VƯƠNG BI ĂN VỎ
Đại đô đốc Vương Bi có tính
thanh liêm, nhưng do tính thanh liêm đó
mà khiến cho khách khứa thường lúng túng.
Lúc trấn thủ ở Hà Đông, triều
đình phái đến một sứ giả, Vương Bi mời khách, vì sứ giả đem những chỗ bị cháy của
bánh tráng khô vứt đi rồi mới ăn, Vương Bi bèn nói:
-“Cày cấy thu hoạch trăm ngàn đắng cay, từ khi bóc vỏ xay bột cho đến khi thành cái bánh càng không phải nhất thời mà thành, ngài bới móc chọn lựa như thế, nhất định là không đói”.
Nói xong liền ra lệnh cho tả hữu
đem bánh tráng xuống, sứ giả bị “chơi” rất là khó chịu.
Lại có một ngày, cùng ăn dưa với
khách, khách cắt bỏ đi vỏ dưa dày sát tận cùi bên trong, Vương Bi “thương xót”
không thôi, bèn vội vàng lấy vỏ gặm cùi.
(Bắc sử)
Suy tư:
Lãng phí và hợp vệ sinh thì là
hai chuyện không nhằm nhò chi với nhau, nhưng nó ảnh hưởng trên nhau.
Có lần vì sợ lãng phí và tiếc
công làm rẫy, đến mùa thu hoạch bắp (ngô) tôi đã ăn những trái bắp mà chuột đã
ăn hết một nửa trái, rốt cuộc bị đau bụng và mùi hôi của chuột để lại trên trái
bắp đã làm cho tôi mấy năm sau mới dám ăn lại bắp, bây giờ nghĩ lại mới thấy là
mình ngu.
Cái lãng phí đáng sợ nhất
chính là lãng phí những ân sủng của Thiên Chúa đã ban cho chúng ta, có người
nói ân sủng của Chúa chính là các bí tích và thánh lễ, giữ trọn thánh lễ và tham
dự các bí tích thì lấy gì mà lãng phí chứ ? Câu trả lời rất đúng, nhưng vẫn còn
thiếu, vì sức khỏe cũng là ân sủng Chúa ban cho, tài năng là ân sủng Chúa ban
cho, có khuôn mặt đẹp là ân sủng Chúa ban cho, cha mẹ còn sống là ân sủng Chúa
ban cho.v.v... tắt một lời, mọi thứ chúng ta có đều là ân sủng Chúa ban cho.
Sức khỏe là ân sủng nhưng đem
sức khỏe quăng vào những cuộc nhậu thâu đêm, ăn chơi trác táng, chính là lãng
phí ân ủng ; tài năng là ân sủng nhưng đem tài năng đi làm những việc hại người,
đó không những là lãng phí ân sủng mà còn mắc tội ; có khuôn mặt đẹp dễ thương
khả ái là ân sủng mà không thấy một nụ cười thân thiện, tươi vui, ngày ngày cứ
kênh kiệu trên trời, coi ai cũng không đẹp bằng mình thì cũng là lãng phí ân sủng
của Chúa vậy; cha mẹ còn sống là ân sủng của Chúa ban để chúng ta có dịp trả hiếu
đền đáp công nghĩa sinh thành, nhưng lại coi cha mẹ như là một gánh nặng cho
mình, thì chính là lãng phí ân sủng rồi chứ còn gì nữa. Có, mà lãng phí không
dùng như ý Chúa, thì một ngày nào đó “ân sủng không đơm hoa kết trái” thì cũng
sẽ bị lấy lại và đem cho người khác .
Trong cuộc đời của tôi, tôi đã
nhận rất nhiều ân sủng của Thiên Chúa ban cho, nhưng cũng có rất nhiều lần vì
tính ích kỷ hà tiện và chiều theo tính xác thịt, tôi đã lãng phí ân sủng cao
quý mà Chúa đã vì yêu mà ban tặng cho tôi.
Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.
dịch và viết suy tư