tử lớn, tiểu nhân khí lớn.

140.    Mỗi ngày cám ơn cha mẹ, không nêdn làm những việc có lỗi với cha mẹ.

141.    Đầy lý lẽ nhưng phải hoà, được lý phải tha người.

142.    Người thích nói lời viễn vông, thì trước tiên dối mình, sau đó mới nói dối người khác.

143.    Thời gian có thể tích lũy nghiệp học và cũng có thể tích lũy công đức.

144.    Quên đi cái hay cái tốt ngày hôm qua và nắm vững hôm nay.

145.    Không nên làm nản lòng sự may mắn, nửa đêm gọi cửa lòng không hoảng sợ.

146.    Lòng không nản, việc sẽ không khó.

147.    Khó nhẫn mà có thể nhẫn, khó chịu nhưng có thể chịu, thì có thể tránh “một bước lỡ chân muôn đời hối hận, quay đầu lại thân đã trăm tuổi”.

148.    Anh phải yêu người ta trước, thì người ta mới yêu anh.

149.    Nóng giận là đem cái sai đã qua của người khác giữ lại để trừng phạt mình.

150.    Đời sống con người cám ơn nhiều một chút tức là tô điểm nhiều hơn một chút.

151.    Đi yêu một người trước đây vốn oán hận tức là vui vẻ với mình.

152.    Nội tại có thể tự khiêm chính là công, ngoại tại có thể khiêm nhường chính là đức.

153.    Mỗi ngày phải quan tâm sự ấm no của cha mẹ, luôn luôn phải thông cảm vất vả khó nhọc của cha mẹ.

154.    Yêu và cám ơn, cần phải từ cuộc sống mà làm ra.

155.    Làm việc phải vui vẻ, người với người phải có cám ơn.

156.    Giữ giới là đề phòng sự sai lầm.

157.    Cùng nhau cám ơn thì hai bên thành tựu, cùng nhau sáng tạo thì xã hội đẹp đẽ tốt lành.

158.    Dùng lòng từ bi để ngăn chận cái sân si oán hận của tâm (nổi nóng).

159.    Làm việc tốt là chuyện phải làm, đó chính là mục đích của đời sống con người và cũng là nghĩa vụ của cuộc sống con người.

160.    Sinh mệnh chỉ có hơn mười năm nhưng khôn ngoan thì vĩnh viễn không bị diệt.

161.    Ý nguyện phải lớn, chí phải kiên cường, khí phải nhu, tâm phải tỉ mỉ.

162.    Làm người và làm việc thì phải cẩn thận, tỉ mỉ, nhưng không được hẹp hòi.

163.    Chúng ta phải vui mừng vì những thành tựu của người khác; nhìn thành tựu của người khác giống như thành tựu của chính mình.

164.    Yêu và người được yêu đều là hạnh phúc, nhưng tình yêu này cần phải “thanh tịnh không tạp nhiễm”.

165.    Một người chỉ cần có tâm hồn biết xấu hổ nhục nhã thì tự nhiên không làm chuyện đồi bại.

166.    Hiếu thuận với cha mẹ là thiên chức của con cái phải hết sức chu toàn, phụng dưỡng bố mẹ chồng là hiếu đạo của nàng dâu nên có.

167.    Thường có thể phản tỉnh mình mà không nhầm lẫn, tức là giải thoát mà lại thong dong thỏai mái.

168.    Quá khứ đã chết, tương lai lại chưa đến, chỉ có nắm vững thực tại trước mắt. Tuổi trẻ không cố gắng thì tuổi già chỉ có bi thương.

169.    Học hỏi Lời Chúa tức là phải dễ dàng gia tăng hóa giải ưu phiền.

170.    Tin Thiên Chúa mà không học hỏi Lời Chúa là mê tín, thờ Thiên Chúa mà không thực hành Lời Chúa là dị đoan.

171.    Người biết nói thì nghĩ rồi mới nói; người không biết nói thì nói rồi mới nghĩ.

172.    Phải hòa mục với nhân gian, với quần chúng, mới là người học Lời Chúa chân chính.

173.    Lúc người khác phê bình thì phải hỏi lòng có xấu hổ không, không xấu hổ thì tâm an bình.

174.    Một người hai tay kiện toàn nhưng lại không dám làm việc, thì cũng như người không có tay vậy.

175.    Làm tất cả việc tốt phải nắm vững thời cơ, cũng phải nắm vững nhân duyên; duyên nhân qua đi rồi mới muốn làm thì không còn kịp.

176.    Hành vi của bất cứ ai cũng đều là tấm gương của mình ! Nhìn ưu điểm của tha nhân thì cái tôi thôi thúc; nhìn khuyết điểm của người khác thì phản tỉnh mình.

177.    Bền chí thì giống như giọt nước luồn trên đá, khi gặp khó khăn lớn và trở ngại thì cũng không thể xung phá được.

178.    Tâm không chuyên, niệm không nhất thì làm việc khó mà thành tựu.

179.    Tâm nếu luôn giữ nét vui vẻ thì không nên đem người và việc làm thành một hàng.

180.    Nếu muốn gia đình may mắn hòa mục thì phải luôn luôn khởi động cái tâm vui vẻ.

181.    Người rệu rạ uể oải nhất định sẽ là người sa đọa.

182.    Đem quan niệm tham lam chuyển qua thỏa mãn, chính là hạnh phúc nhất của đời sống con người.

183.    Dũng khí không thể mất đi, lòng tin không thể không có, thì chuyện của thế gian không có gì là có thể và không có gì là không thể, chỉ sợ không dám !

184.    Trên tinh thần như có thể hiểu biết đủ, thì đó là hạnh phúc nhất của cuộc sống con người.

185.    Nói chuyện nên ôn hòa nhẹ nhàng, thái độ nên khiêm tốn thành thật thân thiết.

186.    Người có thể tích phúc thì hiểu được hành thiện; người hiểu được hành thiện tất luôn luôn vui vẻ, đó chính là hạnh phúc của đời sống con người.

187.    Đổi mới mình là tự cứu, ảnh hưởng đến người khác là cứu người.

188.    Người nào cũng có thể tha thứ; duy chỉ có người không thành thực là không thể tha thứ.

189.    Bạn bè không thể khinh suất khi kết bạn, cũng không thể khinh suất bỏ đi.

190.    Giữa người và thú lấy đạo đức làm ranh giới; đạo đức sa sút, xã hội tất loạn.

191.    Nạn phải tự mình tiêu đi, phúc phải tự mình tạo ra.

192.    Có thể “vứt bỏ” mới có thể nhận mình sai.

193.    Lòng bác ái là tài phúc vô tận.

194.    Nghĩ đến chuyện đã qua là tạp niệm, nghĩ đến chuyên ngày mai là vọng tưởng, tốt nhất là nắm vững thời khắc ngay khi đó.

195.    Bình an là phúc, vui vẻ là khôn ngoan.

196.    Cho so với nhận thì càng có phúc.

197.    Bất cứ việc gì mà dùng thiện để giải thì không có gì phải lo lắng.

198.    Luôn luôn vui vẻ, luôn luôn may mắn.

199.    Nhẫn nhục cái giận nhất thời tức là tránh được trăm ngày ưu tư.

200.    Kết nhiều thiện duyên là bởi gieo nhiều thiện nhân.

201.    Cải biến người khác chi bằng trước tiên cải biến mình.

202.    Quét đất, quét đất, quét tâm địa, tâm địa không quét, quét đất không.

203.    Người luôn làm cho người khác vui vẻ, thì tự mình cũng rất là khoái lạc.

204.    Đi lại với người thì cần phải đối đãi cách chí thành, mới có thể đổi lấy tình hữu nghị chân thành thiết tha.

205.    Tĩnh tọa thường nghĩ đến chuyện đã qua, nói chuyện phiếm không nói đến người thì không được.

206.    Bền chí là lấy nước hổ thẹn rửa sạch con tim rệu rã.

207.    Lượng của tâm nhỏ thì nhiều ưu phiền, lượng của tâm lớn thì trí huệ phong nhiêu.

208.    Người sống trong hạnh phúc không biết hạnh phúc, lúc hạnh phúc mất đi mới biết đề phòng thì quá trể.

209.    Cuộc sống của người chu toàn bổn phận mới có thể giẫm trên cảm nghiệm thực sự.

210.    Cung kính với người chính là trang nghiêm với mình.

211.    Người làm biếng mới là người bần cùng thật sự.

212.    Người biết dùng thời gian tốt thì có đủ rất nhiều tài phúc.

213.    Ban ngày không qua cách trống rỗng, thanh xuân không trở lại.

214.    Trồng cây phải chăm bón gốc cùa nó, trồng đức phải lo bồi dưỡng tâm của nó.

215.    “Phúc” đến từ một quả tim hiểu được sự bố thí.

216.    Buồn phiền đến từ sự ham muốn không hợp lý.

217.    Nói dối là căn bản của tất cả sự dữ.

218.    Quý vật bên cạnh mình, tích đức luôn đầy đủ.

219.    Làm việc tốt không thể thiếu tôi, làm việc xấu không thể thêm tôi.

220.    Hạnh phúc không phải ở chổ được cho nhiều, mà là ở chổ ít so đo.

221.    Lấy tâm hồn bình đẳng đối với mọi việc thì không lo lắng, tự mình vui vẻ thì cũng có thể đem vui vẻ lại cho mọi người.

222.    Cái nên dùng mà không dùng là bủn xỉn; cái không nên dùng mà lại dùng là lãng phí.

223.    Con cái nên để cha mẹ an tâm mới có phúc.

224.    Một người biết nói dối thì hành vi của hắn tất có sai sót.

225.    Vô tâm muốn đi chổ xấu, nghe bất cứ lời gì cũng đều là lời hay.

226.    Trách nhiệm của sư trưởng (sư phụ) chỉ là dạy dỗ; thực hiện cái đạo cần phải tự mình đi.

227.    Nói lời hay, giữ tâm tốt, luôn ôm lòng cảm kích.

228.    Mĩm cười là một loại khuôn mặt, nhíu lông mày cũng là một loại khuôn mặt, nhưng mĩn cười có thể giải quyết vấn đề, nhíu lông mày lại càng khóa chặt vấn đề.

229.    Muốn làm cho người khác tin tưởng anh, không phải ở nơi lời biện luận khéo léo, nhưng ở tại nơi sự thực hiện hành vi.

230.    Học tập phải có tinh thần của “chim nhỏ tập bay lần đầu”, không sợ té, không sợ thất bại cho đến khi học thành mới thôi.

231.    Nếu có người phỉ báng, nhục mạ chúng ta : thì có thể coi đó như là đám mây trên đầu, chỉ một trận gió thổi liền tan như khói như mây.

232.    Trên mặt thường giữ nét vui cười thì không những có thể bày tỏ thiện ý, mà còn có thể rút ngắn khoảng cách giữa người với người.

233.    Người biết đủ thì dù nghèo cũng là giàu, người không biết đủ thì dù giàu cũng như nghèo.

234.    Bất kể là bạn xấu hay bạn tốt, họ đều là tấm kính soi hành vi của anh, có thể soi rõ cái ưu điểm và cái khuyết điểm của anh.

235.    “Bạn hữu” thì như hai miếng thịt dính với nhau, khi có một miếng đau khổ thì miếng kia cũng sẽ đau khổ như vậy.

236.    Không nên đóng kín mình, nên mở tâm hồn ra : nên yêu người trước thì người mới yêu mình.

237.    Nên dẫn dắt người đi đường thẳng, đi đường chính và bản thân mình thì tuyệt đối không đi lệch con đường ấy.

238.    Nên lấy tâm đo tâm, đặt mình vào vị trí người khác mà suy nghĩ.

239.    Trong cuộc sống đời thường, dù cho có mấy ngàn vạn lần cẩn thận, thì cũng không thể bù đắp cái sơ suất trong chớp mắt.

240.    Tâm của con người niệm cảnh và tình, nếu có thể gìn giữ sáng suốt và trong sáng, bày ra trong hoàn cảnh chung quanh, thì sẽ đẹp và tốt.

241.    Đem tâm trạng giận dữ chuyển qua tâm trạng nhu hòa, rồi lại chuyển qua vì tình bạn, thì thế gian này càng đẹp hoàn mỹ.

242.    Bất kể hoàn cảnh có khó khăn cách mấy, chỉ có người giữ gìn dũng chí phấn đấu mới có thể đột phá hoàn cảnh, nắm vững hình thế có lợi.

243.    Tâm, nếu muốn gìn giữ vui vẻ thì cần phải không nên đem chuyện giữa người với nhau mà nói không không; có một vài người buồn phiền, nguyên nhân là vì người khác nói lời vô tâm, nhưng họ lại tiếp nhận cách có ý.

244.    Đất tạp loạn thì cây trồng không được phát triển tốt lành; đất của tâm mà rối loạn thì nở không được một đóa hoa khôn ngoan.

245.    Giữa người với nhau thì nên cùng nhau lấy thiện mà tiếp đãi và luôn luôn cảnh giác mình, nên có một phần tu dưỡng.

246.    Bất cứ vấp váp khó khăn nào, đối với người có ý chí học tập thì đó là một cơ hội tốt để rèn luyện.

247.    Bình thường ngôn từ hòa nhã thân thiện thì được tin dùng, lại có thể giúp người khác suy nghĩ, nói lui nói tới tự nhiên đủ phân lượng.

248.    Nên nghe hại hạng người nói, một là hạng người có khôn ngoan, hai là hạng người có kinh nghiệm.

249.    Người thế gian phải có trách nhiệm với pháp luật, người tu hành phải có trách nhiệm với việc làm và hậu quả.

250.    Pháp luật quốc gia là đề phòng những người phạm pháp, giới luật của Thiên Chúa là đề phòng mình phạm lỗi; người người không phạm pháp thì xã hội sẽ tốt đẹp hòa bình.

251.    Bởi vì tư tưởng có sai lệch nên mới dẫn tới ngôn hành sai lầm, cho nên bất cứ việc gì cũng nên suy nghĩ ba lần rồi mới làm.

252.    Yên lặng đến từ nội tâm, đừng đi tìm phía bên ngoài.

253.    “Tướng tuỳ tâm chuyển” lúc anh phấn khởi vui vẻ, giống như ở thiên đàng; lúc anh giận dữ không vui vẻ thì giống như ở địa ngục. Xin tự hỏi mình : trong một ngày chạy từ thiên đàng xuống hoả ngục mấy lần ?

254.    Trên thế gian có một loại buôn bán mà vĩnh viễn lỗ vốn, đó chính là tính nóng nảy.

255.    Nên cảm tạ người đã nói với anh về khuyết điểm của anh.

256.    Người dũng cảm nhận sai là người dũng cảm nhất.

257.    Người không ham luyến ái và hận thù thì không bị trói buộc.

258.    Mong cho tất cả mọi người có an bình hạnh phúc, thoả mãn trong tâm.

259.    Lấy từ ái để cảm hoá oán hận, lấy lương thiện để cảm hoá tà ác, lấy bố thì để cảm hoá người bủn xỉn, lấy chân thật để cảm hoá nói dối.

260.    Bình đẳng đối đãi từng người mà không nói đến giàu nghèo hoặc quý tiện.

261.    Người khôn ngoan mỗi ngày đều kiểm thảo ngôn hành của chính họ.

262.    Khắc phục mình thực sự so với chiến thắng người phải làm nổi lên sự cao thượng.

Taiwan, dịch xong ngày 5.11.2004
Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.